Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao (xem 928)

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao

cái không khí yên lặng. Linh San vội nói:
– Cảm ơn, tôi còn rất á Đông.
Gã đàn ông nhíu mày, rồi ra lệnh cho cô Hương.
– Chị Hương, cho một tách trà.
Linh San nói:
– Không cần ông ạ, tôi sẽ về ngay đây.
ông chủ nhà nhìn Linh San chăm chú. Đặt ly rượu trên bàn, rút một điếu thuốc, thở khói, rồi tự giới thiệu với Linh San.
– Tôi họ Vỹ, tên là Bằng Phi.
San gật đầu.
– Còn tôi là Linh San- Lưu Linh San.
– Tôi biết rồi.
ông chủ nhà nói ngay.
– Sao ông biết?
– Đâu có gì khó đâu? Ở dưới phòng quản trị chung cư cho tên họ và lý lịch cô cơ mà.
Giọng nói ông ta lạnh lùng không một chút tình cảm. Linh San thắc mắc. Tại sao lại phải xuống phòng quản trị để điều tra tên tuổi. Có đáng gì đâu? Cô Hương đã mang trà ra. Linh San đỡ lấy tách trà phá tan cái không khí yên lặng:
– Ủa? con gái của ông đâu rồi?
– Sở Sở ư? Nó ngủ rồi.
– à.
Phòng khách lại chìm trong yên lặng. Bằng Phi vừa hớp miệng rượu vừa hít một hơi thuốc, rồi lại ngồi yên. Linh San chúa ghét cái không khí nhạt nhẽo thế này. Nàng cố tìm để lên tiếng. Nhưng Bằng Phi đã nói trước:
– Nghe nói, hình như chiều nay cô đã dạy con tôi?
Linh San ngẩng lên.
– Nói dạy thì không đúng mà là chúng tôi đã quần nhau một trận.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
– Nghe nói cô tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, hiện dậy ở một trường mẫu giáo. Cô rất biết cách để giáo dục?
Linh San nhìn ông chủ nhà trẻ tuổi, không lắm ý ông ta.
– Tôi học sư phạm thật, nhưng giáo dục thì không rành lắm. Nhất là với những đứa bé vừa ngang vừa ngỗ nghịch như con ông.
Bằng Phi nói với giọng khó chịu:
– Cám ơn lời phê bình của cộ Mong rằng từ đây về sau, cô chỉ tập trung vào việc dạy dỗ học sinh của cô, đừng lo việc nhà tôi nữa. Được chứ? Con tôi, có tôi. Tôi đánh, tôi yêu, tôi chửi nó, cũng là việc của tôi, tôi không muốn một ai khác nhúng tay vào, cũng không thích ai chửi mắng hay dùng dây cột nó.
Linh San kinh ngạc. Bây giờ mới biết. Thì ra ông chủ nhà cho mời nàng đến không phải để cảm ơn, mà chỉ để hỏi tội. Một con người ngang ngược đến mức lạ lùng. Lửa như bốc lên trong lòng. Linh San thấy nóng mặt, giận run. Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, gằn từng tiếng một.
– Bây giờ tôi mới biết. Cha nào thì con nấy, con ông hỗn láo, ngang ngược như vậy là do di truyền.
Linh San đứng bật dậy lớn tiếng:
– Ông đừng tưởng là tôi thích làm chuyện bao đồng tày lay, nếu tôi sớm biết con bé đó có một người cha như ông, thì mặc kệ nó. Để nó văng tục, để nó tự ý hiếp đáp kẻ ăn người ở trong nhà, để nó như một con thú dữ… và tôi bảo đảm với ông là 10 năm sau thôi. là ông có quyền đến trại giáo hóa trẻ phạm pháp thăm nuôi mệt nghỉ.
Nói xong, Linh San quay lưng, bước nhanh ra ngoài.
– Đứng lại!
Giọng nói sau lưng ra lệnh. Linh San không dám tin ở tại mình. Đứng lại! Gã là cái gì mà ra lệnh? Gã quen sử dụng thái độ đó lắm ư? Còn lâu!
– Tôi bảo cô đứng lại.
Linh San vẫn tiếp tục bước. Đột nhiên, gã đứng dậy xông ra chận ngang trước mặt Linh San. Đôi mắt lạnh lùng chợt có vẻ đau xót, gã nói như nài nỉ.
– Cô đừng đi!
Linh San chau mày:
– Tại sao vậy? Buổi chiều ở đây, tôi đã bị con ông cào cấu, bây giờ tới ông kiếm chuyện nữa ư? Không cần biết ông làm to đến cỡ nào, lưu ý ông, tôi không phải là thuộc hạ của ông. Nếu có phải chăng đi nữa thì tôi không dễ dàng để ông muốn bắt nạt ra sao cũng được đâu.
Bằng Phi vẫn chận ngang, đối mắt bối rối:
– Tôi ngang ngạnh và thô lỗ lắm ư?
– Giống hệt con gái ông.
– Nó hư thế à?
Linh San kéo cao tay áo, cho thấy vết cào ở tay mình:
– Ông không biết ư? đây là chứng tích, nó cào đấy. Nó là con quỷ, một thứ ranh ma, ức hiếp mọi người.
Linh San ngừng một chút, nhìn Bằng Phi tiếp:
– Ông Phi, tôi biết ông giàu có, nhưng cô Hương là con người. Cố ấy cũng bình đẳng như ông, cũng có nhân cách phẩm chất. Chứ không phải vì chút đồng tiền mà ai muốn chửi muốn mắng sao cũng được. Mong cha con ông xem cô ấy như con người. Bên nhà tôi cũng có người làm. Nhưng Thúy Liên với chúng tôi như chị em. cha mẹ tôi cũng rất tốt với cô ấy.
Bằng Phi trừng mắt:
– Cô dạy tôi à?
– Tôi không dám dạy ai hết, thôi chào ông.
Linh San lách qua, định bước ra cửa.
– Nếu tôi mang cháu Sở Sở đến trường “Bé Ngoan”, cô nhận dạy cháu không?
– Tôi không phải là hiệu trưởng của trường, nếu ông mang cháu đến, chắc chắn có thầy cô nhận.
– Tôi muốn hỏi là cô… cô có chịu dạy nó không?
– Nếu cháu được đưa tới lớp tôi thì đương nhiên tôi phải dạy.
Bằng Phi do dự một chút nói:
– Ví dụ như… Tôi mời cô về dạy cháu tại nhà thì sao?
Linh San đứng ở cửa quay đầu lại:
– Ban nãy ông đã bảo là đừng chen vào việc của ông cơ mà?
– Nhưng bây giờ tôi đổi ý.
Linh San suy nghĩ một chút, nói:
– Nhà ông có một cô Hương chịu đựng đủ rồi. Tôi cũng không cần tiền lắm, không dám dạy tiểu thơ nhà ông đâu.
Mắt Bằng Phi lóe lên tia giận, mặt ông ta đanh lại:
– Trên đời này đâu phải chỉ có một mình cô là cô giáo đâu? Tại tôi thấy cô ở gần đây thôi.
– Bỏ thêm tí tiền xe, là biết bao nhiêu cô đến xin việc.
Linh San nói và đẩy cửa bước ra ngoài. Hôm nay đúng là một ngày xúi quẩy! Linh San nghĩ.
Trở về nhà, đưa tay lên bấm chuông. Linh San nghe thấy tiếng cười dòn từ trong vọng ra. Nàng thở phào. Với cái cảm giác của người vừa từ vùng bắc cực lạnh giá trở về, nôn nả tìm thấy nắng ấm đầu xuân trong nhà cũ.



