Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1479)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

ất


Nó có thể bị hút về một hành tinh có cái trục lớn nào đó rồi tan vỡ


Cái trục là điều kiện cần và đủ để vận động của một hành tinh


Cái trục ấy là gì?





Là gì?


Tùy mỗi người/ mỗi hành tinh thôi! Smile


Quan trọng là, ta sống với cái trục ấy cả đời và cái trục ấy bên ta cả đời


Dù ta có quay hay cuộc đời bắt hành tinh ta quay


Thì cái trục vẫn là chuẩn mực níu giữ ta lại


Nó không vĩnh viễn, nhưng nó hiện hữu.


À còn một điều nữa!


Bên cạnh mỗi hành tinh luôn có một cơ số các vệ tinh nào đó


Đôi khi, không biết cái nào mới là trung tâm


Vệ tinh, hành tinh hay mặt trời?


Tùy vị trí từng cái thôi.


Tuy nhiên, vẫn phải nói là


vũ trụ thì lộn xộn lắm


tốt nhất hãy ôm lấy cái trục của mình rồi sống sót cho đến thời điểm hóa thân cát bụi đi


Và sau đó hãy ước


Nếu có kiếp sau


Hãy làm khỉ


hay chó


hay mèo


Tôi đang băn khoăn với lựa chọn thứ nhất và thứ ba! Smile


Bỗng nhiên tôi nghĩ, nếu một ngày thức dậy, tiểu hành tinh tôi bị mất đi cái trục của mình. Thay vì đi tìm cái trục, tôi sẽ nghĩ, “Ai đã lấy mất cái trục quay của mình đi mất rồi?”


Chap 23.


Buổi sáng cuối cùng ở Sài Gòn, Phương rủ tôi đi chùa. Tôi đồng ý. Cũng cần một nơi để tâm hồn mình bình lặng giữa những cơn gió. Chúng tôi bắt taxi rồi qua chùa Vĩnh Nghiêm bên Quận 3.


Từ tối hôm qua từ nghĩa trang về, Phương không bắt chuyện gì với tôi cả, cậu ấy để yên cho tôi đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng. Tôi nhớ Nguyên khủng khiếp. Nhớ những ngày đầu tiên em bước vào cuộc sống của tôi, đảo lộn mọi trật tự, nhăn nhở cười khi tôi trách mắng, cau mày nghiêm khắc mỗi lúc tôi quá lời. Nhớ lần đầu nhìn thấy ánh mắt Nô Đen, đôi mắt buồn như mặt hồ không gió. Tôi đón Nô Đen về, che chở con trong vòng tay của mình, vậy mà có lúc để con rơi vào nguy hiểm cận kề. Rồi đón bé Lem lang thang trên đường phố, Lucky vật vờ xin ăn từ một quán cơm bình dân, Su từ tay một người chủ độc ác, Nusi từ hốc cột điện cạnh bãi rác, mèo Mướp từ một gia đình chỉ biết ngược đãi động vật. Đã có những lúc tôi cảm thấy các con như những đứa trẻ ngây thơ, còn tôi và Nguyên như một người bố người mẹ. Lũ nhỏ của chúng tôi chắc cũng hiểu được điều ấy. Đêm về, thi thoảng tỉnh giấc ra phòng khách uống nước, tôi vẫn bắt gặp bé Su nằm cuộn trong hộp các tông của con và rấm rứt khóc. Có lẽ con mơ ác mộng và hoảng sợ khi tỉnh giấc, có lẽ ký ức hãi hùng về những trận đòn ác liệt vẫn ập về hành hạ trái tim non yếu của con. Nguyên nhạy cảm lắm! Dù ngủ say đến mức nào, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng í ẹ là em bật dậy và chạy ra xem. Nhìn em bế Su lên tay và dỗ dành, tôi mới hiểu những con chó, con mèo cũng cần tình cảm và yêu thương. Su khóc ướt nhoèn mắt, dụi đầu vào lòng Nguyên, dựa má vào tay Nguyên buồn bã khi nghe em hỏi: “Con làm sao? Không ai đánh con nữa mà!”. Khi ấy bên cạnh Nguyên, hai bé mèo đang ôm nhau ngủ, trong tay Nusi còn nắm chắc một con thú nhồi bông nhỏ, vẻ mặt Nusi hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng. Còn Nô Đen thì nằm lặng thinh. chớp mắt nhìn Nguyên và Su.


Những buổi chiều khi tôi đi làm về, Nguyên đưa cho tôi cốc nước cam mát lịm em đã để trong tủ lạnh từ bao giờ. Tôi đón lấy rồi tu một hơi là sạch, chẳng quan tâm là em đã ăn uống gì ngày hôm nay. Tôi vô tâm lắm. Sau đó tôi ngồi bệt xuống sàn nhà cùng Nguyên ngắm nhìn lũ nhỏ vui đùa. Đó là những buổi chiều cười đến chảy nước mắt khi nghe Nguyên thuyết minh ngôn ngữ chó mèo:


Mướp tát Nô Đen: “Ê chó! Cho tao tát phát!”


