Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao (xem 938)

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

– Chị nghĩ xấu ư?
– Vâng.
– Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm mọi cách để quyến rũ em.
– Anh ấy không hề quyến rũ em.
– Khong lẽ em quyến rũ anh ấy?
– Chị Trân!
Linh Trân gác tay làm gối, nhìn lên trần nhà:
– Thôi được rồi, chị sẽ không nói nữa. Có điều chị thấy trong câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý. Đó là, ví dụ như lúc ở nước ngoài về, nghĩa là mới đây thôi, phát hiện ra vợ mình đã chết… Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ… Nếu thật sự yêu vợ, thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác được?
Linh San nói:
– Em hiểu. Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?
– Cũng có thể, San ạ, chi, không phản đối chuyện đàn ông mất vợ tục huyền, nhưng phải chậm một chút, chậm một chút mới người yêu được người khác.
– Chị cho là Bằng Phi giả dối?
– Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, làm gì đầu óc phải tỉnh táo một chút, mắt mở to một chút, em là người trong cuộc có thể bị mê hoặc, còn chị là kẻ đứng bên ngoài, chị khách quan hơn em. Theo chị thấy Bằng Phi không đơn giản, nếu chỉ để quen biết cho vui thì không nói gì, chỉ sợ yêu thật thôi. Em khác chị, chị đã từng yêu, chị có kinh nghiệm hơn em.
Linh San nhìn chị yên lặng. Lời của Linh Trân không phải là không phải là không có lý, mặc dù nó rất nhức nhối, nhưng nó là lời của một bà chị yêu em. Linh Trân nhìn em rồi thăm dò tiếp:
– San, chị hỏi thật nhé, tình cảm giữa em với Bằng Phi đến mức độ nào rồi?
Linh San lắc đầu.
– Chưa có gì cả.
– Vậy thì tốt, với đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn.
– Nói như chị đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn.
– Nói như chị đàn ông đều nguy hiểm?
Linh Trân vỗ nhẹ vai Linh San:
– Hầu như vậy. Theo chị thấy, Nhiếp Sanh khù khờ vậy mà thật thà, quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì với Sanh cả vậy?
– Vì hắn là vật cách điện.
Linh Trân cười:
– Vật cách điện dù sao cũng đỡ hơn là dẫn điện để bị điện giật.
– Nhưng em thà là để điện giật còn hơn phải sống một cuộc sống phẳng lặng như tờ.
Linh Trân nói:
– Đừng có ảo tưởng như thế! Linh San, Noel sắp đến nơi rồi, em không thể làm khác với kế hoạch đã định, anh Cao cũng đã đặt bàn ở nhà hàng Trung Ương, em với Nhiếp Sanh còn chị với anh Cao, chúng ta lại có một đêm vui vẻ. Như những năm trước.
– Tại sao chị cột chặt em với Nhiếp Sanh vậy? Em nhớ có lần chị phê bình là Sanh giống như bức tượng gỗ kia mà.
Linh Trân vội nói:
– Nhưng gần đây chị thấy cậu ta tiến bộ. Mấy hôm trước cậu ta lại mua một dĩa hát cho Linh Vũ.
– Em thấy lúc này chị có vẻ ca Nhiếp Sanh lắm đấy? Từ bao giờ vậy?
– Mới bắt đầu hôm nay.
Linh San trừng trừng nhìn Linh Trân, rồi thở dài:
– Chị Trân, Bằng Phi đáng sợ như vậy sao?
– Chị cũng không biết, có điều chị thấy không ổn, cả hắn lẫn con gái nghịch ngợm của hắn. Linh San, em nghe chị nói nè, chị không ép em đoạn giao với hắn mà chị chỉ muốn em giữ một khoảng cách với hắn.
Linh San cắn nhẹ môi.
– Được rồi em sẽ nghe lời chị.
– Nghĩa là kế hoạch Noel vẫn như cũ.
– Vâng.
– Vậy mới là em gái của chị chứ.
Linh San nhìn Linh Trân.
– Chị đừng đem chuyện này nói lại với bố mẹ nha.
– Dĩ nhiên, đây là bí mật giữa chị em mình, cho ba má biết làm chị Và chị nghĩ rằng chuyện tình của em chỉ ba tháng là đi vào “quá khứ”.
Linh San bước tới nằm kế chị.
– Em cũng mong được như vậy.