Chương 3
Mấy ngày kế tiếp, Linh San chẳng biết tí gì về căn nhà số 4A. Cùng một tầng nhưng căn này cứ đóng cửa im lìm. Linh San không thấy cô Hương lẫn bé Sở Sở. Ngày ngày lên lớp, không hiểu sao Linh San lại mãi ở trạng thái trông ngóng chờ đợi. Với Linh San, thì ở vai trò làm cha, đúng ra Bằng Phi phải mang con gái đến đây. Vì đây là trường mẫu giáo lớn nhất ở khu vực này cơ mà? Nhưng chẳng thấy bé Sở Sở đến.
Rồi những công việc bận rộn kế tiếp. Tuổi trẻ với bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thú vui, Linh San như quên bẵng đi chuyện của Sở Sở và người cha ngang ngạnh. Chiều nào gần như Nhiếp Sanh cũng đến đón. Chuyện của Nhiếp Sanh là Linh San cũng không có gì là ly kỳ bí hiểm. Sanh là anh của bạn anh Sang, biết Linh San năm còn ở sư phạm và đeo theo từ đó. Giống như bao nhiêu đứa con gái khác có nhiều mơ ước, mộng tưởng. Người yêu phải là một cái gì cao hơn, giỏi hơn, đủ sức thuyết phục hơn, để ta phục tùng nương tựa Sanh đối với Linh San chưa đủ tiêu chuẩn đó. Sanh tốt nghiệp khóa chính trị, nhưng kém hùng biện, lại rụt rè, chỉ là nhân viên ở phòng tổ chức nhân sự của công ty X. Một thanh niên như vậy rất khó tiến thân trong đời. Nhiều lúc Linh San nghĩ, ngay chính chuyện giữa Linh San với Sanh, Sanh cũng có vẻ lờ đờ làm sao, chứ không tấn công tới tấp như bao nhiêu chàng trai khác. Sanh lụm cụm” như một ông già. Linh San nghĩ dù anh ta cũng đẹp trai, thật thà, hiền lành. Nhiều lúc bị Linh San cự nự, Sanh vẫn không giận. Nhưng Sanh thiếu một thứ, một thứ rất quan trọng. Đó là sự hấp dẫn phụ nữ.
Mặc dù Sanh không hội đủ điều kiện, nhưng với người chưa

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ba ngày ở bể bơi

Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em

Truyện Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1

Đọc Truyện Cry or Smile

Sa ngã vô tội