Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1578)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

tao sẽ khiến mày phải trả giá, thằng chó rảnh việc!”


***


- Nhật ơi, dậy đi Nhật ơi!


Tiếng Phương gọi tôi, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt tỉnh dậy được. Tôi có cảm giác mình rơi, rơi mãi vào một cái hố sâu hun hút. Những tấm ga trắng, những đôi mắt chó, những vệt máu loang, vạt nắng chiều vàng vọt, đêm tối…


Chap 22.


Tôi tỉnh dậy khi hoàng hôn đã nhạt nhòa nắng. Tôi không thích những buổi chiều ảm đạm, không thích những vệt nắng cuối cùng của ngày quét dài trên mặt đường. Trên trán tôi có dán cái gì đó dính dính. Tôi lần mò bóc ra. Trời đất, một miếng dán giảm sốt của trẻ con.


- Cậu làm cái quái quỷ gì thế Phương?


- Cậu bị sốt mà?


- Cái này là cho những đứa con của chúng mình sau này.


- Con chúng mình á? Tôi nói tôi lấy cậu hồi nào? Mà hai đứa mình làm sao đẻ được.


- Ý tôi nói là con của tôi với vợ tôi, con của cậu và vợ cậu.


- Đứa bé mà giống Phương Anh chắc xinh lắm nhỉ!


- Cậu đang bị ngộ tình đấy. Ai nói cậu với em gái tôi lấy nhau?


- Mẹ cậu!


Tôi cười đến tỉnh cả ngủ khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phương mỗi khi nói về Phương Anh. Cậu ấy khác hẳn người đàn ông lần đầu tiên Phương Anh đưa đến nhà tôi.


- Tôi nói thật. Tôi sẽ lấy em gái cậu đấy!


- Ừ thì tôi có ngăn cản đâu. Nhưng cùng là đàn ông với nhau, tôi chia buồn với cậu trước.


- Cậu im đi, giỏi thì tìm một người con gái hơn Phương Anh trên đời này tôi xem nào.


- Tôi tìm được rồi… – Tự nhiên giọng tôi trùng xuồng.


- Cô ấy hả? – Phương không chỉ đích danh là ai, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đối tượng đang được nhắc đến – Tìm được rồi để lạc mất. Nhất cậu!


- Thì tôi… đang đi tìm mà.


- Đi ăn thôi, mới có sức tìm. Mà sao lúc cậu ngủ nhìn cậu kinh khủng thế?


- Cái gì?


- Sốt cao, mê man, nói nhảm, la hét. Tôi còn phải kiểm tra xem cậu có đái dầm không.


- Cái gì cơ? Cậu sờ của tôi á?


- Làm gì mà trợn mắt lên thế. Chúng ta giống nhau mà. Tôi cũng có thấy cái gì lạ đâu, hai hòn chứ không phải ba hòn.


- Cậu im đi, đồ bệnh hoạn! – Tôi vừa cười vừa hét ầm lên. Phương thì luôn cười mỉm. Cậu ấy có vẻ già dặn và rất bình tĩnh trước tất cả mọi thứ. Phương hơn tôi 2 tuổi. Tôi coi Phương như một người anh thân thiết mặc dù chúng tôi mới gặp nhau ba lần. Phương quẳng cho tôi cái áo phông trong vali, vì áo của tôi luôn ướt đẫm mồ hôi mỗi khi ngủ. Tôi thay áo rồi cùng cậu ấy đi xuống nhà hàng.


Sài Gòn nóng!



Những ngày ở Sài Gòn, Phương luôn ở bên, cố gắng giúp tôi những gì cần thiết, từ việc ăn uống, đi lại đến tiền nong. Tôi cùng Phương đi đến những nới tôi còn nhớ được. Chuyến thực tế của năm học thứ hai, lớp tôi vào thành phố HCM, dù bị đình chỉ học, tôi vẫn được thầy cho phép đi theo. Tôi còn nhớ tôi hay đi bộ trên đường gần bến Vân Đồn ở quận 4. Đó là khoảng thời gian sau một tháng xảy ra chuyện xích mích giữa tôi và Huy. Thái độ của Huy cũng đã dịu bớt. Cậu ta xin lỗi thầy vì sáng hôm đó có uống chút rượu nên hành động không kiểm soát được. Còn tôi thì vô tâm, cũng nhanh quên đi chuyện không đáng nhớ đó. Chỉ có Minh, từ buổi sáng ấy, tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa. Không còn xin dự thính theo những buổi học, cũng không gọi điện nhờ tôi photo tài liệu cho.


Đôi khi tôi thấy trái đất này thật tròn, và những người sống quanh tôi cũng thật kì quặc. Chúng tôi đơn giản như những mảng thiên thạch, va chạm nhau rồi xa nhau, có thể va chạm lần nữa hoặc là không, nhưng cũng vẫn để lại cho nhau những vết xước kí ức. Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao khi Minh gặp lại tôi hôm đến nhà tôi đón em Lem về, cậu ấy chỉ mỉm cười chào tôi như những người lạ lần đầu gặp mặt, trong khi ở quá khứ chúng tôi đã từng thân thiết đến vậy. Tôi đã làm gì sai và đánh rơi mất tình bạn vậy?


