Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Món quà từ tương lai (xem 1220)

Món quà từ tương lai

tay về phía gác xép:
-Đang ở trong đó sao?
-Ừ, nhưng mà…
Thấy Sumô gật đầu, tôi chẳng suy nghĩ thêm nhiều bèn đẩy cửa vào ngay. Ha ha, rốt cuộc có người tới đưa tên mập phiền phức này đi rồi. Ôi cuộc sống mến thương của tôi đang sắp bình yên trở lại.
Một dáng người cao ngang ngửa Sumô đang đứng quay mặt về phía cửa sổ. Tôi chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy ai đó tương tự như cái thùng phuy, song ngược lại, dáng vẻ đó rất hài hoà và cân đối. Trong ánh nắng mùa thu nhàn nhạt, ngườ
người đó quay mặt lại nhìn tôi, và nhe răng cười.
-Á Á Á Á AAAAAAAAAAAAAAAAAA………..
Tôi hét toáng lên kinh hãi, cả người ngã dúi dụi về sau, đụng phải một cái cột thịt nặng nề, khiến cả hai đều ngã nháo nhào xuống đất. Tôi hoảng hốt chỉ lia lịa về kẻ gớm ghiếc đang đứng đó, giọng lạc đi.
-Trời ơi, quỷ quỷ, cứu tôi với… AAAAAAAAAAAAAAAAAA…….
Vừa gào vừa khóc, vừa túm lấy tóc của Sumô mà lắc, xem chừng bộ dáng của tên Sumô cũng chật vật không kém gì tôi.
-Đừng, đừng, cậu nhổ tóc tôi… đau quá trời ơi… chết mất.
Sumô cố sức gỡ mấy ngón tay đang níu chặt lấy tóc mình ra, lồm cồm bò dậy, sau đó thở hổn hển.
-Tôi chưa nói xong cậu cứ xông vào làm gì.
Tên quỷ cao nghều kia vẫn đứng đó, không chút phản ứng. Từ lúc tôi bắt đầu gào lên đến giờ hắn chỉ trợn to đôi mắt, không lên tiếng mà cũng không động đậy. Tôi vẫn không dám

