– Nhưng tôi muốn cô nghe. Cô cần nghe để hiểu tại sao! Tại sao gia đình tôi lại bối rối thế này.
Bằng Phi đốt một điếu thuốc, không cần biết Linh San nghe không, chàng kể:
– Tôi quen với mẹ của bé Sở Sở từ năm là sinh viên năm thứ nhất, lúc đó cô ấy chỉ mới 15 tuổi. Nghĩ cũng lạ, tôi đã yêu điên cuồng một cô bé mới lớn. 15 phải chời đợi, đợi cố ấy lớn lên. Năm tôi ra trường. Mẹ Sở Sở mới 18, lúc đó tôi 22. Chúng tôi quyết định lấy nhau. Làm chồng khi tuổi mới 22 rõ quá trẻ. Nhưng chờ đợi quá lâu rồi, không thể chờ đợi thêm nữa. Phải lấy nhau trước khi thi hành quân dịch. Thế là chúng tôi làm đám cưới. Sau lễ thành hôn ba tháng lệnh gọi nhập ngũ đưa tới. Và một năm sau, trước khi mãn hạn, bé Sở Sở ra đời. Vợ tôi làm mẹ quá trẻ. 19 tuổi. Cái tuổi mà bao nhiêu người khác còn chưa biết tình yêu là gì? Tôi mãn hạn quân dịch về. Cha mẹ chỉ hy vọng có một mình tôi. Và thế là tôi lại lên đường. Ra nước ngoài 3 năm, lấy được mảnh bằng thạc sĩ trở về. Tôi chỉ còn lại đứa con gái. Còn vơ… đã mất.
Bằng Phi đốt một điếu thuốc, thở khói nói tiếp:
– Ở nhà, tìm đủ mọi cách để che giấu sự thật… Mãi đến lúc tôi không nhận được thư, tôi nghi ngờ thì nhận được thư nhà, nói là cô ấy bệnh… Nghĩ lại bao năm xa cách nhớ nhung… Tôi định sẽ đền bù… Không ngờ cô ấy lại bỏ đi luôn..bỏ đi luôn.
Bằng Phi thở dài. Linh San đứng đấy lắng nghe. Câu chuyện thật đơn giản, chẳng có gì là gút mắc, gay cấn. Nhưng có cái gì không phải trong ấy. Người đàn ông trước mặt đang buồn. Anh ta có tâm sự gì ẩn kín. Linh San muốn nói cái gì để an ủi, nhưng lại không biết phải mở đầu ra sao. Nàng ngập ngừng, Bằng Phi bỗng nói:
– Thôi được rồi, tôi đã kể hết, cô có quyền đi.
Linh San quay lại:
– Thế cha mẹ anh đâu?
– Đều ở phía Nam cả, cha tôi làm việc tại xí nghiệp lọc dầu.
– Tại sao không đưa bé Sở Sở cho nội nó lo.
Bằng Phi nhíu mày:
– Tôi đã mất vợ, bây giờ không lẽ không có quyền sống với con? Tôi là cha, tôi không giao con tôi cho ai hết.
Và Phi bước tới bàn, định lấy cốc rượu nhưng Linh San đã dằn tay lên miệng ly.
– Bé Sở Sở cần một người cha tỉnh táo.
Linh San nói. Bằng Phi buông thõng tay, và bước về phía ghế ngồi xuống với vẻ mệt mỏi, căn phòng như chìm trong im lặng, bầu trời bên ngoài đã xuất hiện vết sáng đầu tiên. Linh San giật mình, Ta đang làm gì đây? Linh San định quay lại định cáo từ nhưng đã thấy Bằng Phi ngủ tự bao giờ. Buổi sáng mùa thu trời lạnh. Linh San lặng lẽ bỏ sang phòng bên, nàng định lấy dùm chăn cho Bằng Phi, chợt phát hiện trên đầu giường có một khung ảnh, đó là hình một thiếu nữ đứng trên mỏm đá cao với mái tóc dài bay theo gió. Thiếu nữ có nụ cười, nụ cười thật ngọt. Linh San hiểu ngay là mẹ Sở Sở. Cô ấy thật đẹp. Linh San lặng lẽ đặt tấm ảnh xuống vị trí cũ rồi lấy chăn đem ra phòng khách đắp cho Bằng Phi, xong mới ra ngoài, khép cửa lại.
Trời đã sáng, Linh San gần như thức trọn đêm. Nàng không thấy mệt mỏi, cửa nhà còn khép kín. Linh San nghĩ thế nào mẹ cũng mắng vì chuyện làm không đâu của mình.
Chương 5
Tiếp nối một tuần lễ, vì bạn đồng nghiệp làm lễ cưới, Linh San phải dạy choàng nên rất bận rộn, nói là bận rộn chứ việc dạy lại cho đám trẻ ca hát vui, chơi, vẽ hoặc xếp hình cũng là công việc rất nhàn hạ. Sáng thứ hai Bằng Phi đã đưa bé Sở Sở đến trường “Bé Ngoan”. Đây là lần đầu tiên Linh San gặp Bằng Phi giữa ban ngày, bộ complet màu cà phê sừa, chiếc sơ mi lót màu trắng khiến Bằng Phi trông thật mát mắt. Còn bé Sở Sở gọn gàng trong chiếc áo hồng, váy đỏ trông giống như cô bé quàng khăn đỏ trong chuyện cổ tích.
