Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại? (xem 3524)

Truyện Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?

xe bà đi hôm trước nhưng không gặp bà? – Đâu có đi cố định một xe đâu ông. Mỗi ngày mỗi xe là một tài một tiếp viên riêng. Muốn gặp tôi đâu phải dễ. He he.- Chị cười đểu chọc hắn. – Hay quá. Thế thì lần sau tôi phải để ý ngồi chờ đúng xe bà tôi mới đi.- Hắn đáp trả. – Chỉ sợ ông chờ lâu thôi chứ xe đi từ Chợ Lớn lên Gò Vấp mà. Thường muốn tới trạm cũ có khi gần hai tiếng hay hơn. – Kệ, tôi thích thế. Hắn và chị lại đùa giỡn với nhau như hai người bạn. Nhiều lúc hắn còn đứng dậy phụ chị bán vé cho người ta. Thử làm tiếp viên xe bus thấy cũng vui vui. Hắn vừa nhường ghế của mình cho một bà cụ vừa bán vé cho bà. Miệng cười cười hỏi chị: – Ê bà, trung tâm còn tuyển tiếp viên không? Cho tôi xin một vé đi với. – Ông bị khùng à? Làm cái nghề này mệt lắm. Có bữa phải dậy từ 4 giờ sáng. Có bữa 6 giờ mới dậy. Chạy cả 12 tiếng đồng hồ mệt muốn chết chứ sung sướng gì mà làm. – Cơ mà thấy nó hay hay bà ạ. Chắc tôi phải thử làm quá. – Thế ông không đi học à? – Đấy là tính cho sau này ấy. Ha ha ha. – Chỉ giỏi chọc người khác.- Chị hậm hực nhìn hắn. Thấy hắn đứng một mình cũng buồn. Chị còn phải bán vé và mở cửa cho khách. Chị ném cho hắn cái điện thoại kèm theo cái tai phone: – Ông nghe nhạc tý đi cho đỡ buồn. – Cảm ơn bà nhiều nhé. He he. Nói rồi hắn cắm tai nghe vào tai rồi mở nhạc lên nghe. Xem nào, nhạc gì toàn nhạc vàng thế này. Hắn thì không thích nghe nhạc vàng cho lắm. Nghe nó cứ sầu thảm thế nào ấy. Tìm mãi mới được một bài nhạc quốc tế. Lại đúng bài hắn thích: “As long as you love me” của Backstreet boys. Bài này ở Heo May ngày nào cũng mở. Cơ mà nghe hoài không chán. Nghe mãi những giai điệu ngọt ngào của nó mà cảm giác lòng mình đang hòa vào trong bài hát. “ Anh không quan tâm em là ai, em từ đâu tới, những gì em đã làm, miễn là anh yêu em”. Hắn cứ đứng thưởng thức bài hát đó. Nghe đi nghe lại cũng chỉ một bài. Thấy hắn say mê nghe nhạc, mắt thì nhắm lại đầu đung đưa theo điệu nhạc. Chị buồn cười quá đến vỗ vai hắn, kéo một bên tai nghe của hắn ra rồi thì thầm vào tai hắn: – Tới nhà ông rồi kìa. Đang nghe nhạc mà bị làm phiền. Cũng may là chị chứ gặp người khác… chắc ăn đấm là có. Nghe chị nói thế hắn tỉnh bơ. – Tôi đâu tính về nhà. – Hả? Thế ông định đi đâu. – Đi chơi với bà. -… Chị tưởng hắn nói đùa. Nhưng ai ngờ hắn làm thật. Xe bus số 7 cứ thế tiến về trạm dừng trên Gò Vấp. Hắn thì cứ thong thả nghe nhạc và nhìn đường phố. Tới trạm hắn cũng chả thèm xuống xe. – Ê ông kia! Ông xuống xe đi, tới trạm rồi kìa. – Xe này bao giờ đi nữa? – Khoảng 15 phút nữa mới đi. – Thế thì tôi ngồi trên này chờ. -… Chị lắc đầu bó tay với hắn. Đành đi giao tiền hay ghi nhận ca gì đấy hắn chả quan tâm. Lát sau xe lại tiếp tục khởi hành rời bến. Hắn lần này có điện thoại nghe nhạc nên cũng chả làm phiền chị làm việc. Cứ để chị bán vé. Xe đi từ chợ Gò Vấp xuống tới Nguyễn Văn Trỗi thường khá ít khách. Chị rảnh rang chả biết làm gì. Tới ghế hắn ngồi, giựt một bên tai nghe của hắn áp vào tai mình.. – Ái chà. Cũng biết thưởng thức nhạc quá nhỉ. Biết bài này hay luôn? – Tôi nghe nhạc quốc tế là nhiều nên sao không biết bài này? Mà bà nghe có hiểu gì không? – Không. – Hèn chi? – Hèn chi sao? – Hèn chi… điện thoại bà có đúng một bài này là tiếng nước ngoài. -… Ghét vì bị hắn nói xóc hông. Chị chả thèm nói chuyện với hắn nữa. Kệ cho hắn ngồi cười mỉm một mình. Tiếp tục im lặng nghe nhạc. Cơ mà chị cũng thật lạ. Hắn