hác. Giờ lo học đi. Dạo này học lực bà xuống lắm nhé.- Hắn chả biết phải an ủi thế nào, cũng đành bắt chước mấy bộ phim hắn hay xem. – Tôi muốn chết quá ông ạ. – “@@!” Đúng là thằng Thùy nói đúng thật. Nhỏ này dễ nghĩ quẩn lắm. – Muốn chết hả? Đây, đang đứng trên tầng hai đấy. Nhảy xuống đi. Xem có bớt buồn tý nào không? Rồi bà chết đi thằng kia nó cũng có con khác. Xem như bà không tồn tại. Đấy. Nhảy đi. Tôi chả kéo bà lại đâu.- Hắn nói giọng sắt đá. – Đùa tý thôi làm gì ghê dzạ ba? Nhưng nói thật muốn quên một người sao khó quá ông ạ. Ông cũng thế còn gì. Chả phải ông vẫn chưa quên mối tình đầu của ông sao? – Cái đệt. Tự nhiên lôi chuyện của tôi vào làm gì? Quên đi nhá. Giờ em ấy có năn nỉ yêu tôi chắc gì tôi đã yêu lại mà bà đòi. – Trời! Chảnh chưa kìa. Chả biết có không quay lại hay vừa thấy em ấy cười một phát là nhào tới ôm tới tấp ấy nhỉ? – Khùng nó vừa. À mà cười rồi kìa. Hê hê. Mình cũng giỏi chọc cười người khác phết nhể..- Hắn cười tươi như hoa. – Cường này! Cảm ơn ông nhé. Lúc tôi buồn nhất lại có ông bên cạnh chia sẻ. Không tôi không biết vượt qua lúc này thế nào. – Bậy nào! Tôi là bạn bà mà. Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ. Nói rồi hắn nắm tay nhỏ dắt nhỏ đi xuống. Xem như cho nhỏ chút tự tin vào cuộc sống. Ít ra… cũng còn có người… tốt như hắn. Từ đó tình bạn của hắn, nhỏ và thằng Chiến càng thân hơn. Cũng chả biết thằng Chiến có khuyên nhủ gì nhỏ không. Chỉ thấy nhỏ vui hơn từng ngày. Dù lâu lâu nhìn thấy thằng Thùy giỡn với đứa con gái khác nhỏ cũng rớt nước mắt. G i a i T r i 3 2 1 . P r o Khi ấy để nhỏ bớt buồn. Hai thằng dẫn nhỏ đi chơi game. Được nghe nhạc còn được tám tùm lum chuyện trong game. Nhỏ gần như quên hẳn được mối tình đầu của mình. Rồi lại tiếp bước quen một chàng trong game. Cái con người mà sau này cũng yêu nhỏ vô cùng. Giúp đỡ nhỏ rất nhiều trong cuộc sống khi nhỏ học tập trên Sài Gòn. Người mà nhường nhịn nhỏ vô cùng. Người mà cuối cùng đi theo tiếng gọi của nước Mỹ. Bỏ lại nhỏ bơ vơ giữa muôn trùng khó khăn của cuộc sống xô bồ giữa đất thành phố. Và đó là lần thứ hai, hắn lại thấy nhỏ đau khổ. Khi ấy, hắn gần như bất lực không giúp gì được nhỏ. Bởi cả ba đứa tuy chung một thành phố. Nhưng lại xa nhau vô cùng. Đứa nào cũng có những công việc hay việc học tập. Chả còn có thể quan tâm nhau như ngày nào. Kiếm được một người bạn thân Quan tâm đến bạn chẳng cần nghĩ suy. Con gái con trai còn tùy Thật lòng quan trọng đừng tùy dối gian. Bước vào những cảnh gian nan Bạn luôn bên cạnh nguy nan chẳng từ. Chương 17: Ngày hôm ấy trôi quá với hắn thật lâu. Hắn cứ vừa làm lại vừa suy nghĩ về những ngày tháng trước đó. Thấy hơi tủi thân cho bản thân mình. Giờ lại vật vã thân cô thế cô trên mảnh đất Sài Gòn này. Có lẽ, đời hắn chỉ mãi là cô đơn. Hắn và em cứ trải qua những ngày yên bình như vậy. Nhưng cuộc đời sóng gió thì chả bao giờ ngừng đến với mỗi con người. Nhất là với hai đứa mới vào đời như em và hắn. Một đêm nằm bên em, hắn buột miệng hỏi: – Em hẹn giờ ngày mai dậy chưa? – Chưa xã. – Chết! Sao em không hẹn giờ đi. Không mai lại dậy trễ nữa thì khổ. – Em…- Em ấp úng. – Em làm sao?- Hắn nhăn trán hỏi. – Em… bán điện thoại rồi xã à. – Hả? Sao lại bán? – Xã này… em nói điều này xã đừng giận em được không?- Nằm trong vòng tay hắn. Em run rẩy không dám nhìn mặt hắn. – Có chuyện gì em nói đi. Anh đâu phải người hay bị shock đâu.- Hắn nói cho em an lòng. – Thật sự… Em không có đi làm ở bưu điện xã à. Người ta không cho em đi làm vì em chưa đủ 18 tuổi. Em xin lỗi xã. Em xin lỗi vì đã nói dối xã. -… Hắn nằm im lặng không nói. Vòng tay ôm em buông lỏng dần. Hắn không
