Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Món quà từ tương lai (xem 1216)

Món quà từ tương lai

n, lúc này mắt lại đã bắt đầu ngấn nước muốn khóc.
-Cho tôi lọ thuốc này, nếu không tôi lập tức gọi công an tới gô cổ cậu vì đột nhập nhà tôi lúc nửa đêm. Trao đổi công bằng, suy nghĩ kỹ đi…
Sáng ấy tôi phi như bay vào bệnh viện, mang một viên con nhộng Teteasophie gì đó cho ông tôi uống. Lọ thuốc chỉ có mười viên. Tên mập xơi một viên, tôi uống một viên. Tôi không bệnh tật gì, đương nhiên là thế, nhưng ai mà biết được thuốc đó uống có nguy hiểm không. Tôi phải uống thử trước cho chắc, sau mấy tiếng đồng hồ thấy ổn cả, tôi mới mang vào viện cho ông.
Ông tôi lập kỷ lục bệnh nhân gãy xương thần kỳ nhất bệnh viện, chỉ sau hai ngày bó bột xương đã liền lại, một tuần đã có thể tháo bột. Người ta còn hoài nghi rằng trước khi bó bột phải chăng ông đã được chẩn đoán sai bởi một tay bác sỹ gà mờ nào đó.
Đi kèm với điều kỳ diệu này là chút phiền hà nho nhỏ. Bởi vì lò bánh mỳ nay phải chứa chấp thêm một kẻ ở nhờ, vô cùng vô cùng nặng ký. Tôi giải thích với ông rằng đó là người làm công tôi mới thuê được. Ông tôi nhìn một lượt cái thùng phuy di động trước mặt, kéo tôi vào một góc nói nhỏ.
-Nó có làm được gì không, hay chỉ có ăn thôi là đã hết ngày? Mình lấy đâu tiền mà thuê người làm nữa.
Tôi xua tay nói với ông không sao. Dù gì công việc ở lò bánh rất nặng nhọc, chúng tôi lại chẳng có đủ chi phí cho một người làm công bình thường. Bây giờ kiếm được một mối không lấy lương, chỉ phải bao ăn ở, đúng là cơ hội ngàn năm có một. Ông tôi sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng kết luận đồng ý.
Vậy là căn gác xép được dọn dẹp lại, đồ đạc chuyển hết xuống gầm cầu thang, phòng ấy tính ra rộng rãi hơn phòng tôi nhiều, tên Sumô ở rất vừa. Sáng sớm bốn giờ, tôi dậy chuẩn bị lò bánh, cũng là lúc chạy qua lên gân lên cốt lôi đầu heo dậy. Một tuần đầu tiên hắn khóc rất thảm, cơ hồ như bị dán keo 502 vào giường, nhưng sau khi tập cho nhịp sinh học quen dần, hắn rốt cuộc cũng lê dậy được.
Việc ở lò bánh phân công rất rõ ràng. Ông tôi phụ trách phần pha chế bột, Sumô cho bánh vào lò nướng, căn thời gian lấy bánh ra. Còn tôi đi nhập nguyên liệu, đóng gói và giao hàng.
Với chiều cao như Kinh Kông, việc xếp bánh không thành vấn đề, có điều mỗi khi sắp được vài khay, Sumô lại bắt đầu đứng thở dốc nặng nhọc.
-Ôi mẹ ơi, mệt quá, chết mất!
Từ hai tuần nay tôi đã khám phá ra “chết mất” chính là câu cửa miệng yêu thích của hắn.
-Sao cái gì cũng thủ công thế này, chết mất.
-Nhà vệ sinh bé tí teo thế này, chết mất.
-Cơm cứng thế này, chết mất.
Hắn cứ lải nhải như thế cả ngày nhưng cũng chưa chết lần nào, xem ra hắn vẫn còn cao số lắm.
Từ khi có Sumô công việc chẳng tiến triển là bao, thậm chí có chiều hứơng đi xuống. Vài lần hắn quên trở bánh, khiến bánh nở không đều, cái to cái xẹp như mấy cục bùn khô. Vài lần hắn quên bật lò nướng, khiến tới khi lấy ra bánh còn nguyên dạng bột nhão. Vài lần hắn ngủ gật, khiến khi mở lò chỉ thấy khói đen bốc lên nghi ngút, bánh đã biến thành một mẻ than hình thuôn dài. Vài lần, thân hình cồng kềnh của hắn va phải giá hàng, làm khay kim loại cùng bánh đổ ầm ầm xuống nền nhà như động đất.
Ông tôi thi thoảng hoài nghi nhìn tôi, ý dò hỏi. Tôi đành trấn an ông rằng khởi đầu chưa quen, rồi dần dần mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Buổi chiều, lúc đã ủ bột xong, cũng không có bánh mới phải nướng, tôi thấy Sumô hay lỉnh lên gác xép ở rất lâu trên ấy. Tôi nghi hắn trốn lên đó ngủ bù, nhưng đôi khi lại nghe vọng ra tiếng lục cục mơ hồ. Một hôm tôi gõ cửa rồi không đợi cho hắn đồng ý mà xông vào, bắt gặp hắn đang ngồi giữa năm sáu cục kim loại đủ hình thù.
Tôi buồn cười chỉ vào cục màu đen như bao diêm.
-Điện thoại di động của tương lai đấy à?
-Không, đây mới là điện thoại.
