– Trên đời này không có một người đàn bà nào lại ganh tị với người đã chết?
Linh San thở dài, lật qua trang khác. Phải nói đây là bút ký đúng hơn. Có chỗ là nhật ký, có chỗ tạp ký:
“Mới quen Khâm đồng, cái nhớ đầu tiên là đôi mắt. Chưa thấy mắt ai đẹp như mắt nàng. Mỗi lần trông nàng cười là ta bị rung động người xưa ví cặp mắt như hồ thụ “Nhất tiếu khuyn nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc”. (Nụ cười đầu làm sụp thành lũy, nụ cười nhì làm đổ cả nước) không cường điệu tí nào. Mình cứ mãi quên tuổi của nàng, có một lần nói:
– Khâm đồng, đợi em lớn lâu quá, mệt quá!
Đồng thản nhiên:
– Vậy thì đừng đợi nữa, em sẽ là của anh ngay!
Lúc bấy giờ nàng mới 15 tuổi.
Khâm Đồng rất yêu âm nhạc, thích ôm đàn guitar vừa đàn vừa hát. Giọng hát kim lẫn thổ, rất lôi cuốn. có một hôm nàng bảo:
– Sẽ hát cho anh nghe một bản nhé!
Mình thích quá, tưởng mơ lắng nghe:
“Em yêu một người điên
Người cao lớn nhưng đại điên điên
Không biết nói gì chỉ biết nhìn như điên…”
Khâm Đồng như vậy đó. Thích đùa, thích bỡn cợt, thông minh. Bây giờ nàng đã đi rồi. Tôi không bao giờ tìm được người hát cho tôi nghe bản nhạt tương tự nữa. Cuộc đời quả vô tình, chỉ là những ngày sinh ly tử biệt..
Linh San khép vở lại, tim đập mạnh. Nước mắt rưng rưng. Chàng chỉ yêu say đắm Khâm Đồng thôi. Còn ta chỉ là một sự phiêu lưu tình cảm. Lời tỏ tình chỉ là những xúc động nhất thời, đầu môi chót lưỡi. Linh San khép vở lại nhét vào ngăn tủ, đứng dậy định bỏ đi nhưng nghĩ sao lại ngồi xuống, mở tủ lấy vở ra xem tiếp.
“Khâm Đồng thích mặc loại vải lụa mềm, nhất là màu trắng mùa hè. Đồng rất thích áo may rộng với một thắt lưng lụa, với dáng dấp thon gầy, trông thật mát. Mỗi lần nắm tay mềm của nàng, minh lại nhớ đến thơ người xưa. “mai cốt cách, tuyết tinh thần. mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”
Mỗi năm vào mùa đông, Khâm Đồng cũng không mặc áo lông ấm, nàng như không sợ lạnh. Nàng bảo mặc thế nặng quá. chỉ cần một chiếc áo len, váy tơ nhân tạo là xong. Đi ngoài đường, giữa gió lạnh, Đồng thích hà hơi, để hơi thở biến thành khói, Đồng nói:
– Anh Phi, anh yêu em, sao không giữ hơi của em lại?
Mình cũng khùng khùng chụp lấy hơi thở đó. Khâm Đồng thích thú ngã vào lòng mình, hai tay nàng xoa xoa lên lưng mình.
– Anh thật là điên, và em yêu cái điên điên của anh vô cùng.
Thế bây giờ? Tối nay anh rất muốn được điên để được Khâm Đồng trở về. Cuộc đời này, không còn người đàn thứ hai nào làm cho mình rung động như Khâm Đồng. Không còn….vì Thượng Đế chỉ tạo ra được một Khâm Đồng duy nhất, duy nhất thôi….
Linh San không đủ can đảm đọc tiếp, nàng bỏ vở vào hộc tủ và đóng mạnh lại. San bước nhanh ra phòng khách với mắt đẫm lệ. Bé Sở Sở không hiểu hỏi:
– Dì ơi, tìm được dao chuốt cho con chưa?
– Đợi cô Hương về chuốt cho con.
Linh San nói và xông ra khỏi nhà họ Vỹ. Bây giờ Linh San mới hiểu thế nào là “ghen” thế nào là “đau khổ” thế nào là “trái tim tan nát”.
Về đến nhà, lập tức Linh San quay số điện thoại cho Nhiếp Sanh.
– Đến ngay nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm.
Chương 8
Thật ra thì Nhiếp Sanh không phải là khờ khạo, chậm chạp, chỉ tại Linh San không thích nên nghĩ vậy, chứ Nhiếp Sanh bản tính rất tế nhị. Dáng dấp cao lớn sáng sủa. Linh San cũng biết là mỗi lần Nhiếp Sanh đến trường Mầu Giáo đón Linh San mấy cô bạn đồng nghiệp chưa chồng cũng từng ao ước, trầm trồ sự tốt phước của Linh San. Với Linh San, thì ưu điểm nhất của Nhiếp Sanh là tính nhẫn nại, ít nói.
