hế giới còn chưa tới nỗi loạn, người ta vẫn ăn cơm bình thường.
Không phải vì vài sự hoà hợp như thế mà hắn không gây ra nỗi khổ tâm nào cho tôi. Ví dụ như khi đi tắm, hắn xả đầy một thùng nước to, sau đó chờ một giờ liền mới tắm.
-Trong nước toàn Clo.
Hoặc khi tôi quăng cho hắn lon Coca mát lạnh lúc hắn mới ở trong lò bánh nóng bức ra.
-Coca Diet không phẩm nhuộm tôi mới uống.
Rổ rau sống tôi rửa sạch để đánh chén cho bữa tôi, hắn gườm gườm nhìn hồi lâu, sau đó mang rửa lại một lần nữa bằng nước muối, rồi chần nước sôi.
-Vi khuẩn và trứng giun chưa tiêu diệt hết.
Niềm vui thích lớn nhất mà hắn mang lại đó là nhà tôi có một nhân viên dọn vệ sinh đạt tiêu chuẩn ISO con vịt. Hắn nói không chịu nổi mật độ vi khuẩn dày đặc trong nhà tắm và nhà vệ sinh, cho nên mỗi ngày đều dành ra gần một giờ đồng hồ để sát khuẩn và tẩy trùng trong đó. Bây giờ wc nhà tôi phải nói là có độ kháng khuẩn ngang ngửa Seraton 5 sao.
***
Trong lò bánh bây giờ có Sếu lo, nên Sumô tranh thủ lỉnh đi làm việc riêng. Khoảng vườn rộng rãi phía sau nhà trở thành địa điểm thường trú của Sumô. Đôi khi hắn ở ngoài đến tận khi trời tối mịt không rõ bàn tay mới hì hục đi vào, tôi còn nghĩ cắm cho hắn cái lều để ở luôn cho rồi. Thi thoảng hắn chạy sang phòng tôi rụt rè đề nghị.
-Mua hộ tôi mấy thứ.
Đa số đều là mấy loại hạt giống rau hoa vớ vẩn, còn thấy mấy loại thuốc chữ dài loằng ngoằng tôi đọc cũng không hiểu gì, chỉ đưa hết cho cô dược sỹ ở nhà thuốc. Lúc đầu tôi hào hứng lắm, nghĩ có lẽ với các mác Nghiên cứu sinh sinh hoá gì đó, hắn sẽ cho ra đời một vườn rau xanh um tươi tốt, đảm bảo chất lượng. Từ nay tôi sẽ tíêt kiệm được khoản tiền mua rau xanh hơi bị nhiều, bây giờ rau còn đắt hơn cả cá thịt ấy chứ. Nhưng rồi ngày nào cũng như ngày nào, Sumô lấm lem trở vào, còn vườn rau tương lai thì vẫn rậm rịt toàn cỏ với cỏ, tôi cũng chán luôn.
Năng suất lao động đợt này tăng, bữa tối tôi đặc biệt làm món mực tươi hấp gừng đã lâu không có dịp mua. Tên Sumô sau hai tháng ăn cháo thì dần dần cũng đã tiêu thụ được cơm như người thường, đỡ mất công một nhà còn chia ra hai chế độ dinh dưỡng.
Lúc Sumô bùn đất từ ngoài vườn vào, và Sếu mồ hôi mồ kê trong lò bánh ra, tôi đẩy ngay cả hai vào phòng tắm, chờ thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Hai tên một hí hửng một lạnh nhạt ngồi vào bàn, đột nhiên đều chuyển thái độ sang kinh ngạc.
Sumô chỉ chỉ vào đĩa mực hấp đang bốc khói thơm lừng với ánh mắt ghê sợ, ú ớ:
-Đây là sao?
Tôi và ông tôi liếc nhìn nhau không nói nên lời. Có lẽ tại thời gian vừa rồi tôi cho mọi người ăn uống đạm bạc quá, nên bây giờ hắn mới sửng sốt như thế. Tôi lườm Sumô, đã mập lại còn muốn ăn nhiều chất đạm, đến đời nào mới giảm cân được. Sumô lại lau mồ hôi hỏi tiếp:
-Mực này là bắt ở biển đó hả?
Tôi muốn đánh hắn quá. Tôi gắp một con to sang bát ông tôi, mỉa mai trả lời.
-Không, mực tôi nuôi ở bồn cá cảnh trong phòng ấy. Cậu vào phòng tôi mấy lần không thấy tôi nuôi một đàn trăm con tung tăng trong đó à.
Sumô nuốt khan nước bọt, sau đó mới bảo.
-Chỗ tôi người ta không ăn hải sản nữa.
Tôi thất thần.
-Hả? Không lẽ người ta phát hiện ra hải sản đều gây ung thư?
Sếu như hiểu ra chuyện gì, quay qua nói nhỏ với Sumô.
-Thời điểm này chưa xảy ra thảm hoạ Big Three.
Sumô gật gù, sau đó mắt sáng lên và gắp ngay một con mực.
-Đời anh chưa bao giờ ăn món này.
Ông tôi nhìn Sumô, nhìn Sếu, lại nhìn tôi. Tôi đành cười giả lả cho qua chuyện rồi cũng cắm cúi ăn. Ông tôi vẫn không rõ gốc tích của hai kẻ dị hợm mới đăng ký thường trú trong nhà.
Theo lời tôi ba hoa là người làm tôi thuê được, nhưng nhìn đâu cũng không thấy hai người này giống lực lượng đứng ở chợ lao động mỗi sáng chờ người tới bốc đi. Cũng may Sếu làm việc có năng suất, chứ nếu cứ như Sumô không sớm thì muộn lò bánh cũng phải đóng cửa.
Hai tên ấy lúc đầu tỏ vẻ e sợ đĩa mực lắm, thế nhưng chỉ lúc sau đã gắp lia lịa. Bàn ăn chỉ một nhoáng là đạt tiêu chuẩn ba sạch: mâm sạch, bát sạch, đĩa sạch.
Lúc Sumô đứng rửa bát, tôi chạy lại lân la hỏi thăm. Đây là luật bất thành văn, bữa ăn tôi đi chợ nấu cơm, Sếu hàng ngày vật vã trong lò bánh rồi, cho nên phần chén đũa đương nhiên là việc của tên mập.
-Tại sao chỗ cậu hải sản không ăn được?
-Vụ động đất làm rò rỉ hạt nhân của ba khu sản xuất nguyên liệu lớn nhất đã khiến toàn bộ mặt biển nhiễm phóng xạ. Nhiều loài sinh vật biển đã tuyệt chủng. Những loài khác đều bị biến đổi ít nhiều.
Tôi ngẩn người không dám tin.
-Ba nhà máy hạt nhân luôn?
-Giàn khoan dầu khí và rác thải công nghiệp cũng làm nước biển ô nhiễm nặng, đến nay vẫn chưa khắc phục xong, hơn năm mươi năm rồi.
Tôi bối rối úp chén lên giá.
-Tại sao cậu bảo ở đó không dùng năng lượng hạt nhân nữa cơ mà.
-Từ sau thảm hoạ Big Three, UN đã ra quy định cấm sử dụng nguyên liệu phóng xạ cho bất kỳ hoạt động nào. Cũng do vậy nên người ta bắt đầu điên cuồng nghiên cứu nguồn năng lượng an toàn và sạch.
-Ôi, thế Nhật Bản,Triều Tiên,Iranthì thế nào rồi?
Tôi từng xem thời sự, cũng hay đọc báo chí lung tung, cho nên khi nhắc tới vấn đề hạt nhân bèn nghĩ tới mấy quốc gia này. Lúc này không biết ma mặt thớt ở đâu lò ra, nghiêm khắc nhìn Sumô.
-Interpol.
Sumô đang nói bỗng im bặt. Nhả xong có một từ đó, Sếu lại quay đầu lên gác. Sumô nhìn tôi hơi bối rối.
-Tiết lộ bí mật tương lai chính là làm ảnh hưởng tới hiện tại. Điều này được quy định cực kỳ nghiêm ngặt trong đạo luật không gian thời gian. Thôi tôi không nói nữa đâu.
-Nói vậy việc đi xuyên thời gian đã phổ biến ở thời đại đó quá rồi, nên người ta mới ra luật.
Sumô rửa nốt cái bát cuối cùng, chuyền qua cho tôi úp lên giá, sau đó lắc đầu.