Hắn nói rồi gỡ trên dái tai ra một viên tròn nhỏ như khuy áo. Rồi hắn chỉ cái vật hình bán nguyệt như cái đo độ của học sinh:
-Còn đây là máy thu phát tín hiệu cao tần, kiêm máy chiếu phim 6D.
Tôi cười ha ha:
-Hay đấy, thế có phim gì hấp dẫn chiếu tôi xem với. Thử cảm giác làm người đầu tiên trên thế giới xem phim 6D cái nào.
Sumô lườm tôi hờn dỗi.
-Cái chỗ lạc hậu này, làm gì có năng lượng phù hợp để khởi động.
-Ồ, chắc nó hoạt động bằng năng lượng hạt nhân à? thế thì có khi cậu phải sang Nhật Bản hoặcIranmột chuyến rồi. Bên ấy năng lượng hạt nhân sẵn lắm. Ra đường cứ gọi là lượm khoáng Uranium chọi nhau ầm ầm.
Sumô nhìn tôi hãi hùng:
-Đúng là thời đại lạc hậu. Vẫn còn dùng đến thứ năng lượng nguy hiểm ấy.
Tôi bĩu môi.
-Phải rồi, chắc 150 năm sau người ta chỉ dùng năng lượng tâm linh để điều khiển mọi loại đồ vật.
-Năng lượng tâm linh không phải ai cũng sử dụng được. Nó tạo ra nhiều hiệu ứng không mong muốn nên vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa được phổ biến rộng rãi.
Nói rồi hắn lại chúi mũi vào mấy cục sắt tinh xảo mà hắn mang theo. Tôi ngắm nghía hồi lâu cũng chán bèn hỏi.
-Thế bao giờ cậu định trở về đấy? Đến được mà đi không được à? Giống con lươn chui vào ống trúm thế nhỉ?
Sumô nhìn tôi, khá tuyệt vọng.
-Lực lượng bảo an sẽ sớm đến đưa tôi về.
Lúc trước hắn nói những điều này một cách rất quả quyết, nhưng sau cả tháng trời quay cuồng với lò bánh mỳ mà tuyệt nhiên không có động tĩnh gì từ Thế giới tương lai, sự hùng hổ của hắn dường như cũng xẹp bớt.
Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ về gốc tích thực sự của Sumô, nhưng việc ấy cũng không có gì là quan trọng lắm. Liệu nếu bán hắn cho một toà soạn báo hoặc một chương trình truyền hình thì sao nhỉ, tôi sẽ được một món hời hay người ta sẽ tống nốt cả tôi lẫn Sumô vào viện tâm thần đây.
-Thôi làm cái gì thì làm rồi xuống ăn cơm.
Sumô hãi hùng khi nghe câu ấy, rồi nói với tôi giọng van nài:
-Tôi không ăn cơm được không?
-Chết đói ráng chịu.
-Hệ tiêu hoá của tôi vẫn chưa thích nghi mà.
Những ngày đầu mới tới, mỗi bữa Sumô dốc ba lọ ba màu ra ăn ba viên trong đó, nói rằng đã đủ chất đường, đạm và xơ rồi, nên không cần ăn cơm. Về vấn đề này tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng là bớt tiền gạo, đỡ tốn đồ ăn. Nhưng hai hôm trước lọ lương thực của hắn đã dùng cạn, cuối cùng phải lê lết tới bàn ăn.
Cả ngày hôm đó hắn ôm cái nhà vệ sinh. Không phải tôi dùng đồ ăn thiu thừa gì đãi hắn, mà vì hắn nói thức ăn quá “thô”, hệ tiêu hoá của hắn chuyên sử dụng đồ ăn “tinh” nên bị đào thải. Biết làm sao đây? Tôi lấy đâu ra năng lực “tinh hoá” cái đống rau dưa cơm thịt ra từng viên như kẹo cho hắn xơi được.
Vì vậy mỗi bữa hắn vẫn phải ngồi vào mâm, nhai nhai nhai suốt cả nửa ngày nát từng cọng rau và từng hạt cơm chống đói. Ông tôi thi thoảng mỉm cười nhìn hắn không nói gì, còn tôi thì ăn ào ào cho xong còn đi làm nốt đống bài tập hè, thời gian đâu ngồi ngâm nga giai điệu tinh thô với hắn.
Sumô vác cái mặt phúng phính nay đã hiện lên vài nét tiều tuỵ xuống bàn ăn, thấy món rau muống luộc, canh cải và thịt kho, mặt lại héo đi một chút. Cuối cùng tôi bê ra một tô cháo, đẩy đến trước mặt hắn.
-Phần của cậu đây.
Sumô lấy thìa nhấm nháp chút cháo trong tô, khuôn mặt sáng ngời lên hạnh phúc.
-Ngon quá, chết mất!
Hai ông cháu tôi quay qua nhìn nhau cười khổ. Thế là đến bữa tôi với ông ăn cơm, đồng thời mua về một phần cháo dinh dưỡng cho trẻ tập ăn về cứu đói cho Sumô. Có lẽ được bồi bổ bằng cháo dinh dưỡng hơn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chỉ vì cố một vài chén rượu với bạn bè mà tôi đã phải ân hận cả đời

Gã lượm ve chai

Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!

“Im mồm đi, cứ làm như mỗi mình cô chửa không bằng”

Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp