Từ sáng tới giờ con quan sát, trong dòng người tới đây hôm nay, duy chỉ có chú là có đôi mắt ngập tràn tình thương. Con cầu xin chú giúp. Con không có tiền, ban ngày con ăn không đủ, tối ngủ hiên chùa, con không biết phải làm sao lo được cho em. Chú làm ơn làm phúc, con xin nhớ ơn chú cả đời.
Lúc này tôi mới chú ý dưới chân cô bé, một con mèo nhỏ xíu bằng bàn tay, đang cố thở thật đều dưới cái nắng nóng. Hai chân sau của bé thẳng đơ. Nhìn thấy người tới, khuôn mặt bé ngước lên chờ đợi. Tôi vội quay đi khi không thể nhìn đôi mắt của bé mèo này một giây phút nào nữa. Nó khiến tôi đau đớn và hoảng sợ. Tôi lạc lõng và thất thần. Trong đời tôi, đã bao lần nhìn thấy những đôi mắt bi thương như thế, nhưng lần nào cũng như lần nào, cảm giác hàng vạn mũi dao cùng một lúc đâm mạnh vào trái tim tôi khiến tôi không thể đứng vững. Tôi quỳ xuống trước mặt cô bé, ngắm kĩ hơn khuôn mặt thiên thần này. Đôi mắt cô bé vẫn ngấn nước và nhìn tôi cầu xin tha thiết.
- Con tên gì?
- Nấm! Mọi người gọi con là Nấm!
Tôi không dám hỏi gì thêm. Đến cái tên cũng không thể tự mình định đoạt mà là người khác gọi sao thì biết, tôi tự hiểu được rằng Nấm chẳng có mẹ cha.
- Con có dám đi cùng chú không? Chú sẽ nuôi con!
- Dám, nhưng con không đi, đây là nhà của con.
- Ở đây ư?
- Rằm tháng sau sư thầy làm lễ nhận con rồi. Con sẽ ở đây chú à. Thế giới ngoài kia không phải của con.
- Sao con không vào đây sớm hơn, mà cứ lang thang như thế này?
- Con thích như thế. Cuộc sống lang thang không khổ như chú nghĩ đâu. Chú có muốn thử không?
Cô bé lôi trong túi vải ra một sợi dây vàng, lẳng lặng buộc vào cổ tay tôi.
- Khi về nhà chú hãy tháo nó ra và buộc lên cửa sổ, nó sẽ đem lại may mắn cho chú.
- Con sẽ sống tốt chứ?
- Sẽ rất tốt! Chắc chắn! Con người sinh ra để sống mà! Con vật cũng thế!
Tôi ôm Nấm vào lòng rồi đứng dậy. Nấm cúi xuống bế bé mèo liệt hai chân sau đưa cho tôi. Bé mèo dường như đã mệt và kiệt sức do hai ngày lê lết và chưa được cho ăn. Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của Nấm và nói:
- Con yên tâm! Chú sẽ lo cho em!
- Cảm ơn chú!
Nấm mỉm cười chào tôi lần cuối, rồi bước đi, thân hình nhỏ bé của con nhanh chóng hòa vào dòng người ra vào dưới cổng chùa và biến mất. Tôi đứng lặng thinh ở đây, dưới tán cây bồ đề, không biết phải làm gì tiếp theo, không nghĩ được thêm gì. Mọi thứ vừa xảy ra nhẹ tênh như một cơn gió. Trong bàn tay tôi, bé mèo liệt chân khẽ kêu những tiếng kêu nhỏ nhẹ yếu ớt.
- Cái gì đây Nhật? Cậu lấy đâu ra đấy? – Phương vỗ vai tôi và hỏi
- À, một thiên thần vừa đem nó đến cho tôi.
- Sao thế này? Bị liệt à?
- Ừ.
- Cậu giống y như Conan ý nhỉ. Đã không xuất hiện thì thôi, nhưng mỗi khi có mặt Conan là y như rằng xảy ra án mạng. Cứ có Nhật ở đâu là y như rằng có chó mèo lạc.
- Không đùa đâu. Đi về thôi.
- Ừ về thôi, để tôi gọi điện hủy vé máy bay. Có mèo thì bọn mình phải đi tàu. Sẽ mệt đấy chịu được không?
- Chịu được!