-Không phải như bây giờ khi vấn đề phát sinh người ta mới đặt ra luật lệ. Ở chỗ tôi người ta đặt luật trước cả khi sự việc có thể phát sinh. Cậu có biết luật về UFO, về luật đất đai trên Sao Thổ, và luật sở hữu thiên hà không? Nghe quá vớ vẩn chứ gì, nhưng người ta đặt ra luật để bất cứ khi nào có biến cố gì phát sinh cũng có thể xử lý được. Cũng như chuẩn bị sẵn viên dưỡng lão cho một bào thai ngay từ khi trứng kết hợp với tinh trùng vậy.
Tôi bĩu môi nhìn Sumô.
-Một trăm năm mươi năm mà cậu làm như ngàn năm không bằng. Thế giới làm gì mà khác đến thế.
Sumô cốc nhẹ lên trán tôi.
-Có những việc không hề thay đổi, thậm chí vẫn giống hệt như thời nguyên thuỷ. Nhưng có những việc dường như vượt qua mọi trí tưởng tượng cao siêu nhất của con người. Đó chính là sức mạnh của tương lai.
Trước khi lúc lắc cái mông khủng bố rời đi, Sumô quay lại nói nhỏ với tôi.
-Mai lại ăn đậu rồng và giá đỗ nhé!
Tôi tròn mắt:
-Một tháng nay ngày nào cậu cũng bảo mua món đó thế.
-Đi mà, năn nỉ. Đậu rồng và giá đỗ nhé!
-Cậu có ăn đâu mà đòi mua.
-Có mục đích cả mà, sau này tôi sẽ nói cho, được không?Nănnỉ luôn đó. Làm ơn điiiiiiiii…
Tôi khó hiểu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lúc này Sumô mới hớn hở đi lên gác. Tên này đúng là hâm, bảo tôi mua đậu rồng với giá đỗ suốt, làm đợt ấy tôi tưởng hắn nghiện món này. Nhưng sau đó hắn toàn gẩy gẩy mấy miếng cũng chẳng thèm ăn. Rốt cuộc tôi lại làm thùng rác, có bao nhiêu còn lại đều do tôi tiêu thụ. Tuy trước giờ không kỳ thị gì hai món rau dinh dưỡng lại rẻ này, nhưng ăn li
Không phải vì vài sự hoà hợp như thế mà hắn không gây ra nỗi khổ tâm nào cho tôi. Ví dụ như khi đi tắm, hắn xả đầy một thùng nước to, sau đó chờ một giờ liền mới tắm.
-Trong nước toàn Clo.
Hoặc khi tôi quăng cho hắn lon Coca mát lạnh lúc hắn mới ở trong lò bánh nóng bức ra.
-Coca Diet không phẩm nhuộm tôi mới uống.
Rổ rau sống tôi rửa sạch để đánh chén cho bữa tôi, hắn gườm gườm nhìn hồi lâu, sau đó mang rửa lại một lần nữa bằng nước muối, rồi chần nước sôi.
-Vi khuẩn và trứng giun chưa tiêu diệt hết.
Niềm vui thích lớn nhất mà hắn mang lại đó là nhà tôi có một nhân viên dọn vệ sinh đạt tiêu chuẩn ISO con vịt. Hắn nói không chịu nổi mật độ vi khuẩn dày đặc trong nhà tắm và nhà vệ sinh, cho nên mỗi ngày đều dành ra gần một giờ đồng hồ để sát khuẩn và tẩy trùng trong đó. Bây giờ wc nhà tôi phải nói là có độ kháng khuẩn ngang ngửa Seraton 5 sao.
***
Trong lò bánh bây giờ có Sếu lo, nên Sumô tranh thủ lỉnh đi làm việc riêng. Khoảng vườn rộng rãi phía sau nhà trở thành địa điểm thường trú của Sumô. Đôi khi hắn ở ngoài đến tận khi trời tối mịt không rõ bàn tay mới hì hục đi vào, tôi còn nghĩ cắm cho hắn cái lều để ở luôn cho rồi. Thi thoảng hắn chạy sang phòng tôi rụt rè đề nghị.
-Mua hộ tôi mấy thứ.