nhìn thẳng vào mặt hắn, vội chạy ra nấp sau lưng Sumô, nước mắt vẫn đang đọng trên má.
-Đó là ai? Cái gì vậy hả?
-Em trai tôi. Cậu bình tĩnh đi, không phải quỷ đâu.
-Tại sao trông gớm ghiếc như vậy?
-Là một kiểu thời trang thôi. Ở chỗ tôi rất bình thường, không có gì hết.
Tôi ló đầu ra từ phía sau tấm phản to lớn, nhìn một lần nữa vào “em trai của Sumô”. Hắn cũng cao như ông anh vậy, nhưng ngược lại với đống mô mỡ thừa thãi của ông anh, chân tay hắn rất gọn gàng săn chắc. Hắn cũng mặc một bộ đồ sáng màu tương tự như Sumô vẫn mặc, nhưng khuôn mặc hắn thì thật đáng sợ, trắng toát một màu. Bây giờ nhìn kỹ lại lại thì vì tóc hắn đã chải ngược hết về phía sau nên trông trán lộ hết ra, lông mày không có, cho nên cả khuôn mặt chỉ thấy nổi lên đôi mắt. Hắn đang ngậm miệng lại, nên tôi không thể thấy hàm răng khủng khiếp lúc nãy.
Sumô lên tiếng trước khi tôi kịp nói gì.
-Anh đã bảo nhuộm đỏ không hợp với răng của em rồi mà.
Tôi ngớ người:
-Cái gì? Nhuộm răng? Màu đỏ như máu đó là do nhuộm á?
-Ừm, đó là mốt ở chỗ tôi, xanh đỏ tím vàng màu nào cũng có. Chẳng qua nó giống màu máu nên chắc là cậu hơi sợ hả?
Sumô trấn an, nhưng tôi vẫn chưa hết kinh hoảng. Sao giống con ma mặt thớt thế này hở trời. Mặt thì trắng dã, miệng lại đỏ lòm. May là gặp hắn ban ngày nên tôi mới chưa ngất bất tỉnh, nếu gặp hắn lúc trời nhá nhem đảm bảo tôi hoá đá luôn rồi.
Tôi xua hai tay lia lịa.
-Thôi được rồi, thôi được rồi. Dù cho là đó là mốt miếc gì tôi cũng không quan tâm. Bây giờ em cậu đến đón cậu rồi thì hai người đi vui vẻ nhá. Có cần thu dọn đồ đạc gì không?
Tôi nhìn quanh quất trong phòng một lúc. Trừ một cái ba lô đựng mấy thứ nho nhỏ khác của Sumô và bộ quần áo trên người, hắn cũng không có hành trang gì nhiều. Thật là quá thuận lợi, tôi rốt cuộc cũng chia tay tên mập kỳ dị này được rồi. Dù cho hắn thực sự ở tương lai, hay hắn từ một viện abc xyz nào trốn ra, thì cũng đã có người tớ thu thập hắn. Cuộc sống của ông cháu tôi từ giờ đã trở lại với sự bình yên thanh thản trước đây.
Trái với vẻ hoan hỷ phấn khích của tôi, trông tên mập lại khá đắn đo. Ác quỷ bên cạnh thì vẫn im lặng từ nãy tới giờ, dường như việc tôi phản ứng thái quá với “nụ cười thân thiện” khi nãy đã động chạm tới lòng tự ái của hắn thì phải. Không sao, bây giờ mọi việc đều đã được giải quyết rồi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, tôi rút phắt cây bút bi trên giá sách ra gài vào áo cho hắn.
-Đây, cậu muốn mang về làm kỷ niệm cũng được, tôi không tính toán gì đâu. Khéo mang về thời ấy lại thành đồ cổ ý nhỉ.
Tôi cười hi hi đầy chờ đợi, nhưng đối diện với mình vẫn là hai khuôn mặt đưa đám.
-Này, sao thế? Không lẽ còn lưu luyến gì. Hay là cậu cần công thức chế tạo bánh mỳ đặc biệt của lò chúng tôi ? Sao còn chưa đi?
Lúc này, lần đầu tiên từ khi gặp mặt, tên mặt quỷ mới cất tiếng.
-Không phải không đi, mà là không đi được.
Tĩnh lặng.
Im ắng.
Ối – trời – ơi,………..
Mọi người hay bảo tôi già trước tuổi. Cứ suốt ngày gặp phải mấy chuyện điên đầu thế này không già trước tuổi mới lạ. Còn thiếu điều tóc tai bạc trắng cả thôi. Nếu có điều gì khổ sở hơn việc chứa chấp một tên kỳ dị trong nhà thì chính là chứa chấp hai tên kỳ dị trong nhà.
Lúc này tôi đang ngồi bệt dưới sàn gỗ của gác xép vò đầu bứt tóc, còn Sumô ngồi bên cạnh thì ra sức trần tình, tên ác quỷ cao kều vẫn im như tượng đứng bên cái bàn học.
-Chúng tôi không thể về được, việc đi xuyên thời gian không dễ dàng chút nào.
-Không dễ mà hết cậu rồi giờ lại cả em trai cậu đều đáp cánh tới đây được à? Lại còn đúng ngay nhà tôi nữa.
-Vì khu đất này trong tương lai chính là phòng thí nghiệm của gia đình tôi, nói đúng hơn là phòng thí nghiệm của tập đoàn tư nhân gia đình tôi, mà máy điều biến trung tâm chính là vị trí gác xép này.
-Tôi không cần biết cái máy thời gian kia ở đâu và làm sao hai cậu tới đây. Nhưng tới được thì về được. Đây đâu có phải là trại tập kết cư dân tương lai chứ.
Nếu rồi vài tháng nữa lại có một người xuất hiện lại nói là em gái của hai tên này, rồi sau đó là cô dì chú bác hàng xóm anh rể em dâu của họ cũng tập trung về đây thì nhà tôi có mà loạn mất à.
Giọng tên Sếu chầm chậm.
-Đã qua chu kỳ Anphagradient rồi, muốn khởi động lại máy cũng phải ít nhất nửa năm nữa.
Tôi trợn mắt, cái gì mà nửa năm. Đừng có nói hai tên này sẽ phải chờ nửa năm nữa để có một ai đó tới “cứu” về nhá. Sumô vội vàng đỡ lời.
-Không phải đâu, em tôi nó mắc tật nghiêm trọng hoá vấn đề đó. Chỉ ít hôm thôi, chắc vài tháng, mà có khi vài tuần, có khi chỉ là ngày mai hoặc ngày kia.
Hắn nặng nhọc lên cái mông lại ngồi gần chỗ tôi.
-Chỉ cần cậu cho bọn tôi ở đây ít hôm à. Em trai tôi thể lực tốt lắm, rất chăm rèn luyện, chỉ cần cậu bảo một tiếng, bao nhiêu khay bánh cũng được. Nó cũng là tay lái lụa nữa, đi giao bánh tuyệt đối không vấn đề luôn.
Tôi lừ mắt nhìn lại tên Sếu răng đỏ, mồ hôi vã ra đầy trán.
-Hắn mà giao bánh thì lò bánh mỳ này chắc chắn phá sản.
Vậy là chỉ trong hai tháng, nhà tôi có ngay hai nhân công mờ ám không lương. Tên Sếu sau khi chứng kiến thái độ của tôi lúc mới gặp, đã chấp nhận để ông anh Sumô lôi vào nhà tắm gột rửa đống keo trên đầu, thả mái tóc đằng trước rủ xuống che hàng chân mày vừa bị cạo sạch trơn, đồng thời mỗi ngày đánh răng năm lần, để màu đỏ nhuộm kia dần biến mất.
Vì để tránh cho người khác khiếp vía khi thấy, mỗi ngày hắn rất ít mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chăm sắp bánh và nhồi bột.
Phải công nhận về sức vóc thì Sếu ta hơn hẳn ông anh. Tôi cứ tưởng ở tương lai người nào cũng béo ục như Sumô thì sàn nhà đều phải dày gấp đôi mất.
Về ăn uống hắn cũng không gặp phải vấn đề thức ăn tinh thô khủng hoảng như anh mình. Lúc này tôi mới biết hoá ra Sumô ở nhà là loại công tử bột kén ăn, suốt ngày chỉ thích ngồi một chỗ làm gì thì làm, lúc đói thì ăn quà vặt và viên dinh dưỡng nén. T

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hãy Yêu Một Anh Chàng Không Chơi Pokemon Go!

Điện hạ, thần biết sai rồi!

Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

Lời Nguyền Định Mệnh