Bằng Phi đứng giữa vườn trường với nụ cười, nói với Linh San:
– Tôi đã xin lỗi và mời cô Hương trở về. Bây giờ tôi bé Sở Sở đến đây, tất cả đã làm đúng theo ý cô nói.
Linh San cũng cười, những tia nắng long lanh trong mắt nàng.
– Nhưng điều tôi nói cũng đúng chứ! Mong là từ đây về sau, con của anh sẽ chăm sóc tử tế.
– Tôi mong là như vậy.
– Anh phải tin nền giáo dục của chúng ta chớ.
– Đừng đem những vấn đề đao tó búa lớn ấy nói với tôi.
Linh San ngạc nhiên:
– Anh thât. là mâu thuẫn, anh đã từng hấp thụ nền giáo dục cao đẳng đó cơ mà.
– Và tôi đã bị hy sinh vì nền giáo dục đó.
– Nghe nói hình như anh là trưởng phòng sản xuất của công ty?
– Vâng rồi sao?
– Nếu không có học làm sao anh được làm tới trưởng phòng.
– Không làm trưởng phòng thì nghèo hơn một chút, đời sống khó khăn hơn một chút, nhưng có khi cuộc sống lại thoải mái và hạnh phúc hơn.
– Tại sao anh cứ đêm cái chuyện bực mình của mình ra đổ lỗi cho nền giáo dục? Cái khó khăn của anh là cái khó khăn chung của con người. Vì con người là con vậy thích bất mãn và đổ lỗi cho người khác.
Bằng Phi cười:
– Cô có vẻ là một triết gia?
Linh San không muốn đôi co nhiều, nàng nắm lấy tay bé Sở rồi nói;
– Anh làm thủ tục nhập học cho cháu chưa?
– Xong rồi.
– Vậy thì để tôi đưa cháu vào lớp.
Và quay sang bé Sở Sở, Linh San nói:
– Chào cha đi em.
Chuông reo vào học, bé Sở Sở vẫy tay chào cha rồi đi vào lớp. Bằng Phi nhìn theo, mãi lúc bóng con khuất sau cửa mới bỏ đi. Trời mùa thu nắng nhạt. Nắng không nóng mà chỉ làm người lâng lâng. Có mùi hoa thơm lãng đãng trong không khí. Một cây quế bên đường trổ hoa, đã đến mùa hoa quế nở. Phi cúi xuống định ngắt hoa. Tiếng hát của lũ trẻ từ trong vườn vọng ra:
– “Em không sợ sóng to, , em nắm vững tay chèo.
cho cá vào đầy lưới, những con cá thật to
La la la la la la la la”
Một cảm xúc lạ lùng đặc biệt mới mẻ. Bằng Phi chợt hiểu ra. Lâu lắm rồi cuộc sống không có tiếng hát, không có ánh nắng, cũng không có hương hoa. Phi cầm đóa hoa đi ra đường lên xe, lái thẳng về phía nhà máy. Nhà máy cách nhá một tiếng đồng hồ. Mọi khi Phi thấy con đường rất dài, thật xạ vậy mà hôm nay với hương quế, với nỗi vui lạ lùng Phi thấy nó ngắn hẳn đi.
Về phía Linh San thì sao? Linh San cũng thấy có cái gì khác biệt. Bé Sở Sở lần đầu đi học, nó có vẻ ngoan hẳn không đánh lộn không la hét, cắn người… Nó chỉ ngồi nhìn hết cái này đến cái khác. Nó có vẻ xa cách một chút với những đứa khác. Cái đó cũng không gì ngạc nhiên vì nó chưa thích ứng được với môi trường mới. Từ từ rồi nó sẽ quen.
Bé Sở Sở học lớp sáng. Buổi trưa cô Hương đến rước. Còn Linh San tan lớp chiều, vừa ra tới cổng đã có Sanh đón.
– Linh San, hôm nay trời lạnh chúng ta cùng đi ăn tối nhé! Hôm nay nên ăn lẫu cho nóng.
Nhưng Linh San lắc đầu.
– Hôm nay em bận việc.
Sanh suy nghĩ một chút:
– Lúc nào cũng nghe em bận. Bận gì mà đến nỗi không ăn tối được?
– Bận lắm chứ.
Anh chàng Sanh rất thật thà, nghe tin ngay.
– Vậy thì… mai vậy?
– Mai cũng bận.
– Mốt.
– Bận nốt.
– Vậy bao giờ em mới rảnh?
Nhìn thái độ hiền lành của Sanh, Linh San chợt thấy tội nghiệp, nàng vừa cười vừa nói:
– Được rồi, chúng đi ăn, nhưng chỉ là bữa ăn bình thường thôi nhạ “Cơm tối bình thường” là thuật ngữ chị em Linh San hay dùng, có nghĩa là bữa cơm no bụng chứ không kèm