Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Món quà từ tương lai (xem 1215)

Món quà từ tương lai

ái mông to như cái mâm kia một cái thì giật mình vì thấy một đám đỏ lè ngay vị trí giữa mâm- dường như là máu.
Tôi bưng miệng kinh hoàng, sau đó không dám tin chỉ vào hắn:
-Cậu…cậu… là con gái á?
Bà ngoại ơi, phù hộ cho con. Đây là kiểu người gì vậy? Con gái Cyclos khổng lồ một mắt và quái vật hồ Lockness sao. Mà nó còn đang tới tháng. Trời, tôi ôm lấy một bên ngực, lảo đảo, có lẽ mình sắp đau tim mà chết rồi.
Sumô đau khổ nhìn tôi, lại càng khóc to hơn.
-Cái đinh đâm vào mông tôi. Oa oa oa……..
Tôi đánh liều nhìn kỹ hơn vào mông hắn. Cả đời tôi chưa từng thấy cái mông nào hoành tráng như thế, kể cả mông con hà mã trong vườn thú cũng chỉ vĩ đại đến thế này mà thôi.
Cái đinh đang nằm lệch về phía trái mông hắn, máu từ vết thương đang chảy ra, thấm ướt hết cả vạt quần sáng màu. Trời, đã mập còn mặc đồ sáng màu, tên này có biết gì về quy luật thời trang không đây. Tôi hơi quíu khi không nghĩ được cách nào xử lý:
-Làm thế nào giờ?
Tên kia không trả lời, cứ ê a khóc rên mãi. Cuối cùng tôi phải nhéo lấy tai hắn, hét lên:
-Làm thế nào giờ, hả?
-Nhổ… nhổ nó ra…
Dưới lớp bụi bẩn và nước mắt, mặt Sumô đã muốn tái xanh rồi. Có lẽ thấy hắn khủng hoảng như vậy đâm ra tôi lại bình tĩnh một chút.
-Được rồi, chịu đau nhá.
Gồng mình lên và nín thở, tôi kéo em đinh 7 ra khỏi vị trí đắc địa của nó. Sumô hét lên đau đớn sau đó máu gần như phun ra từ vết thương.
Tôi trợn mắt ra một tý rồi sáng ý lục ngăn kéo, lấy một miếng Kotex đắp vào chỗ bị đinh đâm, lại lấy cuộn băng dán phủ ngoài hai lớp cho chắc chắn.
-Đau quá, đau quá…
Cái gối gấu mèo sạch sẽ của tôi tắm trong nước mắt của tên Sumô. Lúc nãy trong lúc khẩn trương vì chiếc đinh, tôi lôi hắn vào phòng gần nhất là phòng mình và sơ cứu. Tôi không quên vụ chết vì virus uốn ván cách đây hai năm của một người trong ngõ khi họ dẫm phải đinh nhưng chủ quan để nhiễm trùng.
Tôi lại kéo ngăn bàn ra lần nữa, lấy vỉ thuốc nhét vào tay hắn hai viên, rót đầy cốc nước đưa tới tận miệng.
-Uống đi này, giảm đau đó.
Hắn nghe nói tới thuốc giảm đau thì đôi mắt híp sau gò má mập sáng lên, sau đó bỏ ngay vào miệng. Tôi an ủi:
-Mỗi lần đau bụng kinh tôi chỉ uống một viên này là đỡ.
-Phụtttttttttttttt…..
Vừa nghe tôi nói xong câu này, nước từ miệng của Sumô bay vọt thành một đường phun ra ngoài. Hắn chỉ vào mặt tôi, kinh hãi:
-Thuốc gì á?
-Thuốc giảm đau, còn không mau uống đi. Muốn chết à?
-Uống vào mới chết ấy.
Nói rồi hắn loạng choạng ôm cái mông cố đứng lên lết về phía gác xép. Tôi vội vã chạy theo. Tên trộm này thật quá ngang nhiên rồi.
Hắn vừa thở hổn hển vừa đào bới trong đống đồ đạc, lôi ra được một cái ba lô lạ hoắc, có lẽ là vật hắn mang theo nhưng khi nãy làm rơi, từ đó lục ra một lọ trong veo như thuỷ tinh, đựng đầy những viên màu xanh lấp lánh, lấy một viên nhét vào miệng.
Lúc này Sumô mới thở phào một hơi, quay qua phía tôi, ánh mắt đã bớt cùng quẫn. Sumô nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, tôi trợn mắt nhìn lại. Cuối cùng hắn bảo:
-Tôi sẽ giải thích một chút.
Câu này có chút quen quen. Giọng hắn nghe còn khá run, nhưng rất nghiêm túc.
-Sau đây tôi sẽ nói một sự thật. Sự thật này có thể vô cùng khó tin đối với cậu. Nhưng đó là lý do giải thích vì sao tôi lại xuất hiện ở đây, vào lúc này. Đồng thời việc này sẽ giải thích vì sao tôi lại cư xử như lúc nãy cậu thấy, và tôi mong cậu sẽ tin tôi, cũng như sẽ không ngắt lời trong lúc tôi đang trình bày.
Sumô phát biểu một tràng dài, nghỉ lấy hơi mất hai lượt. Sau dó nhận được cái gật đầu của tôi, hắn nói tiếp.
-Tôi đến đây từ ngày 13 tháng 7 năm 2162, thời điểm tôi muốn đến là năm 2147, nhưng có lẽ đã có sai sót trong việc điều chỉnh thời gian nên tôi đã du hành quá 150 năm thay vì 15 năm.
Hờ, chuyện gì đây? Cổ tích lúc nửa đêm về sáng à? Truyện du hành thời gian tôi đây đã nghiên cứu từ hồi lớp 1 nhé. Tôi còn thuộc lòng cả năm mươi tập Doremon cơ mà. Trí tưởng tượng của tôi cũng tương đối phong phú. Có lần qua bên Bách Khoa xem thi đấu bóng rổ, tôi đã hình dung ra mình và đội trưởng đẹp trai của khoa CNTT cùng hẹn hò ở một quán cà phê sách lãng mạn. Tôi còn từng tưởng tượng mình là hoa khôi trường Du lịch lúc qua bên ấy cổ vũ cho chị của đứa bạn đi thi. Mấy lần khác thì tôi trúng xổ số 1 triệu USD và mua một căn nhà hai tầng đẹp như mơ có khuôn viên nhìn ra biển.
À nhưng cái vụ một anh chàng béo mập du hành 150 năm thời gian đáp vào gác xép nhà mình và cắm một cái đinh vào mông thì mang tính chất hơi khác đây. Nói sao nhỉ, có lẽ viển vông quá chăng? Tôi nhìn chằm chằm vào đối tượng trước mặt, thầm đánh giá sau đó hỏi.
-Chủ tịch nước ta năm sau sẽ là ai?
-Hả?
-Việt Nam có đòi lại được Trường Sa và Hoàng Sa không?
-Hả?
-Năm 2012 này có phải xảy ra thảm hoạ gì làm người ta nghĩ là năm tận thế không?
-Hả?
Tôi ngán ngẩm lắc đầu:
-Hay đấy. Cậu nói cậu từ tương lai, vậy ít nhất cũng phải có bằng chứng gì chứ.
Voi con trợn mắt ngó tôi một lúc, có lẽ không nghĩ được tôi lại phản ứng theo kiểu thản nhiên như vậy. Tên này trông cái mặt ngu quá, có lẽ vì vậy mà câu chuyện hắn bịa ra để đánh lạc hướng tôi nghe cũng thật đáng thương.
Nét mặt chưng hửng của hắn đang biểu đạt điều gì nhỉ? Hy vọng tôi sẽ reo lên và quỳ mọp xuống chân hắn tế vái như một vị thần khai sáng hay sao? Lúc trong đầu đã xuất hiện các phương án tống cổ tên bệnh thần kinh này ra khỏi nhà một cách nhanh chóng nhất thì hắn vội quay lưng lại phía tôi, sau đó…tụt quần xuống.
Thật sắp phát điên với tên này rồi. Tính múa thoát y trong căn phòng chật hẹp hai người để mê hoặc tôi bằng cái mông hà mã nửa tạ của mình sao?
-Giúp tôi, tôi không với tới.
Tayhắn bơi bơi về phía vết thương đã bị tôi băng kín. Độ khùng của tên này hình như hơi quá ngưỡng cho phép rồi đây.
-Giúp tôi tháo vết thương ra- hắn lau mồ hôi đang túa ra trên trán- Tôi sẽ chứng minh.
Tôi đề phòng nhìn hắn, sau đó từ từ gỡ băng dán sau mông hắn ra. Miếng Kotex, aiza, đương nhiên là thấm đẫm máu. Tên này bị sao mà đòi gỡ ra đây, hắn muốn chảy máu giảm mập à? Cuối cùng, khi miếng băng rơi xuống, tôi kinh ngạc tới nỗi tròn xoe mắt.
Vết thương khủng khiếp máu me lúc nãy thay vì phun trào ra lại đã hoàn toàn khép miệng, nhìn qua dường như đó là vết thương của cách đây vài tháng và đã bắt đầu kéo da non.
Ôi cái đinh 7 phân đó là loại ông tôi đã dùng để đóng ghế học bài cho tôi, cũng là loại đóng để treo các dụng cụ gia dụng trong nhà bếp. Khi nãy dường như nó đã cắm sâu tới xương, vậy mà giờ …
Sumô thấy biểu tình trên mặt tôi, vẻ hài lòng kéo quần lên và khoe ra lọ thuốc trong veo lấp lánh khi nãy.
-Teteasophie- biệt dược trị thương công hiệu nhất thế giới, vừa qua giai đoạn thử nghiệm lâm sàng. Hoạt động dựa trên quá trình kích thích sản xuất mô tế bào tự hàn gắn mọi vết thương.
-Cho tôi!
Tôi giật lấy lọ thuốc từ tay Sumô, hào quang toé ra từ mắt. Thuốc này quá kỳ diệu rồi. Không biết tên kia nãy giờ nói nhảm những gì, nhưng nếu ông tôi uống viên này vào, chắc chắn sẽ nhanh khoẻ lại.
Sumô giật mình toan giành lại, nhưng với thân hình quá khổ đó, hắn muốn quay trở còn khó nhọc, huống hồ là tranh chấp với tôi.
-Bà bụa ơi, một viên đó giá tương đương 5g vàng đấy. Trả lại đây!
Tôi chỉ thẳng vào hắ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người nhà

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Đang ân ái chồng khựng lại hỏi: ‘Phản bội thì ngủ trên sàn nhà là đúng rồi, nhưng dưới này lạnh lắm đúng không?’

“Tao nhận làm bố nó nhưng sau này phảt xét nghiệm để tao còn đi lấy vợ đấy nhé!”

Tôi sợ khi nghe thấy người khác chê con mình