Đa số đều là mấy loại hạt giống rau hoa vớ vẩn, còn thấy mấy loại thuốc chữ dài loằng ngoằng tôi đọc cũng không hiểu gì, chỉ đưa hết cho cô dược sỹ ở nhà thuốc. Lúc đầu tôi hào hứng lắm, nghĩ có lẽ với các mác Nghiên cứu sinh sinh hoá gì đó, hắn sẽ cho ra đời một vườn rau xanh um tươi tốt, đảm bảo chất lượng. Từ nay tôi sẽ tíêt kiệm được khoản tiền mua rau xanh hơi bị nhiều, bây giờ rau còn đắt hơn cả cá thịt ấy chứ. Nhưng rồi ngày nào cũng như ngày nào, Sumô lấm lem trở vào, còn vườn rau tương lai thì vẫn rậm rịt toàn cỏ với cỏ, tôi cũng chán luôn.
Năng suất lao động đợt này tăng, bữa tối tôi đặc biệt làm món mực tươi hấp gừng đã lâu không có dịp mua. Tên Sumô sau hai tháng ăn cháo thì dần dần cũng đã tiêu thụ được cơm như người thường, đỡ mất công một nhà còn chia ra hai chế độ dinh dưỡng.
Lúc Sumô bùn đất từ ngoài vườn vào, và Sếu mồ hôi mồ kê trong lò bánh ra, tôi đẩy ngay cả hai vào phòng tắm, chờ thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Hai tên một hí hửng một lạnh nhạt ngồi vào bàn, đột nhiên đều chuyển thái độ sang kinh ngạc.
Sumô chỉ chỉ vào đĩa mực hấp đang bốc khói thơm lừng với ánh mắt ghê sợ, ú ớ:
-Đây là sao?
Tôi và ông tôi liếc nhìn nhau không nói nên lời. Có lẽ tại thời gian vừa rồi tôi cho mọi người ăn uống đạm bạc quá, nên bây giờ hắn mới sửng sốt như thế. Tôi lườm Sumô, đã mập lại còn muốn ăn nhiều chất đạm, đến đời nào mới giảm cân được. Sumô lại lau mồ hôi hỏi tiếp:
-Mực này là bắt ở biển đó hả?
Tôi muốn đánh hắn quá. Tôi gắp một con to sang bát ông tôi, mỉa mai trả lời.
-Không, mực tôi nuôi ở bồn cá cảnh trong phòng ấy. Cậu vào phòng tôi mấy lần không thấy tôi nuôi một đàn trăm con tung tăng trong đó à.
Sumô nuốt khan nước bọt, sau đó mới bảo.
-Chỗ tôi người ta không ăn hải sản nữa.
Tôi thất thần.
-Hả? Không lẽ người ta phát hiện ra hải sản đều gây ung thư?
Sếu như hiểu ra chuyện gì, quay qua nói nhỏ với Sumô.
-Thời điểm này chưa xảy ra thảm hoạ Big Three.
Sumô gật gù, sau đó mắt sáng lên và gắp ngay một con mực.
-Đời anh chưa bao giờ ăn món này.
Ông tôi nhìn Sumô, nhìn Sếu, lại nhìn tôi. Tôi đành cười giả lả cho qua chuyện rồi cũng cắm cúi ăn. Ông tôi vẫn không rõ gốc tích của hai kẻ dị hợm mới đăng ký thường trú trong nhà.
Theo lời tôi ba hoa là người làm tôi thuê được, nhưng nhìn đâu cũng không thấy hai người này giống lực lượng đứng ở chợ lao động mỗi sáng chờ người tới bốc đi. Cũng may Sếu làm việc có năng suất, chứ nếu cứ như Sumô không sớm thì muộn lò bánh cũng phải đóng cửa.
Hai tên ấy lúc đầu tỏ vẻ e sợ đĩa mực lắm, thế nhưng chỉ lúc sau đã gắp lia lịa. Bàn ăn chỉ một nhoáng là đạt tiêu chuẩn ba sạch: mâm sạch, bát sạch, đĩa sạch.
Lúc Sumô đứng rửa bát, tôi chạy lại lân la hỏi thăm. Đây là luật bất thành văn, bữa ăn tôi đi chợ nấu cơm, Sếu hàng ngày vật vã trong lò bánh rồi, cho nên phần chén đũa đương nhiên là việc của tên mập.
-Tại sao chỗ cậu hải sản không ăn được?