Nô Đen ngoạm lại: “Ê con mèo mấc zậy, tao đã nói cho đâu mà mày tát tao?”


Mướp vả luôn: “Tao thích vậy! Sao không?”


Nô Đen bị đau lủi ra góc nhà kêu ăng ẳng: “Đồ khốn nạn! Cưỡng bức con trai nhà lành”


Mướp đứng đó kêu ngao ngao: “Đấy là nghề của tao, và đứng im chịu cưỡng bức và quyền và trách nhiệm của mày!”


Ở một góc khác: Su đang gặm tai Lucky, Nusi đang ra sức cào cửa cho đỡ ngứa móng. Thi thoảng quay sang hóng hớt: “Nô Đen ăn hại, vả lại đi chứ!”


Có một ngôi nhà với những điều giản đơn như thế, chẳng phải là hạnh phúc quá sao? Tôi còn phải đi tìm kiếm ở đâu nữa, giữa xã hội xô bồ và chen chúc này?


Nghĩ mà muốn rơi nước mắt. Lucky yêu quý của tôi, giờ con đã khỏe chưa? Hết bị đánh đập, care đến mù mắt, rồi bị làm thịt, đập dập đầu đến thoi thóp, con vẫn gắng sống, gắng tồn tại trên đời này. Giờ con đang ở đâu? Nô Đen liệu đã liền những viết thương? Mèo Mướp đã mọc lớp lông mới? Su có còn khóc ban đêm? Nusi còn có thói quen ôm thú bông đi ngủ? Ngày mai khi tôi quay trở về, căn phòng trống trơn, sẽ chẳng có ai cười ai nói mà chỉ mình tôi đếm từng bước chân từ phòng ngủ tới toilet, đến bữa thì nhai nhậm nhuội mấy miếng cơm rồi vào phòng, làm việc, đi ngủ. Cuộc sống lại là một vòng tuần hoàn, mở mắt và nhắm mắt.


Tôi và Phương đi qua cửa tam quan dẫn vào chùa. Ngôi chùa có một tầng lầu và một tầng trệt. Từ dưới sân có ba cầu thang rộng dẫn lên tầng trên. Ở đây có một sân thượng rộng khoảng 10 mét. Phía tay phải có một gác chuông. Phương bảo tôi: “Cậu cứ tham quan đi, tôi vào trong điện chính thắp hương cầu bình an cho gia đình tôi và cậu. “. Tôi gật đầu, cười, thấy mình như có thêm một người anh trai. Lòng vòng quanh chùa một lúc, tôi quay trở ra cổng chính. Cái nắng như thiêu đốt của Sài Gòn làm tôi thấy mệt. Ngồi bên kè đá dưới tán cây, tôi đợi Phương.


Dạo gần đây tôi vẫn luôn bị ngất đi trong vô thức. Việc bị lạc trong những giấc mơ khó hiểu, rối tung những mảng kí ức lộn xộn đã quen thuộc với tôi. Sáng sớm mỗi khi tỉnh giấc, tôi luôn nằm nán lại một vài phút, xâu chuỗi những gì tôi còn nhớ được khi ngủ vào với nhau, cố sắp xếp cho logic rồi dậy đi ra bàn làm việc, cẩn thận ghi lại, để đêm hôm sau, lại khó hiểu, lại rối tung, lại lộn xộn… Tại sao trí nhớ không thể đơn giản như một phép Toán, 1 + 1 = 2?


- Chú ơi!


- Cháu đang gọi chú à? – Trước mặt tôi, một bé gái nhỏ tầm 12 tuổi.


- Làm ơn giúp con!


- Có chuyện gì nói chú nghe?


Cô bé gạt tay lau nước mắt, tạo thành những vệt ngang lem nhem trên má. Tôi đi theo cô bé sang bên mé trái của chùa. Cô bé đi chậm lắm, như sợ tôi không theo kịp, vừa đi vừa ngước lên nhìn xem tôi có chú ý nghe cô bé nói không.


- Dưới bóng đức Phật, con cầu xin chú cứu giúp. Xin chú hãy thay con dành chút yêu thương cho bé mèo này. Ngày hôm trước khi vô đây bán hàng, con nhìn thấy bé. Bé rất xinh, ngoan thật ngoan và cũng rất nghịch ngợm…Nhưng khi con lại gần bé, mới cảm thấy buồn biết bao. Mèo nghịch ngợm là thế, nhảy hết nơi này đến nơi khác… Thế mà bé chỉ có thể lết đi bằng hai chân trước, cứ thế mà chơi đùa khắp sân. Con hỏi các bác bán đồ lễ ngoài kia thì biết, hai chân sau của bé bị xe máy cán qua, có thể co được khi con nắn bóp chân, nhưng ko đi được. Con cố cho em ấy đứng để xem tình hình, nhưng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình yêu nơi thiên đường

Tình Cũ Và Bát Phở Của Vợ

Truyện Tình Yêu Đầu Thời Cấp Hai Đầy Kỷ Niệm Full

Thầy, Em Yêu Thầy!

Phượng ẩn thiên hạ