Hôm ấy, họ cùng đi ăn cơm tối. Món thích nhất của Linh San là đậu hũ dồn thịt với món kem mè đen. Nhiếp Sanh gọi đúng những thứ đó. Nhìn nét mặt không vui của Linh San, Nhiếp Sanh hỏi:
– Em còn cần chi để tôi gọi?
Linh San lắc đầu nói:
– Thôi đủ rồi.
Linh San thấy thật buồn cười. Tại sao lại giận Phi rồi làm Sanh mất vui. Linh San cười, nụ cười của Linh San làm Nhiếp Sanh thấy vui lên:
– Tôi cảm thấy, hình như đời tôi không thể thiếu em. Mẹ nói sống trên đời, người này mắc nợ người kia nếu ta không nợ người khác, thì người khác sẽ nợ ta.
Linh San ngẩn ra. Nếu vậy thì Nhiếp Sanh đã nợ ta và ta thì ta nợ Bằng Phị Còn Bằng Phỉ Phi hẳn nợ Khâm Đồng. Khâm Đồng, Linh San thấy tim đau nhói. Còn Khâm Đồng? Khâm Đồng nợ ai? Nợ thần chết ư? Nếu chưa chết cục diện này thay đổi thế nào?
Sau bữa cơm, còn sớm Linh San chẳng muốn về chung cư với một tâm trạng rối rắm như vậy, nàng không muốn gặp lại Bằng Phi, nên đề nghị với Nhiếp Sanh đi phòng trà nghe nhạc. họ chọn quá cà phê “Mùa thu” đây là một quán mới mở, bàn sắp một cách rất nghệ thuật, rất thích hợp cho lứa đôi, nên quán rất đông khách. Nhạc rất hay, nhưng San không làm sao thưởng thức nổi, vì trong đầu nàng đang có hình ảnh của Bằng Phi ngồi một mình trong phòng khách với điếu thuốc. Một ca sĩ nổi tiếng bước ra, với một bản nhạc buồn:
“Nhìn nhau không muốn, xa nhau không đành, chỉ có nước mắt.
Gặp nhau chẳng dễ, xa nhau lại buồn, cuộc đời lại đuổi bắt nhau thôi…
Lắng nghe lời hát, Linh San chợt thấy xúc động, cô ca sĩ trẻ chỉ khoảng trên hai mươi, có thân hình tuyệt mỹ.
” Xuân đến chẳng có tin, xuân đi hoài mong đợi, gởi lời người tình, nhơ ùchăng lời hẹn cũ…”
Càng nghe Linh San càng thấy bối rối. Tại sao ta lại ghen với đóa hoa đã tàn. Linh San quay sang nhìn Nhiếp Sanh.
– Mấy giờ rồi anh?
Nhiếp Sanh nhìn đồng hồ.
– Gần 12 giờ khuya.
Linh San đứng bật dậy.
– Khuya quá em phải về.
Nhiếp Sanh đứng dậy tính tiền xong, cùng Linh San ra khỏi phòng trà, họ yên lặng đi bên nhau mãi đến lúc về đến chung cư Linh San mới nói:
– Thôi chào anh nhé.
Nàng vội vã bước vào cầu thang máy nhấn nút lầu tự Linh San chợt thấy mình có lỗi rất nhiều với Nhiếp Sanh. Nhưng sự hối hận chỉ thoáng qua, rồi lòng Linh San lại nóng như lửa đốt, tiếng nhạc cô ca sĩ ban nãy vang lời trách móc. Thang ngừng lại, Linh San vội vã bước ra, nàng nhìn cửa sổ 4A rồi cửa sổ 4D, cả hai đều khép kín. Linh San phân vân, nàng không biết chọn cánh cửa nào, nhưng cuối cùng tình cảm đã chiến thắng.
Đứng trước cửa 4Ạ Linh San chần chờ một chút rồi mới bấm chuông. Cửa mở Bằng Phi đối diện với Linh San. Đôi mắt buồn lặng lẽ, Linh San nói một cách yếu ớt:
– Anh…anh không mời em vào nhà…..?
Bằng Phi không nói chỉ đứng nép qua một bên. Linh San bước vào nghe thấy tiếng Bằng Phi khép cửa lại, nàng quay sang. Phi không đi về phía nàng mà đi về phía tủ rượu, chai rượu đã cạn, chứng tỏ đây không phải là ly rượu thứ nhất.
– Anh lại uống rượu?
Phi không trả lời bưng ly rượu đi về phía sa lông ngồi vào ghế mới hỏi:
– Chơi có vui không?
Linh San ngồi ghế đối diện.
– Em không định thất hẹn, chỉ vì gặp một điều ngoài ý muốn….
Bằng Phi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nước rượu văng tung toé.
– Em khỏi giải thích. Ở cái vị trí của anh, anh hiểu rất rõ, lúc nào em buồn thì em dùng anh để lấp khoảng trống, bao giờ em vui thì lạ