Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao (xem 939)

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

ho.
Bé Sở Sở phụng phịu:
– Tên khó viết quá à, dì cho con một tên khác đi!
– Sao lại đổi tên được? Tên con cũng đẹp quá mà, đẹp giống như khuôn mặt con vậy.
Bé Sở Sở nói:
– Không phải đâu.Chị Hương bảo con là quỷ phá nhà chay, còn cô người làm trước nói con là quỷ con, tối qua cha say rượu về bảo con là quỷ báo đời, nếu vậy con là quỷ thì đương nhiên con phải xấu xí lắm chứ?
Linh San nắm lấy tay bé Sở Sở nói:
– Nếu con không ngoan thì đương nhiên con sẽ xấu xí. Nhưng dì thấy con bây giờ chăm học nè, ngoan nè… Mà bé ngoan thì đứa nào cũng đẹp. Nào đến đây, dì cầm tay con viết nhé!
Bé Sở Sở nhìn Linh San, rồi cầm bút lên. Linh San cầm tay bé đồ từng nét một, nhưng vừa viết được mấy chữ, bé lại nói:
– Sao tay con nó nhức quá à?
Viết thêm mấy chữ, nó lại nói:
– Mắt con mỏi quá dì ơi.
Thấy Linh San vẫn im lặng. Một chút nó lại nói:
– Chân con đau quá, dì ơi.
Linh San không nhịn được cười, nhìn bé Sở Sở.
– Con viết bằng tay, sao lại đau chân?
Bé Sở Sở thật thà.
– Tại vì lúc viết chữ, ngón chân con nó không chịu ở yên.
– Sao lạ vậy?
– Vì nó muốn phụ nó thấy tay mỏi quá.
Con bé thât. dễ thương. Linh San keó cô bé vào lòng, nàng hôn lên trán nó:
– Con ngoan lắm.
Bé Sở Sở ngẩng lên, nó có vẻ ngạc nhiên như chưa hề nghe ai nói với nó như vậy. Rồi tựa vào ngực Linh San.
– Dì ơi, con thương dì quá.
Linh San chợt thấy mắt ướt, nàng bế bé Sở Sở lên, đi về phía phòng riêng của nó.
– Thôi hôm nay viết bao nhiêu đủ rồi, bây giờ con đi ngủ, dì sẽ ru con ngủ nhé!
Sở Sở không đáp chỉ ôm chặt Linh San. Linh San hỏi;
– Nhưng con tắm chưa?
Sở Sở gật đầu.
– Thế áo ngủ đâu?
– Dạ, trong tủ.
Linh San đặt bé Sở Sở ngồi ở mép giường, nàng mở tủ lấy áo thay cho con bé. Cô Hương có vẻ áy náy.
– Cô để em thay cho nó cho.
Nhưng bé Sở Sở lại lắc đầu.
– Con lại muốn dì thay cho con kià.
Linh San cười với cô Hương:
– Được rồi, cô đi ngủ đi. tôi thay áo cho nó cũng được.
Cô Hương rút lui. Linh San đã thay áo cho bé Sở Sở. Nàng đặt nó nằm ngay ngắn trên giường, keó chăn đắp tử tế. Nó yên lặng nhìn nàng:
– Thôi con ngủ đi.
Giọng Sở Sở nũng nịu:
– Dì ơi. Lần trước dì hát ru, sao bây giờ dì lại không hát?
Linh San cười. Nàng ngồi xuống bên mép giường:
“Trăng mờ, chim bay xa
Đom đóm đã lập lòe… ”
Linh San hát đi hát lại mãi đến lúc bé Sở Sở ngủ yên, nhìn khuôn mặt ngây thơ, San nhớ tới buổi tối hôm nào, con bé hung dữ, vừa cào vừa cấu, làm sao tin được đây chỉ là một.
Linh San đứng dậy tắt ngọn đèn trên đầu giường, rồi mới đi ra ngoài khép cửa lại. Đến phòng khách, Linh San giật mình. Bằng Phi đã trở về tự bao giờ, và đang ngồi trong ghế hút thuốc. Linh San bối rối.
– Anh về từ bao giờ thế?
– Nãy giờ.
– Hình như mỗi ngày tan sở xong là anh không vội về nhà?
– Ờ.
– Mỗi tối anh đều đi uống rượu?
– Ờ.
– Ngoài rượu ra anh còn làm gì khác nữa không?
Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San.
– Tôi đâu phải là học trò mẫu giáo đâu?
Linh San chợt thấy tức giận.
– Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm học sinh mẫu giáo.
Bằng Phi dụi tàn thuốc rồi đứng dậy quay mặt đi nơi khác:
– Thôi cô đi về đi.
– Vâng.
Linh San đáp nhưng không cử động. Bằng Phi thở dốc:
– Tôi bảo cô đi về cho nghe không?
Đột nhiên Bằng Phi ôm lấy đầu:
– Từ ngày vợ tôi bỏ đi tôi sống như vậy đó, trụy lạc và sa đọa, tôi như một kẻ mắc bệnh dịch, đáng ghê tởm, cô đừng đến gần, cô hãy đi đi. Tôi bảo cô đi cô có nghe không?
Linh San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói với giọng rất dịu dàng:
– Chị ấy tên gì?
– Ai?
– Vợ của anh đấy.
– Cô làm ơn đừng nhắc đến cô ấy nữa.
Bằng Phi có vẻ giận dữ, Linh San lắc đầu.
– Thôi được tôi về.
Nàng quay đi, nhưng Bằng Phi đã giữ lại.
– Linh San, tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không?
Linh San quay nhanh lại, mắt của Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó đuốc. Phi kéo Linh San vào lòng, cúi xuống, thời gian như ngừnglại, chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở. Bằng Phi nói, giọng nói yếu đuối như của một đứa trẻ.
– Em đừng bỏ đi. Như em nói, anh chỉ có cái vỏ cứng bên ngoài, còn bên trong chỉ như một cọng lau.
Linh San ngẩng lên sờ lấy cằm của Phị Mắt chàng ướt. Linh San hỏi:
– Anh sợ gì?
– Anh sợ là… anh như chiếc túi hỏng, chiếc túi đó không còn đủ tư cách để chứa một hạt trân châu như em.
Linh San tựa đầu vào vai Phi.
Em sẽ vá lành chiếc túi ấy.
Linh San nói, và nàng thấy hình như Bằng Phi đang rùng mình.