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹171819›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
giận em, hắn chỉ buồn em vì không nói cho hắn biết sự thật sớm. Hắn nghĩ lại những ngày qua em sống như thế nào? Em ở đâu cả ngày? Hắn thở dài. – Xã giận em lắm à? – Không! – Em… xin lỗi. – Em không có lỗi. Anh mới là người phải xin lỗi. Anh không biết được trong những ngày qua em phải chịu khổ như thế nào. Rồi những ngày đó em sống thế nào được vậy? – Em toàn ngồi net thôi. Em chả dám ghé nhà bạn bè. Có bao nhiêu tiền em ngồi hết vào net rồi. Em định bán điện thoại để mua quần áo với mua đồ ăn. – Rồi em có tính tới khi em hết tiền thì em sống thế nào không?- Hắn thở dài hỏi. – Em…chưa nghĩ tới.- Em ngây thơ đáp. -… Thật sự nghe câu nói đó của em hắn không biết nói gì thêm. Hắn không ngờ vì yêu hắn mà em từ một cô bé ngây thơ chẳng có tý kinh nghiệm đường đời nào mà dám lao vào chẳng suy nghĩ. – Thôi ngủ đi em. Hắn chỉ biết nói thế cho em an tâm. Chứ giờ cũng chả biết làm thế nào cả. Mọi chuyện đã lỡ cả rồi. Em ngoan ngoãn nghe lời hắn chìm vào giấc ngủ của đêm mộng mị. Hắn thì cả đêm chả ngủ được. Hắn cứ nằm suy nghĩ, hắn không biết mình bây giờ phải làm như thế nào. Tiền lương của hắn chỉ được vài trăm ngàn. Tiền tip thì ngày có ngày không. Làm sao hắn có thể lo cho em được. Cuối cùng hắn buộc phải đưa ra quyết định mà hắn cho là nhẫn tâm nhất. Điều mà hắn đã làm với cả bốn người phụ nữ đã bước vào cuộc đời hắn. Sáng hắn dẫn em đi tìm quán net trên đường Trần Huy Liệu cho em ngồi. Rồi hắn mới bắt xe bus lên trường học. Hắn nghe em nói mấy ngày trước em toàn giả vờ bắt xe bus cho hắn thấy an lòng rồi cũng tìm quán net ngồi. Hắn chả ngờ em lại con nít như thế. Chắc em sợ hắn la. Mà em đúng là nhiều lúc rất sợ hắn. Hắn chỉ trừng mắt thôi là em run cầm cập. Cũng chả biết có gì mà em sợ thế. Buổi học ấy hắn chán chả muốn học. Nhỏ My thấy mặt hắn như đưa đám thì cũng không dám hỏi han gì nhiều. Trước nay hắn đi học luôn cố gắng cười vui hết mức với đám bạn. Hôm nay cái mặt hắn thế kia chắc là có chuyện lớn. Thế nên đứa nào đứa nấy chả dám động đến hắn. Học tới hết tiết hai. Thấy hắn xách cặp sách ra khỏi lớp. Nhỏ My giữ tay hắn lại hỏi: – Cường sao thế? Sao lại đi về? Cường mệt ở đâu à? – Không! Cường có chút chuyện cần giải quyết. Cường về trước nhé. My có gì bảo tụi nó điểm danh giùm Cường nhé. Nói rồi hắn gỡ tay nhỏ ra khỏi tay mình rồi tiến thằng ra cổng trường. Hắn đi lang thang trên đường Thành Thái. Hắn thật sự chán nản. Tới trạm xe bus hắn bắt xe rồi lên xe định nhắm mắt ngủ. – Á ông, lâu quá không gặp. Dạo này khỏe không? Hắn mở mắt ra thì thấy chị tiếp viên xe bus hôm trước. Cái bà chị mà 26 tuổi nhưng tính tình thì con nít đấy. Thấy chị nhìn hắn cười lấy tiền vé xe mà hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Chị giờ như cái phao vớt hắn ra khỏi hố sâu trong lòng. Chỉ một nụ cười, một nụ cười thật lòng thôi… Con người ta như hòa chung nhịp đập. Hắn và chị được cái nói chuyện rất hợp nên hai chị em cứ kẻ đứng người ngồi mà tám với nhau. Mặc kệ mấy người ngồi trên xe bus. – À mà tôi hỏi bà này. Bà chạy tuyến xe không cố định à mà nhiều hôm tôi bắt đúng số
1 .. 45 46 47 [48] 49 50 51 .. 54