***
Tháng Mười thi thoảng kéo về Hà Nội những đợt gió lạnh đầu mùa đông. Lá vàng rơi rụng nhiều trên khắp các ngả đường. Số điện thoại của Nguyên vẫn chẳng thể liên lạc được. Cũng chẳng có một thông tin nào về em từ phía Vy Đoan. Mọi thứ như làm tôi trống trải hơn. Tôi vẫn qua với cậu bé con Tí Tách và mấy em chó kiki hằng ngày, vẫn nhận dịch bản thảo, đến trạm cứu hộ chăm sóc chó mèo cùng các bạn tình nguyện viên. Ly nhắn tin gọi điện cho tôi luôn luôn, nhưng tôi không đáp lại. Đâu đó trên facebook sáng nay, tôi vô tình đọc được: “Đừng bao giờ cố gắng yêu lại người cũ. Vì yêu một người mình từng yêu cũng giống như việc đọc lại một quyển sách mình đã từng đọc. Bạn đã biết trước nó sẽ kết thúc như thế nào. Và cái kết thúc ấy sẽ không bao giờ thay đổi!”.
…
- Chú ơi, chú tên là gì nhỉ? – Tí Tách giật giật ống quần tôi
- Chú tên là Lính Cứu Hỏa.
- Thật á? Chú tên là Lính Cứu Hỏa?
- Ừ thật mà!
- Hôm nay bốn bạn ấy đã hết ve rồi chú ạ. Chú chữa bệnh hay quá!
Tôi vừa xúc cơm cho bốn chú kiki vừa trả lời Tí Tách. Tí Tách cứ lũn cũn bên cạnh tôi cười đùa và liến thoắng. Cậu bé rất vui. Tôi nhìn thấy những tia lấp lánh trong đôi mắt đen láy kia.
- Hôm nay chú có bánh Bông Lan cho cháu này. Cháu không phải ăn ké của các bạn nữa đâu! – Tôi chìa tay, chiếc bánh còn nguyên vẹn trong giấy gói. Tí Tách khẽ reo lên:
- Cháu cảm ơn chú, mấy ngày nay cháu thèm quá!
Nói xong Tí Tách nhận bánh, bóc ra ăn ngon lành, vệt kem hồng dính lem nhem trên má. Thật trong trẻo! Tôi thấy như mình đang nhìn ngắm một thiên thần, trắng tinh khiết như một tờ giấy chưa hề bị lem một vệt mực nào. Bạn biết không? Khi bạn mệt mỏi và mất niềm tin trong cuộc đời này, xin bạn hãy tìm một đứa trẻ và nhìn ngắm nó chơi đùa. Chỉ cần vậy thôi, biết bao nhiêu điều thánh thiện sẽ tràn ngập tâm hồn bạn. Tôi bế Tí Tách lên và ôm cậu bé đi men theo con đường nhỏ giữa bãi cỏ để ra đường lớn. Tôi hỏi vu vơ:
- Sau này cháu muốn làm nghề gì?
- Lính cứu hỏa ạ!
- Tại sao?
- Vì cháu thích!
- Chú và cháu chơi trò “Nếu như” được không?
- Cháu không biết chơi ạ. Unhappy
- Chú nói “Nếu như Tí Tách là giáo viên”. Cháu sẽ phải trả lời “Tí Tách sẽ như thế nào”.
- Dạ đồng ý!
- Vậy nếu như Tí Tách là giáo viên?
- Cháu sẽ đi dạy học.
- Nếu Tí Tách là bác sĩ?
- Cháu sẽ chữa bệnh cho mọi người.
- Nếu Tí Tách là Công nhân?
- Cháu sẽ sản xuất thật nhiều bánh Bông Lan
- Nếu Tí Tách là thợ xây?
- Cháu sẽ không xích và bỏ đói các em kiki như ở đằng kia
Tí Tách dễ thương quá. Cậu bé khiến lòng tôi ấm áp giữa những cơn gió lạnh cuối tháng Mười. Nhưng rồi tôi chợt lặng lại ngay khi Tí Tách trả lời một câu hỏi:
- Nếu Tí Tách làm bố?
- Cháu sẽ …đi cai nghiện!
Sau câu hỏi đó, tim tôi như bị hàng vạn mũi đâm xuyên qua. Tôi ôm Tí Tách chặt hơn. Thương Tí Tách nhiều hơn. Còn Tí Tách thì vẫn mỉm cười, háo hức chờ đợi câu hỏi tiếp theo. Mãi sau không thấy tôi nói gì, Tí Tách thỏ thẻ:
- Sắp đến ngõ nhà cháu rồi.
- Ừ chú biết mà.
- Vậy đến lượt cháu được hỏi chú chưa?
- À ừ nhỉ, Tí Tách hỏi đi.
- Nếu bạn chú đột ngột biến mất, chú có đi tìm không? – Câu hỏi này khiến tôi chột dạ.
- Sao cháu lại hỏi thế?