nãy giờ mở đúng một bài đó. Thế mà chị chả để ý. Cũng chả thắc mắc sao hắn không chỉnh nhạc khác. Hắn đi chơi với chị đúng hai vòng tuyến xe. Trước khi xuống xe không quên trả lại cái điện thoại đã… hết pin. – Á, hết pin rồi. Làm sao mà gọi điện về nhà được? Á á, ghét ông quá. – Hê hê. Ngày mai chịu khó sạc đầy pin nhá. À mà ngày mai bà đi tuyến mấy giờ. – Uhm, 5 giờ 30 từ Chợ Lớn lên. Mà ông hỏi làm gì? – Đi chơi với bà chứ làm gì? Nói rồi hắn nhảy tót xuống xe khi xe chưa dừng hẳn làm chị hốt hoàng la lên: – Coi chừng, té bây giờ. Hắn nhảy xuống đường an toàn không quên quay lại nháy mắt với chị một cái cho chị an tâm. Giờ mới hơn 12 giờ, hắn chợt nhớ tới việc mình cần làm mà đã suy nghĩ từ tối qua. Hắn nhanh chân bước vào một quán nét cũng trên đường Trần Huy Liệu. Nhưng không phải là quán em ngồi hồi sáng. Hắn tranh thủ từng phút giây đăng nhập Yahoo rồi buzz em. Cũng may em đang online. – Hi xã, sao xã online giờ này? Xã chưa về ăn cơm à? Mà sao xã không ghé quán em ngồi? – Oanh này! Anh có chuyện muốn nói. – Sao không để tối về nói xã? – Anh sợ… – Sợ?… – Em… về nhà đi. -… – Nha em. -… Hắn không biết làm gì vào lúc này. Vì đó là việc hắn cho rằng tốt nhất cho em. Em còn nhỏ, em còn chưa biết đoạn đường trước mắt còn rất dài. – Anh thật sự muốn vậy?- Phải mất năm phút sau em mới trả lời lại. – Anh không muốn chúng mình cứ mãi sống thế này. Em còn trẻ con lắm. Chưa hiểu hết được đâu. – Em 17 tuổi rồi. Không phải trẻ con nữa. – Hãy hiểu cho anh. Nghe anh, về nhà đi em. – Em mà về là em sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. – Anh biết. – Anh chấp nhận? -… Ừ. Hắn chỉ dám nói tới đó rồi thoát Yahoo ra tính tiền về. Hắn không đủ can đảm để chat với em thêm một tý nào nữa. Hắn sợ hắn sẽ không cầm lòng được mà lại níu kéo em lại. Sẽ lại càng làm khổ cả hai hơn. Về tới quán hắn hạ quyết tâm mình phải cứng rắn. Nhất định phải cứng rắn. Không thể xao động. Hắn nghĩ cho em, nghĩ cho cả hắn. Người ta có thể gọi hắn là ích kỷ, không dám đấu tranh hay sống hết mình vì tình yêu. Nhưng hắn còn thật sự chưa xác định được là hắn có yêu em hay không. Hay chỉ là… thương hại? Cố gắng làm việc cũng hết ngày. Hắn cùng mọi người vào thay đồ tắm rửa. Trong lúc cả bọn đang tập trung thay quần áo hắn nói với mấy anh làm chung. – Các anh này, tý nữa bé Oanh có tới… Các anh đừng mở cửa giùm em nha. – Cái…gì…?- Cả bọn trợn mắt nhìn hắn. – Em nói thật. Các anh hiểu cho em. – Mày “ăn” nó rồi giờ phủi tay thế à thằng kia?- Lão Thanh la hắn. – Ặc, có tiếng mà không có miếng nhá. Em “ăn” nhỏ bao giờ? Đừng có suy bụng ta ra bụng… “gà” chứ.- Hắn ám chỉ lão Thanh với nhỏ Thu. – Ơ đù má cái thằng này. Tao với bé Thu cũng chưa có gì nhé. Chả như mày mà đêm nào cũng ngủ chung như thế. Không có chuyện gì mới lạ á. Lão Thanh nói thế làm cả bọn phá ra cười. Hắn thì lúc này chả cười nổi. Thật sự trước đó đúng là hắn cũng có ý nghĩ đó. Cũng may hắn dừng lại kịp lúc. Không thì bây giờ không biết ăn nói làm sao. Hắn thở dài nói: – Em nói thật. Em với nhỏ chưa có gì cả. Cũng chỉ ôm nhau ngủ thôi. Mà bé Oanh với em cứ như thế này em sợ thể nào má Kim cũng biết. Bé Oanh lại không có việc làm. Cứ thế này em chỉ làm khổ bé Oanh thêm thôi. Tốt nhất em nên để bé Oanh về nhà. Các anh giúp em nhé.- Hắn năn nỉ. Cả bọn thấy hắn nói thật lò

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bản tình ca buồn

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

Truyện Em Gái Của Trời Full

Đời người bình thản

Đọc Truyện Vợ Yêu Voz Full Online