Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1575)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

h bạn này. Nếu như Nguyên là gió, Phương Anh là mưa, thì anh chàng Phương lại giống như một đám mây, khiến tất cả dịu mát đúng lúc. Tôi tựa đầu vào ô cửa sổ nhỏ của máy bay, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một màu trắng xóa. Lại nhớ đến Nguyên. Em đang ở đâu giữa bộn bề cuộc sống? Và cũng như Phương, Phương mặc cảm rằng anh chẳng là gì trong trí nhớ của Phương Anh cả, tôi chạnh lòng. Liệu trong tâm trí Nguyên giờ đây, có tên tôi không?


Sài Gòn đón chúng tôi bằng cái nắng nóng nực dễ khiến người ta bực mình. Hà Nội cuối tháng Mười bắt đầu lạnh rồi, không giống trong này chỉ có một mùa. Phương giúp tôi gọi taxi đến khách sạn đã đặt trước. Chúng tôi khá





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹141516›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




thân mật, đến mức tài xế taxi còn hồ hởi giới thiệu cho hai thằng đàn ông này những địa điểm lý tưởng để đôi tình nhân tới thăm thú. Ở Sài Gòn, người ta không kì thị giới tính thứ ba.


- Tôi thích mở tung cửa sổ thế này này! – Phương gạt rèm cửa ra và mở chốt cửa sổ ngay khi chúng tôi bước vào phòng


- Cậu chẳng giống em gái tôi chút nào. Phương Anh thì chỉ thích đóng kín cửa và ngồi thu lu trong phòng.


- Thế à, thế thì tôi đóng ngay đây.


- Ơ điên à. Cậu cứ làm những gì cậu thích thôi.


- Thôi thích làm những gì người tôi yêu thích. – Rồi Phương đóng cửa sổ lại thật.


Tôi ngả lưng xuống giường rồi chợp mắt một lúc. Nghe loáng thoáng tiếng Phương gọi điện thoại: “Phương Anh à! Tôi và anh trai em đã vào đến nơi an toàn”.


***


Sáng nhợt nhạt nắng, Huy gọi tôi tới sớm để giúp cậu ấy khiêng con chó to vào thực hành. Sáng hôm ấy tôi cũng gặp Minh. Cậu ấy vẫn thường xin thầy tôi dự thính những buổi tập dượt mổ cơ thể sống. Tính tôi thường thờ ơ với tất cả mọi thứ, cảm thấy việc gì đáng để ý mới cho vào đầu. Bình thường, tôi vẫn giúp Huy trói hai chân sau của những con chó được chọn để mổ. Nhưng hôm ấy tôi nhận ra một sự bất thường. Dễ dàng nhìn thấy bụng con chó cái được chọn hơi to so với bình thường. Những bầu vú cũng đang trong thời gian to lên vì mang thai. Tôi cởi trói, gắt Huy:


- Cậu kiểm tra kiểu gì vậy? Nó đang có thai.


- Kiểm tra đếch gì. Mổ đằng trên phổi và tim thì liên quan gì đâu. Có thai ăn càng ngon.


- Bệnh hoạn! – Minh nhìn Huy với thái độ tiêu cực.


- Ăn nói cẩn thận, đã hút thuốc lào nhờ còn ngâm nghê 2 điếu.


- Này tôi không biết ai phải ăn nói cẩn thận. Tôi đã xin phép và được dự thính những giờ học thực hành cùng lớp cậu. Còn cậu, loại người như cậu không làm bác sĩ được đâu. Bỏ đi mà thi trường khác


- Ờ, chúng mày cũng không phải chuyên gia bảo vệ động vật. Im mồm đi làm cho nhanh. Thầy giáo sắp tới rồi.


- Kiếm con khác! – Tôi kiên quyết!


- Có thai với không có thai thì khác đếch gì nhau? Rõ vớ vẩn.


Không đôi co nhiều, tôi cúi xuống cởi trói cho con chó đang bị căng chân ra trên bàn mổ. Đôi mắt nó nhìn tôi tha thiết. Giống hệt Mon, khi em sắp trút hơi thở cuối cùng. Trong lòng tôi lúc ấy, trái tim đang tự hỏi mình rằng những đôi mắt van xin này sao lại giống nhau đến vậy, chỉ có một màu xám, ánh lên chút hi vọng cuối cùng mặc dù nó biết rõ rằng nó sẽ chết. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, có biết bao bài thực hành, biết bao lớp sinh viện như tôi trưởng thành và bước vào nghề nhờ thân xác của những chú chó trên bàn mổ. Nhưng dù sao, người có đạo đức, cũng nên biết ơn và tôn trọng cống hiến của chúng. Chúng sinh ra không phải để nằm ở đây cho người ta mổ banh thân bừa phứa và rồi quẳng vào bếp thịt ăn liên hoan. Hoặc giả chúng chấp nhận hi sinh cho khoa học, thì cũng xứng đáng nhận lại được một thái độ tử tế. Con chó nằm trước mắt tôi, nó đang mang trong mình những sinh linh bé nhỏ. Những sinh linh đó cũng hơn ai hết, cần và khao khát được nhìn thấy mặt trời, được sống, chứ không phải chết thê thảm từ ngay trong bụng mẹ, sau đó sôi lục bục trong nồi, và được những cái dạ dày nhơ nhớp tiêu hóa và đào thải.