- Cháu có một người bạn, bạn ấy lông màu đen, vẫn hay kiếm ăn ở bãi rác gần cột điện đằng kia. Mấy hôm nay bạn ấy không đến nữa.
- Thế Tí Tách có định đi tìm không?
- Mẹ cháu nói, làm thế sẽ rất nguy hiểm cho cháu. Những việc quá sức thì không nên làm.
- Ừ, mẹ Tí Tách nói đúng.
- Nhưng nếu chú có thể?
- Thì chú sẽ đi tìm người bạn đột nhiên biến mất của chú! – Tôi nói chậm, một cách chắc chắn.
- Chú nhớ nhé!
Những câu hỏi của Tí Tách khiến tôi không khỏi suy nghĩ. Những ngày qua, tôi đã làm gì để tìm lại tình yêu của mình? Hay chỉ bị động ngồi một chỗ chờ đợi. Muốn tìm một người, đâu chỉ có thể ngồi mong mỏi vài cuộc điện thoại, vài ba tin nhắn? Tôi thả Tí Tách ở ngõ. Cậu bé chào tôi rồi chạy sâu vào bóng tối. Tôi đi lững thững trên vỉa hè. Con đường này đã có gì khác? Thu kéo mùi hoa sữa nồng cả một góc phố, những chậu hoa nhỏ mới được trồng, những viên gạch hình thoi vừa được thay ngày hôm qua, hay khác vì cơn gió lạ ngày nào nay đã không còn?
Tí Tách! Tôi sẽ mãi biết ơn câu hỏi vu vơ của cậu bé lạ lùng ấy. Một đứa trẻ nghèo có người bố nghiện ngập, mà luôn mỉm cười yêu đời, đôi mắt ánh lên niềm tin và lạc quan về cuộc sống xung quanh. Ngay lúc này, tôi hiểu ra rằng, nếu tôi không chịu bước chân đi tìm, thì sẽ chẳng bao giờ nắm giữ được hạnh phúc.
Việc đầu tiên khi tôi trở về nhà, là nhắn tin nhờ Vy Đoan để ý đến mấy em kiki, thông báo rằng tôi đã gửi chút hỗ trợ chi phí chăm sóc cho Tí Tách 2. Xong xuôi, tôi check web đặt vé máy bay ngay vào thành phố HCM ngay ngày hôm sau.
Định tắt máy đi ngủ, Vy Đoan inbox gửi cho tôi link tấm hình mới nhất của bé Tí Tách 2. Tấm ảnh khiến tôi dựa lưng vào ghế và mỉm cười một cách hạnh phúc.
“Con là Tí Tách. Anh chị thấy con có đẹp trai hông? Con là đứa bé bị bỏ rơi ở cạnh bãi rác. Sau một thời gian được bác sĩ và các anh chị Yêu Động Vật chăm sóc, con đã đứng dậy được rồi, may quá con không bị liệt, con chỉ bị ngược đãi và đuối sức nêm sụm bà chè luôn thôi. Con vừa được bác sĩ cạo lông để đợi ra lông mới. Hứa hẹn con sẽ là một thằng bé đẹp trai lắm luôn.
Các anh chị thương con thì đón con về với nha, con muốn được ôm ấp và yêu thương lắm.
Thế nhưng các anh chị muốn đón con về phải hứa là yêu thương con suốt đời nhé, đừng quăng con cù bất cù bơ nữa con sợ lắm:’(
Chap 21.
Những tưởng sẽ ngủ rất ngon đêm hôm đó, nhưng tôi đã nhầm. Một vài mảng ký ức lại lần lượt ập về trong giấc mơ. Tôi không thể nào kiểm soát và sắp xếp chúng vào một trình tự hay logic nào đó. Hỗn độn và đảo lộn. Điều gì đã xảy ra trong quá khứ vậy? Nhất định có những việc đã khiến tôi hoang mang sợ hãi. Những tấm ga trắng, những đôi mắt chó, những vệt máu loang, vạt nắng chiều vàng vọt, đêm tối… Tất cả trộn với nhau thành một bức tranh chứa bao mảng màu phức tạp. Tôi đứng ở đâu, phải đi đâu, phải làm gì giữa vô vàn ngả đường sâu hun hút?
Tỉnh giấc, nhận ra mồ hôi đã ướt rượt dưới lưng. Tôi lật chăn, lao ra bàn và điên cuồng bấm điện thoại. Mẹ tôi nghe máy sau bốn hồi chuông:
- Mẹ ơi!
- Ừ!
- Ngày trước, mẹ tìm thấy xác con ở Sài Gòn đúng không? – Tôi có thể tưởng tượng được đôi mắt ngỡ ngàng hoảng hốt của mẹ khi nghe tôi hỏi.
- Con…
- Con chỉ cần mẹ trả lời đúng hay không thôi.
- Con đã nhớ ra được gì vậy? Mẹ không biết đã xảy ra chuyện gì. .
- Vậ