- Cậu nghĩ gì thế Nhật?


- À, vu vơ thôi


- Cậu đi quanh quẩn chỗ này lâu lắm rồi.


- Tôi nhớ rõ là tôi bị đánh ở đây. Nhưng sao nhìn nó khác quá!


- Hơn bốn năm rồi. Ai giữ cho cậu mãi một bức tranh?


- Ừ… Về thôi.


Tôi chẳng nhớ được gì cả. Chỉ nhớ một con đường xưa cũ, không một manh mối, làm sao biết được những gì đã xảy ra?



Vừa đặt mình xuống giường, tôi đã lịm đi ngay. Vẫn kịp nghe tiếng Phương nhỏ nhẹ trong điện thoại: “Em ngủ chưa Phương Anh? Em đã uống sữa như tôi dặn chưa? Anh trai em ngủ rồi. Tôi lạ nhà không ngủ được. ”


Trong cơn mơ chập chờn, tôi thấy mình vẫn mỉm cười. Tình yêu, có thể giúp những người đàn ông khô khan như chúng tôi nhẹ nhàng đến thế sao?


***


- Anh ổn chứ?


Tôi cố hé mắt nhìn cô bé đang ngồi bên cạnh tôi. Mùi máu tanh tràn trong khoang miệng. Cô bé nâng đầu tôi lên để tôi dễ thở, và giúp tôi nghiêng người cho máu trong mũi và miệng ộc hết ra.


- Lát nữa sẽ có người đến giúp anh, nhưng anh phải có tiền.


- Có…


- Trong túi anh đúng không? Vậy thì anh sẽ được đưa đến bệnh viện, rồi người ta sẽ tự lấy ví của anh để lấy tiền. Em không thể gọi mẹ và chị em được, vì hai người đã ngủ rồi. Em chỉ gọi người qua đường giúp anh được thôi.


- Cảm ơn…


- Anh có thể ngủ một lát. Nhắm mắt lại rồi mọi chuyện sẽ ổn.


- Em tên gì? Khuya rồi, sao lại ra đây một mình?


- Trần Thiên Vy, Bóng tối là bạn của em!


- Trần Thiên Vy! Em bao nhiêu tuổi?


- Em 12!


- Em lạnh không?


- Không lạnh!


- Em nhìn thấy anh bị đánh à?


- Nhìn thấy nhưng không thể làm gì.


- Anh thấy em đứng trên đường nhìn xuống?


- Đúng vậy!


- Nguy hiểm lắm Vy, chúng nó có thể đánh hoặc giết em.


- Không thể!


- Tại sao?


- Vì mấy người đó đâu thể nhìn thấy em.


Mọi thứ xung quanh tôi tối dần đi, duy chỉ có khuôn mặt em vẫn bừng sáng. Em ngồi yên, nhẹ nhàng đặt đầu tôi gối lên đùi em.


- Cảm ơn em, nếu có thế tỉnh lại, anh nợ em mạng sống!


***


- Dậy đi Phương!


- Ôi, chuyện gì đang xảy ra thế? Cậu tỉnh giấc trước tôi á?


- Dậy đi!


- Sớm! Lát nữa!


- Phương Anh gọi này!


- Đâu? – Phương bật người dậy túm lấy điện thoại. Tôi cười phá lên với điệu bộ đó. Rồi cười mãi không thể ngưng được vì thấy mặt Phương đần ra khi điện thoại cậu ấy vẫn im lìm.


- Dám lừa tôi! Thế hôm nay đi đâu?


- Đi tìm ân nhân.


- Ai?


- Trần Thiên Vy.


Chúng tôi quay trở lại con đường ngày hôm qua đã đến. Trong trí nhớ, phía cuối đường là một bãi cỏ rộng um tùm, đi sâu vào một đoạn là nhìn thấy một nghĩa trang. Tôi bị khoảng 4 người đánh, dùng gậy, côn, thanh gỗ, tay, chân. Họ chủ đích đánh đến chết. Một con người sinh ra, lớn lên mất 20 năm nhờ mồ hôi nước mắt của bố mẹ, để rồi bị hủy hoại chỉ trong vài phút dưới tay những người lạ.


- Cậu định tìm gì ở đây? – Phương quay ra hỏi tôi.


- Không biết nữa. Tôi bị đánh, rồi bị vứt ở phía đằng kia.


- Vì sao bị đánh?


- Cứu người!


- Lý do

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người đàn ông con yêu suốt cuộc đời này

Cầm thẻ đi rút tiền lương của chồng thì thấy chồng ôm bồ vào nhà nghỉ, vợ sề làm ngay chuyện động trời

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full