-Vụ động đất làm rò rỉ hạt nhân của ba khu sản xuất nguyên liệu lớn nhất đã khiến toàn bộ mặt biển nhiễm phóng xạ. Nhiều loài sinh vật biển đã tuyệt chủng. Những loài khác đều bị biến đổi ít nhiều.
Tôi ngẩn người không dám tin.
-Ba nhà máy hạt nhân luôn?
-Giàn khoan dầu khí và rác thải công nghiệp cũng làm nước biển ô nhiễm nặng, đến nay vẫn chưa khắc phục xong, hơn năm mươi năm rồi.
Tôi bối rối úp chén lên giá.
-Tại sao cậu bảo ở đó không dùng năng lượng hạt nhân nữa cơ mà.
-Từ sau thảm hoạ Big Three, UN đã ra quy định cấm sử dụng nguyên liệu phóng xạ cho bất kỳ hoạt động nào. Cũng do vậy nên người ta bắt đầu điên cuồng nghiên cứu nguồn năng lượng an toàn và sạch.
-Ôi, thế Nhật Bản,Triều Tiên,Iranthì thế nào rồi?
Tôi từng xem thời sự, cũng hay đọc báo chí lung tung, cho nên khi nhắc tới vấn đề hạt nhân bèn nghĩ tới mấy quốc gia này. Lúc này không biết ma mặt thớt ở đâu lò ra, nghiêm khắc nhìn Sumô.
-Interpol.
Sumô đang nói bỗng im bặt. Nhả xong có một từ đó, Sếu lại quay đầu lên gác. Sumô nhìn tôi hơi bối rối.
-Tiết lộ bí mật tương lai chính là làm ảnh hưởng tới hiện tại. Điều này được quy định cực kỳ nghiêm ngặt trong đạo luật không gian thời gian. Thôi tôi không nói nữa đâu.
-Nói vậy việc đi xuyên thời gian đã phổ biến ở thời đại đó quá rồi, nên người ta mới ra luật.
Sumô rửa nốt cái bát cuối cùng, chuyền qua cho tôi úp lên giá, sau đó lắc đầu.
-Không phải như bây giờ khi vấn đề phát sinh người ta mới đặt ra luật lệ. Ở chỗ tôi người ta đặt luật trước cả khi sự việc có thể phát sinh. Cậu có biết luật về UFO, về luật đất đai trên Sao Thổ, và luật sở hữu thiên hà không? Nghe quá vớ vẩn chứ gì, nhưng người ta đặt ra luật để bất cứ khi nào có biến cố gì phát sinh cũng có thể xử lý được. Cũng như chuẩn bị sẵn viên dưỡng lão cho một bào thai ngay từ khi trứng kết hợp với tinh trùng vậy.
Tôi bĩu môi nhìn Sumô.
-Một trăm năm mươi năm mà cậu làm như ngàn năm không bằng. Thế giới làm gì mà khác đến thế.
Sumô cốc nhẹ lên trán tôi.
-Có những việc không hề thay đổi, thậm chí vẫn giống hệt như thời nguyên thuỷ. Nhưng có những việc dường như vượt qua mọi trí tưởng tượng cao siêu nhất của con người. Đó chính là sức mạnh của tương lai.
Trước khi lúc lắc cái mông khủng bố rời đi, Sumô quay lại nói nhỏ với tôi.
-Mai lại ăn đậu rồng và giá đỗ nhé!
Tôi tròn mắt:
-Một tháng nay ngày nào cậu cũng bảo mua món đó thế.
-Đi mà, năn nỉ. Đậu rồng và giá đỗ nhé!
-Cậu có ăn đâu mà đòi mua.
-Có mục đích cả mà, sau này tôi sẽ nói cho, được không?Nănnỉ luôn đó. Làm ơn điiiiiiiii…
Tôi khó hiểu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, lúc này Sumô mới hớn hở đi lên gác. Tên này đúng là hâm, bảo tôi mua đậu rồng với giá đỗ suốt, làm đợt ấy tôi tưởng hắn nghiện món này. Nhưng sau đó hắn toàn gẩy gẩy mấy miếng cũng chẳng thèm ăn. Rốt cuộc tôi lại làm thùng rác, có bao nhiêu còn lại đều do tôi tiêu thụ. Tuy trước giờ không kỳ thị gì hai món rau dinh dưỡng lại rẻ này, nhưng ăn li