Chương 7
– Linh San, em đừng có điên.
Linh Trân ngồi xuống mép giường, nhìn Linh San với đôi mắt ngạc nhiên.
– Nếu chỉ để đùa chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm, nhưng nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đối.
Linh San ngồi im trên ghế.
– Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu diếm, em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghĩ, chúng ta đều còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thủ cứng ngắc như người lớn.
Linh Trân cắt ngang:
– Vấn đề không phải là bảo thủ. Ngay chính cha mẹ chúng ta, tuy lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng. Xưa tới giờ người có bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu, chúng ta muốn làm sao cũng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ phân biệt giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau này.
Linh San nhìn chị:
– Đó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưa. Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn.
Linh Trân buột miệng.
– Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải là người đứng đắn.
Linh San chau mày:
– Sao chị nói vậy?
– Có thể chị cũng không được kkhách quan nhưng Linh San, em hãy nghĩ kỹ xem, em biết về ông ta bao nhiêu chứ?
– Nhiều lắm.
– Nhiều ư? Em chỉ biết cái bề ngoài không, phải không? Nào ông ta có học cao, có đia. vị cuộc sống khá giả… .Nhưng còn những cái khác? Ví dụ như tính tình, cha em ông ta là ai, vợ Ông ta chết trong trường hợp nào, em có biết không?
– Vâng em không biết.
– Tại sao em lại không biết những chuyện đó.
– Vì mỗi lần nói đến chuyện đó, em không đành lòng, em nghĩ là đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ.
Linh Trân vẻ xúc động.
– Hử. Thế cũng nói. Đề cập đến chuyện vợ cũ em không nhẫn tâm, thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm được ư? Đừng có ngu, trên đời nay, đàn bà không có giản dị như vậy.
Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:
– Mẹ chúng ta thường nói, con người thường có tật xấu là bất cứ một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá. San này, em phải suy nghĩ kỹ, chị không phản đối chuyện em làm quen với anh ta, nhưng em cũng đừng dễ dàng quá, vì trực giác chị thấy Bằng Phi là người nguy hiểm.
Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:
– Em không nghĩ là Bằng Phi là thuộc loại sở khanh. Thật ra thì anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em.
– Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ.
– Tai. sao chị nghĩ vậy? Chị hay nghĩ xấu cho người khác!

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Như Một Cơn Gió Lạ

Truyện Lời cầu hôn thứ 100

Chính chồng đã phải mang váy áo của tôi đi giặt chỉ vì sở thích đáng ghét này của anh

Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại