Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Món quà từ tương lai (xem 1234)

Món quà từ tương lai

ổ lệ.
-CẬU LẤY NÓ RA LÚC NÀO HẢ?????????
-Sáng nay trời cũng nắng đẹp nên tôi đâu nghĩ có mưa. Với lại cậu cũng mượn được áo mưa rồi còn gì?
Tôi nhảy tới cào vào mặt tên mập một phát, lập tức hai bên má hắn mỗi bên hằn năm dấu móng tay đỏ ran.
-Trời ơi là trời. Cậu giỏi lắm. Cậu lấy áo mưa của tôi làm nhà kính cho bọn cỏ kia. Tôi mượn áo mưa được một hôm chứ ngày mai tôi đi học bằng gì đây. Hả? Hả? Hả?
Sumô chật vật chống đỡ với cơn tức giận của tôi. Sếu thì bình thản quay lưng đi lên gác. Ông tôi khuyên nhủ mấy câu qua quýt rồi cũng về phòng uống trà nghỉ trưa. Cuối cùng, sau khi cào cấu hả dạ tôi mới buông hắn ra. Sumô mếu máo ôm mặt, không ngừng xuýt xoa.
-Cậu phải xếp vào diện sinh vật giống cái nguy hiểm nhất hành tinh.
-Cái gì? Cậu còn dám nói vậy hả?
-Mua một cái mới là được chứ gì? Một cái áo mưa mà cậu làm như trời sập.
Tôi không đôi co thêm với tên mập, nén giận đi thẳng về phòng. Bây giờ trời cứ mưa suốt, kiểu gì cũng phải mua một cái thôi. Lấy ít tiền kẹp trong quyển từ điển ra, tôi đi xuống quầy tạp hoá đầu phố. Tiền này định để mua mấy cuộn len về đan khăn cho mùa đông sắp tới, bây giờ lại phải mang đi mua áo mưa. Đúng là cái tên trời đánh.
Lúc trở về vẫn thấy Sumô ôm mặt bí xị ở đấy, tôi chìa cái áo mưa trước mặt hắn, thở hắt ra.
-Bán ba trăm ổ bánh mỳ mới mua được một cái áo mưa này đấy.
Tôi cất cái áo mưa mới vào giỏ xe, lại gấp luôn áo mưa của bạn lớp trưởng lại.
-Lần sau mà định làm gì với đồ đạc của tôi thì phải hỏi ý trước.
Đang bức xúc đi lên phòng thì tôi mới chợt nhớ ra. Thôi chết, không rõ quần áo của tôi đã có ai cất vào chưa, chạy lên lan can, yên tâm thấy cây treo đồ đã được dẹp gọn vào mái hiên. Nhưng hình như kiểu dáng của cây phơi đồ hơi khác thì phải. Tôi tò mò tới gần xem kỹ. Lại có kẻ tự tiện tháo dỡ đồ đạc của tôi rồi giời ạ.
Tên Sếu từ cửa sổ bên cạnh ló đầu ra.
-Tôi mới chế tạo lại đó. Cây phơi đồ từ giờ cứ có mưa sẽ tự xoay vào trong mái, nắng sẽ tự động xoay ra phía ngoài.
-Thật á?
-Lừa cậu làm gì.
Thì ra tên Sếu này hữu dụng hơn tôi tưởng. Ngoài việc chế ra cây phơi đồ từ nép vào mái hiên, hắn còn chế ra hệ thống tự ngắt điện của lò bánh mỳ khi nướng xong, bồn rửa rau hay vòi nước trong nhà tắm khi đầy đều tự khoá.
Sumô sau vụ phá hoại áo mưa của tôi đã mang cho tôi một hộp nhỏ bằng hộp bút, nói để ở chân giường thì sẽ không cần thả màn, các loại côn trùng ruồi muỗi gián kiến sẽ không tiếp cận, chỉ cần vài ngày mang nó ra nắng phơi nạp năng lượng là được. Vì cái máy đuổi côn trùng siêu hiện đại này, tôi đã nhanh chóng bỏ qua tội lỗi tày đình của hắn hôm bữa.
Những ngày mùa thu trôi qua thật nhanh. Bài vở và công việc cuốn tôi vào khiến nhiều khi không kịp nhìn lại mình đã đi qua bao nhiêu ngày. Thế giới tương lai của hai anh em kỳ lạ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Mỗi ngày mưa nắng gì Sumô vẫn lúi húi với vườn cỏ xanh của hắn, Sếu ngoài việc chế tạo ra vài thứ máy móc hữu ích và phụ trách lò bánh mỳ thì cứ quanh quẩn trong nhà chẳng đi đâu dù răng hắn đã trắng trở lại, lông mày cũng đã mọc đầy đủ, chẳng còn doạ người như lúc đầu.
Bản tin thời tiết báo mai sẽ là ngày gió mùa đầu tiên. Đang ngồi học tiết cuối trong lớp thì mưa rả rích. Nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa lớp, tôi bắt gặp một người cũng đang giống mình. Sơn lớp trưởng hỏi:
-Bạn có mang áo mưa không?
Tôi lúc nào cũng có. Trừ hôm Sumô lén lấy áo mưa trong giỏ xe của tôi còn thì lúc nào tôi cũng mang theo hết. Vì trời mưa có nghĩa là ướt quần áo, có nghĩa là có nguy cơ bị ốm. Mà ốm thì kéo theo nó biết bao phiền phức và tiền bạc. Vậy nhưng khi lớp trưởng hỏi câu này, không hiểu sao tôi lại đáp.
