Sau bữa cơm, Linh San và Sanh cùng dạo phố, mua một vài quyển sách. Về tới nhà đã hơn mười giờ khuya. Như mọi khi Sanh cũng chỉ đưa Linh San tới trước cổng. Nhưng hôm nay không hiểu sao, lại hỏi:
– Linh San này, khônglẽ chúng ta cứ để tình trạng này kéo dài?
– Anh nói thế là thế nào?
Sanh vội nói:
– Không gì cả. Tôi chỉ định nói với em là tính tôi rất kiên nhẫn, tôi sẽ chờ…
Và Sanh bỏ đi. Linh San bàng hoàng. Thế này thì… có nghĩa là… Linh San vừa suy nghĩ vừa bước vào cầu thang không haỵ.
Chợt nhiên có mùi thuốc lá, rồi một bóng dáng cao lớn đứng chặn trước mặt. San giật mình nhìn lên. à Bằng Phi.
– à thì ra là anh, anh đứng đây làm gì?
– Đi dạo, ngắm trăng.
Phi đáp gọn. Linh San cười.
– Rảnh rỗi như vậy thì tuyệt.
Nàng định lên lầu thì Phi nói.
– Ở gần suối Ngoại Song có một quán ăn rất nên thơ, có cả món thịt nướng. Chúng ta sẽ đến đó, được chứ!
Linh San cười:
– à tôi mới dùng cơm với bạn, bây giờ anh mời thịt nướng, bụng đâu chứa.
Mặt Phi sa sầm xuống:
– Xin lỗi, thật xui xẻo.
Linh San suy nghĩ.
– Anh có xe chứ?
– Vâng.
– Hay là chúng ta chạy vòng vòng một lúc cho mát thôi?
Mắt Phi sáng lên.
– Vâng.
Phi vội vàng về phía bãi xe. Xe nổ máy chạy thẳng. Ngồi trong xe, Linh San chợt hỏi:
– Tối nào, anh cũng hay bách bộ ngắm trăng lắm ư?
– Không chỉ bữa nay thôi.
– Sao vậy?
Phi yên lặng không đáp. Xe hướng về phía xa lộ Phi dụi tàn thuốc rồi quay sang Linh San.
– Ban nãy tôi qua nhà cô.
– à.
– Cậu em trai của cô nói là cô bận đi phố với bạn trai. Tôi có nói chuyện với hai bác. Chị cô thật vui. Nhà cô rất hạnh phúc. Không hiểu sao, nói chuyện xong, tôi không làm sao trở về nhà mình được. Tôi đi lang thang dưới sân thật lâu và bỗng ao ước được nhìn thấy người bạn trai của cô.
– Anh thấy rồi chứ!
– Vâng.
– Thấy thế nào?
– Không xứng với cô lắm.
– Tại sao?
Phi yên lặng không đáp. Tay cầm lái, mắt nhìn thẳng, anh chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San quay nhìn quanh cảnh hai bên đang thụt lùi ra sau, nàng chợt bối rối.
– Anh định đưa tôi đi đâu đây?
– Đến Cửu Luân.
– Ở đâu thế?
– Ở đó có một xưởng đúc lớn.
– Chi vậy?
– Đó là nơi tôi làm việc.
– Để làm gì?
Phi nói:
– Tôi muốn em biết. Tối nay tôi có ca đêm. Tôi muốn đưa em đến để hiểu công việc của tôi.
– Tại sao tôi phải hiểu anh?
Linh San hỏi. Nàng bối rối. Nhưng đồng thời nàng cũng nghe thấy tiếng rít của bánh xe. Chiếc xe quay đầu lại, khuôn mặt Phi không rõ.
– Anh làm gì vậy?
Linh San hỏi.
– Tôi cho xe quay lại.
– Không đến nhà máy anh ư?
Phi nói:
– Không cần. Tôi là một thằng ngu, tôi tài khôn, tôi tưởng là…
Linh San quay đầu lại nhìn Phị Trong ánh mắt kia nàng thấy vẻ tuyệt vọng. Linh San nói:
– Anh không phải ngụ Anh là con người nhạy cảm, dễ xúc động. Anh yếu đuối lắm. Nhiều người dễ lầm khi nhìn cái vỏ cứng rắn, bất cần của anh, thật ra chỉ **ng nhẹ là nó vỡ ra.
Phi trừng mắt:
– Thôi đừng cả đoán thế, cô đừng tưởng là mình thông minh nhé!
Linh San chậm rãi:
– Tôi không cả đoán, cũng không cho minh` là thông minh. Anh đừng lớn tiếng. Cái hùng hổ của anh làm người đối diện sợ, anh hay nổi giận và tôi thì không biết anh giận lý do gì, xin lỗi. Thôi được rồi anh hãy cho tôi đi về nhà đi.
Bằng Phi chợt như quả bóng xì hơi, anh ta có vẻ bối rối cho xe chạy chậm một chút.