Hai chúng tôi quay về. Trong lòng đều có những suy nghĩ riêng. Nếu ở đời ai cũng có cách ứng xử như Phương thì tốt biết bao. Cậu ấy luôn chấp nhận mọi thứ xảy ra trước mắt và bình tĩnh chấp nhận chứ không hề kêu ca nửa lời. Có một điều rất lạ lùng vào buổi chiều hôm ấy, người tài xế taxi lái xe đi biệt tăm mặc dù Phương đã dặn đỗ xe ở cổng chùa đợi chúng tôi trở lại, mà đứng đợi hơn 1 tiếng cũng không hề có một chiếc taxi nào chạy qua. Phương phải tra số điện thoại rồi gọi riêng một cái taxi đến đón. Tôi rủ Phương vào quán nước gần đó ngồi đợi. Nhưng đến hơn tiếng sau cũng không thấy bóng dáng taxi đâu. Phương xin chủ quán nước một cái vỏ hộp bánh Chocopie, xé ra đặt bé mèo liệt chân vào, bé sau khi đã uống chút sữa thì nằm ngủ ngon lành.
- Nhìn bình yên nhỉ? – Phương bảo tôi
- Nhìn cái gì? – Tôi ngơ ngác ngó ra xung quanh
- Nhìn con mèo ngủ ấy!
- À, ừ!
- Ngắm nó ngủ ngon, bao nhiêu bực dọc tan biến hết.
- Ừ…
- Sao taxi lâu thế?
- Tôi đang có cảm giác lạ lắm. Chẳng hiểu sao?
- Cậu sắp thành nhà ngoại cảm đến nơi rồi. Chắc nhu cầu đi lại quá tải nên chưa có xe.
Tôi ngồi im không trả lời Phương. Nhưng sao tôi lại thấy chúng tôi đứng yên một chỗ, còn cả thế giới ngoài kia đang quay cuồng chuyển động thế này?
- Chú ơi!
Tôi quay phắt lại khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ lúc nãy. Nấm đứng sau tôi, trán mướt mồ hôi, đưa tay về phía tôi thành khẩn:
- May quá chú chưa đi. Cho con xin lại em nhé! – Mắt Nấm hướng về phía hộp Chocopie bé mèo đang ngủ
- Tại sao? Con không tin chú à?
- Không, nhưng con nghĩ rằng em muốn được ở bên con.
- Tại sao vậy Nấm?
- Những giây phút đầu tiên chúng con gặp nhau, con đã cảm nhận được điều ấy rồi. Con sợ không mang lại cho em cuộc sống bình yên nên mới cầu xin chú. Nhưng thôi, chúng con có bình yên hay không, con xin gửi lòng tin vào Đức Phật từ bi.
Tôi nhẹ nhàng trao hộp bìa lại cho Nấm. Con đón nhận nó như một món quà quý giá mà trời ban tặng. Nấm nhìn tôi cười rất tươi, ánh mắt sáng lên những tia hi vọng. Tôi lấy giấy bút ghi nhanh số điện thoại và địa chỉ, rút kèm một chút tiền đưa cho Nấm.
- Con cầm đi, có khó khăn gì hãy chạy ra bưu điện, gọi cho chú vào số này.
Nấm rút tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại của tôi cất vào túi, còn số tiền đẩy lại về phía tôi.
- Chú cất đi, chú nghĩ con nghèo thế sao?
- Chú… xin lỗi…
- Con giàu lắm, thật mà! – Nấm đặt tay lên trái tim và nói.
Phải, Nấm giàu lắm! Giàu tình yêu thương! Khi Nấm quay lưng đi rồi, tôi vẫn mơ hồ không biết những gì vừa xảy ra là mơ hay thật? Ở trên đời này còn có những điều lạ kỳ, giản dị đến nao lòng như thế? Trong tâm trí tôi, ánh mắt ngước lên chờ đợi một phép màu của bé mèo con vẫn còn ám ảnh. Thiên đường được tạo ra cho những trái tim dịu dàng; địa ngục, cho những trái tim không biết yêu thương. Con người có quyền được yêu thương, tại sao đối với loài vật lại không thể?
- Về đi, taxi đến rồi! – Phương vỗ vai tôi khi tôi đang đần người ra nhìn về phía vô định
Xe đến ngay sau khi Nấm đi. Tôi đứng dậy lững thững bước ra đường. Vé máy bay vẫn giữ không thay đổi. Và tôi vẫn như kế hoạch đã định sẵn, sẽ quay về Hà Nội trong tối nay. Chuyến đi này đã đem lại cho tôi những gì? Tôi cũng không biết. Tôi chưa tìm lại được những gì mình muốn. Và thậm chí tôi muốn cái gì tôi cũng không thể biết được chính xác nữa.
Tôi vẫn còn nhớ buổi chiều cuối tháng Tám ấy, khi từng lớp lá xà cừ rơi rụng khắp mặt đường, Nguyên đứng trên vỉa hè nơi ngã rẽ đi vào khu nhà tôi, Nguyên mặc chiếc áo phông trắng, quần jean ngố, đeo giầy vải vintage, tóc buộc cao, thả xuống lưng những lọn xoăn mềm trông nh