Thật ra lời nói của Linh Trân cũng phần nào làm rung chuyển Linh San. Ngay từ nhỏ giữa hai chị em đã có một thứ tình cảm khắng khít, đối với chị, Linh San không chỉ yêu mà còn kính. San rất nghe lời chị vì vậy lời của Linh Trân phê bình Bằng Phi đã khiến Linh San đau khổ, bối rối, mâu thuẫn và hoài nghi.
Thời gian gần đây, Phi dã bỏ hết mọi thói quen, chàng không đi quán rượu, không dự tiệc tùng mà tan sở là về nhà ngaỵ Phi đã nói với Linh San:
– Anh biết em không thích có người yêu say sưa, anh đã bỏ rượu, anh làm lại cuộc đời.
Lời của người tình lúc nào cũng mật ngọt, cũng êm đềm. Nghe Phi nói, rồi nghĩ tới lời của Linh Trân. Linh San thấy một trạng thái mâu thuẫn đầy đau khổ. Anh ấy nguy hiểm ư?
Chiều hôm ấy vì là ngày thứ bảy nên Linh San nghỉ dạy. Bằng Phi thì vì làm thêm ca nên chưa về, chàng chỉ điện thoại về với Linh San:
– Em ở yên trong nhà đợi anh, sáu giờ anh sẽ về đến rồi chúng ta đi ăn cơm.
– Hôm nay là ngày cuối tuần, làm sao anh biết em không có hẹn mà phải đi dùng cơm với anh?
Bằng Phi yên lặng một chút rồi nói:
– Anh không cần biết chuyện đó, chỉ báo cho em biết là 6 giờ anh về, còn đợi hay không là tùy em.
– Nếu em không chờ thì sao?
– Anh sẽ không ăn cơm.
Phi nói và gác ống điện thoại. Linh San ngẩn ngơ, nàng không biết phải xử trí ra sao? Bé Sở Sở từ khi đi học đã trở nên rất ngoan, nhất là khi đứng trước mặt San.
– Dì ơi, bút chì của con gãy rồi.
– Thế còn dao chuốt đâu?
– Mất rồi.
– Lúc nào con cũng làm mất. Vậy thì con đi kiếm chị Hương đi, mượn chị ấy chuốt cho.
– Chị Hương đã đi mua bánh mì.
– Thế ư?
Linh San đứng dậy định đi kiếm dao chuốt.
– Dao chuốt ở trong phòng của cha đó.
Linh San bước vào thư phòng của Bằng Phị Đây là căn phòng Linh San chưa đặt chân đến, gian phòng không rộng cạnh cửa sổ có chiếc bàn tọ San hiếu kỳ ngắm nghía. sách rất nhiều. Trên bàn quản bút, thước, máy đóng sách… Phần lớn là loại sách công nghiệp, cũng có tiểu thuyết. Linh San bước tới tìm dao chuốt ở hộp đựng viết. Trong lúc tìm câu nói của Linh Trân hiện ra trong đầu Linh San: “Mi biết về ông ấy bao nhiêu?” San quay lại bàn, rụt rè kéo ngăn tủ tò mò. Bên trong, đồ đac. lộn xộn: danh thiếp, hộp compa… Kéo ngăn kế cạnh: đồ án thiết kế… Ngăn kế tương tự… Tất cả là tài liệu chuyên môn của Phi…..
Linh San quay người định bỏ ra ngoài, nhưng không hiểu sao, nàng quay lại kéo ngăn cuối cùng. Không phải là tài liệu chuyên môn nữa, mà là thư từ và nhật ký. Linh San ngẩn ra, đúng là những thứ nàng đang cần. Do sự một chút, Linh San bắt đầu lật. Những cánh thư nhà. Đây là những bức thư của ba mẹ Phi gởi cho Phi, trên thơ đề nơi xuất xứ, Cao Hùng. Tò mò, Linh San bóc một lá ra xem.
“Bằng Phi con,
Đã nhận được thư vào ngày 18. Biết được công việc của con thuận lợi, cha rất mừng. Cháu Sở tính ngang ngược, con đừng cho là nó mất mẹ rồi không ai dạy bảo…”
Không có gì lạ, giọng thư cho thấy cha Phi rất hiền, rất thương con. San bỏ Thư vào bì thư cũ. Linh San lật chồng sách chợt thấy một quyển sổ nhỏ, buộc chỉ hồng, trên có mấy hàng “Tạp ký về Đồng yêu”. Đồng yêu? Tên vợ Anh ấy chăng? Tạp ký hay nhật ký?
Tại sao lại nét chữ của Phị Linh San lật ra, mấy dòng đầu:
“Chia tay trong mùa cúc vàng nở. Bấy giờ ai đã thề nguyền? Hẹn sẽ gặp lại ngày mai?
Nỗi nhớ mang theo ra nước ngoài, lòng bận rộn, nhớ em định viết thự Nhưng giấy trắng vừa bày ra, là mắt lại tuôn trào ướt giấy”
Nét chữ của Phị Có lẽ lúc viết những hàn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Tình Của Mình Với Gấu Người Đài Loan Full

Cô Bé Ngốc Nghếch Của Tôi

Truyện LÀM DÂU – Phần 7

Only You

Sếp nữ muốn quan hệ đồng tính với tôi