– Xin lỗi. Cô Linh San này, tại tôi không hiểu. Nhiều lúc tôi cũng không hiểu mình đã làm gì.
Phi thấp giọng, thái độ mệt mỏi một cách tội nghiệp. Linh San nhìn Phị Nàng muốn nói để an ủi, nhưng lại sợ hiểu lầm. Vị trí con gái không cho Linh San tiến xa hơn. Xe lao về vị trí cũ. Cả hai yên lặng.
Chương 6
Có một thời gian dài, Linh San cảm thấy không vui. Chẳng hiểu sao nàng hay buồn vô cớ. Chị Trân nói có lẽ vì Linh San mất ngủ, cha thì bảo tại San làm việc nhiều, thiếu những cuộc vui tuổi trẻ. Chỉ có mẹ là yên lắng suy nghĩ. Và tối hôm ấy, khi cha bận dự tiệc, chị Linh Trân và Anh Cao xem hát. Linh Vũ giam mình trong phòng riêng làm bài, nhà trở nên vắng vẻ. Linh San với cây bút và mảnh giấy trước mặt, nhưng chẳng viết được gì. Mẹ đã lặng lẽ đi vào.
Linh San thấy mẹ bước vào, cúi nhìn xuống, bà Lưu cầm mảnh giấy trên bàn lên.
“Nỗi buồn vô cớ, lòng buồn phải chăng vì mùa thủ”
Bà Lưu đặt giấy xuống bàn.
– Vì ai thế?
– Không ai cả.
Mẹ Linh San hỏi và vuốt tóc con gái:
– Cái thằng Nhiếp Sanh ư? Mấy năm rồi chẳng đi đến đâu cả à? Với đàn ông con trai, tốt nhất là ta đừng chủ động tấn công. Đàn ông họ có nhiều loại lắm, lại phản ứng khác nhau. Nhiếp Sanh theo mẹ thì nó trung hậu, thật thà có cái hơi chậm lụt thôi.
Linh San hơi bất mãn:
– Sao mẹ với mọi người, động tí là ghép con với Nhiếp Sanh hoài vậy? Không lẽ ngoài Nhiếp Sanh ra, con không thể có người bạn trai nào khác ư? Trên đời nay không còn đàn ông khác ư?
Bà Lưu tò mò:
– Ai vậy? Bạn trai cùng trường hay mới quen?
– Không ai cả.
Bà Lưu có vẻ suy nghĩ:
– Mẹ hiểu rồi. Có lẽ con không hài lòng với Nhiếp Sanh, nhưng cũng chưa vừa ý với một ai khác, nên con…
– Mẹ. Xin mẹ đừng đoán mò.
– Nhưng mẹ biết con đang có tâm sự.
– Không, con rất vui, rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, con cũng không có tâm sự gì hết.
Bà Lưu vừa vuốt tóc San vừa nói:
– Nói cho mẹ nghe đi. con không thể qua mắt mẹ được.
Linh San ngước lên nhìn bà Lưu:
– Mẹ cứ để mặc con, nghe mẹ.Con không muốn ai quấy rầy. Chỉ tại thời tiết.
– Thời tiết làm sao? Trời đẹp thế này còn gì hơn?
– Nhưng với con không đẹp, mẹ đừng chọc con khóc nhé.
Bà Lưu nói:
– Được rồi, được rồi..Con đừng khóc, coi chừng Linh Vũ nó cười đấy.
Đột nhiên Linh San muốn khóc:
– Cũng tại mẹ cả. Khi không rồi mẹ làm con buồn.
Bà Lưu nói:
– Thôi đừng khóc. Mẹ xin lỗi. Lau nước mắt đi, chuông cửa reo kià, chắc Linh Trân đã về, làm cô giáo rồi mà còn khóc. Coi chừng người ta thấy cười chết.
Linh San vội vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi trở ra, thấy Thuý Liên đứng trước cửa với nụ cười.
– Cô Linh San, Hương nó mới qua đây tìm cô nói là cô chủ nó không chịu viết chữ.
Linh San nhíu mày:
– Thế bố nó đâu.
– Cô Hương nói là chưa về.
Linh San có vẻ không vui:
– à! để tôi sang đấy xem.
Và Linh San ra cửa, bà Lưu nhìn theo. Hơi bối rối, trực giác cho bà thấy có một nỗi lọ Gương mặt của người đàn ông kia. Mắt sâu, mày rậm. Không lẽ đó là nguyên nhân làm Linh San âu sầu. bà ngồi xuống ghế thở dài.
Linh San bước vào nhà bé Sở Sở.
Bé Sở Sở dang ngồi cạnh bàn. Một quyển tập viết mở trước mặt, tay cầm viết. Nhưng thấy Linh San vào, nó vội nói:
– Dì ơi, con không thích viết tên con đâu.
– Sao vậy?
Linh San ngồi xuống, cầm quyển tập lên. Mực dính tèm lem không có lấy một chữ.
– Con phải tập viết tên mình chứ. Nếu không biết viết người ta sẽ cười c