-Hình như tớ quên rồi.
Lập tức lớp trưởng bừng bừng khí thế rút áo mưa trong ngăn bàn đưa cho tôi.
-Lát nữa cầm mà về nhé.
-Sao Sơn lúc nào cũng nhớ mang áo mưa chu đáo quá.
-Mẹ tớ nhét vào đấy.
Tôi định nói vài ba câu khách sáo từ chối, nhưng đang trong tiết trao đổi bài tiếng Anh, không dám nói nhiều sợ bị cô giáo nhắc, nên cũng im lặng luôn. Ra về, trùm cái áo mưa màu xám của bạn ý lên người, tôi cảm giác trong người cứ lâng lâng, tần ngần mãi ở nhà xe rồi mới ra được.
Sân trường đã vắng nhiều, chỉ còn lác đác vài học sinh chậm chạp tan học. Phía trước tôi thoáng thấy một bóng dù tím, dưới ấy có hai người. Người con trai đang cầm dù, trên vai mang chiếc ba lô quen thuộc, một tay nắm lấy bàn tay người con gái với mái tóc dài mềm mại. Hai người đi nép vào nhau để mưa khỏi ướt áo. Cảnh cặp đôi đi bên nhau ấy thật lãng mạn. Nhưng người chứng kiến là tôi thì lại ngơ ngẩn đến nỗi quên cả trèo lên xe.
Đó là Sơn, người vừa nhường áo mưa cho tôi, và lớp phó học tập bên 12A3. Đúng là một cặp trời sinh, họ đi bên nhau quá đẹp đôi. Hoá ra bạn ấy lúc nào cũng tích cực nhường áo mưa cho tôi, là để có cơ hội đi chung dù với người khác. Tôi đúng là đứa ngốc nhất quả đất mới nghĩ rằng bạn ấy sẽ thích một con bé cao hơn mét rưỡi làm trong lò bánh mỳ, cả người lúc nào cũng thoang thoảng mùi bột lên men như mình.
Mưa trên má tôi giọt lạnh giá, giọt nóng ấm. Lúc về tới cổng không biết xuống xe kiểu gì tôi lại bị ngã, móng chân gãy ra chảy máu trông rất ghê.
Tôi vừa đau vừa buồn ngồi ôm chân khóc một hồi. Ông tôi đi nấu bát nước đường gừng chống lạnh mà tôi thích uống. Còn Sumô đi kiếm bông băng, một lúc đã trói ngón chân tôi lại thành hình một cây nấm xấu xí. Lúc đầu thì không sao nhưng về sau ngón chân càng nhức. Tôi đang định lấy vỉ thuốc giảm đau uống tạm thì chợt nhớ ra lọ thuỷ tinh với những viên thuốc màu xanh lấp lánh.
Dưới ánh sáng ban ngày, viên thuốc toả ra ánh sáng nhàn nhạt đẹp mắt. Tôi vừa uống một viên xong thấy toàn thân nóng bừng. Sau đó đột nhiên hai anh em nhà Sumô xuất hiện ở cửa, trông sắc thái trên mặt họ mới vui làm sao. Sếu không dám tin nhìn tôi lại nhìn ông anh mình.
-Teteasophie!
Sumô nháy mắt với tôi lia lịa nhưng tôi chẳng hiểu ý hắn là gì, chỉ gật đầu ngu ngơ. Cặp chân dài thòng của Sếu chỉ đi hai bước đã tới bên bàn học của tôi, hắn cầm lấy lọ thuốc, nghiêm nghị nhìn Sumô, chỉ thấy Sumô mặt đỏ tía tai không nói gì. Giọng của tên Sếu lạnh lùng vô cùng.
-Tại sao nó lại ở đây?
-Anh đã lấy một lọ từ phòng thử nghiệm.
Tên Sếu có vẻ có nhiều điều muốn nói nhưng lại thấy tôi đang ngồi ngây đơ ở đó nên kéo tay Sumô về gác xép của hai anh em họ, cầm luôn theo lọ “thuốc tiên”. Tôi hớt hải chạy theo, ghé vào cửa chỉ nghe tiếng tranh cãi khá gay gắt, nhưng không rõ nội dung câu chuyện, chỉ loáng thoáng cái gì mà “thử nghiệm” “nguy hiểm” “tác dụng phụ” rồi “kiểm soát”…
Cả tôi và ông tôi đều đã sử dụng dược liệu ấy. Thôi xong rồi, tính mạng của tôi giờ làm sao. Tại sao hôm ấy tên Sumô cũng uống cơ mà. Tôi đạp cửa nhảy vào, hoang mang nhìn hai anh em nhà kia.
-Tôi, sẽ chết sao?
Khuôn mặt của cả hai tên bây giờ đều đang đỏ như gà chọi. Sumô lườm Sếu một trận, sau đó nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.
-Đừng có doạ cô ấy.
Tên gầy dốc số thuốc có trong lọ ra, sau đó lại hỏi.
-Tại sao chỉ có sáu viên?
-Tôi uống hai viên, ông tôi uống một viên.- lại ngoảnh sang tên mập- cậu ta uống một viên.
Sumô nói luôn không chờ tên em hỏi.
-Lúc ấy anh bị cái đinh cắm vào mông.
-Lúc đó ông tôi bị gãy xương.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full

Hủy hôn vì biết bạn gái không phải gái nhà lành rồi 3 tháng sau đau đớn nhận thiệp cưới cùng lời nhắn của thằng bạn thân…

Cặp đôi nghịch ngợm

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?