Khi tôi và Minh tháo đến cái chân cuối cùng, thì anh bạn Huy bắt đầu phản ứng:


- Mẹ kiếp, tao đếch tìm được con thay thế bây giờ. Như thế phải hoãn buổi học.


- Hoãn!


- Mày chịu trách nhiệm?


- Trách nhiệm không phải của tôi, quy định là không tìm những con chó mang bầu.


- Dm, nhảm vãi shit. Dẹp ra!


Nói xong cậu ta tiến tới giật những mảnh giây sắt mảnh bắt đầu trói bốn chân con chó lại. Lác đác một vài người bạn trong lớp cùng nhóm với Huy đến và ngăn cản tôi và Minh. Tôi gần như bất lực bởi không thể xảy ra xô xát vì lí do như thế này. Chỉ có tôi và Minh đứng về một chiến tuyến. Chúng tôi không có gì hơn ngoài lí lẽ về đạo đức. Huy vẫn nhất quyết sử dụng con chó ấy để thực hành. Tôi đang định dùng bạo lực để ngăn cản thì con chó bỗng ngóc đầu sang bên phía Huy, lấy hết sức khợp vào tay cậu ta, bằng một lực rất mạnh. Khi ấy, nó đã bị trói ba chân, chỉ còn một chân sau, bên phải, hươ mạnh, giãy giụa. Chẳng hiểu sao dây buộc mõm nó lại bị đứt dễ dàng như thế. Máu từ tay Huy bắt đầu tràn ra. Cậu ta văng tục chửi bậy và tỏ vẻ mất bình tĩnh. Đứng bên cạnh tôi, Minh chuẩn bị sẵn tinh thần ẩu đả với Huy và mấy người bạn của cậu ta. Huy nhặt ngay hòn gạch chặn chân bàn mổ và đập liên tục vào mặt con chó đáng thương đang bị trói không có khả năng chống cự. Minh và tôi ra sức ngăn cản nhưng vẫn không đỡ hết được những đòn đánh thù hằn từ phía Huy. Cả đám đông làm náo loạn một góc sân học viện. Đám bạn Huy gỡ tôi ra và can không được đánh nhau “chỉ vì một con chó”. Trong lúc đó, Huy vừa trống trả Minh, vừa đập vào đầu con vật tội nghiệp kia. Một, hai, ba, bốn nhát… Minh không thể nào ngăn được con người đang hăng tiết điên cuồng đó. Một bên mặt con chó dập nát và dớm máu, miệng ngớp ngớp để thở.


Trong một phút không bình tĩnh được, tôi nhặt hòn gạch dưới chân và lao vào Huy. Không phải lí do “chỉ vì con chó”, cũng không thù hằn gì nhau, lúc đó tôi chỉ muốn cho cậu ta thấy, cảm giác bị ai đó cầm gạch đập vào mặt sẽ thế nào. Huy đã thấm mệt, còn tôi thì đang khỏe, tất nhiên cậu ta sẽ bị thương nhiều hơn. Do máu ở một bên tay bị cắn chảy khá nhiều khiến Huy hoa mắt không chống cự lại được, tôi chỉ đập vài nhát cho Huy biết cảm giác thôi. Còn không đánh chết. Cậu ta còn phải sống để đền những tội ác mà cậu ta vừa gây ra. Ác giả ác báo.


Mọi thứ chỉ kết thúc khi bảo vệ vào giải quyết, tôi và Huy được đưa xuống phòng y tế băng bó vết thương. Con chó mà tôi và Minh cố gắng cứu đã chết, tất nhiên những đứa con trong bụng nó cũng chết. Những cái chết thậm chí thảm hơn cái chết trên bàn mổ, khi được gây mê – không đau đớn, không chịu đựng.


Minh bảo tôi: “Bọn mình đúng là những thằng ngược đời!”


Tôi bảo Minh: “Bọn mình là những thằng vô dụng!”


Cả tôi và Huy đều bị đình chỉ học. Vẫn nhớ thái độ đe dọa của Huy khi nhìn tôi và nói: “Rồi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
7 ngày để nói anh yêu em

Những Tiểu Thư Nghịch Ngợm Và 3 Chàng Hiệp Sĩ

Truyện Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại

Rủ người yêu đi xem bói và sốc với câu phán của thầy

Đừng Khóc Ngốc Nhé