Đường vào đây có vài hố nước. Cậu bé đi trước tôi thì quá nhỏ. Không kịp hỏi ý kiến, tôi bế cậu bé đặt lên vai.
- A, chú làm cháu sợ quá!
- Gì cơ?
- Chú xách cháu lên làm cháu giật thót tim.
- Chú xin lỗi!
- Chú cao hơn bố cháu!
- Thế à!
- Nhưng béo hơn!
- Ừm…
Cậu bé này dễ thương quá. Nói liên hồi không cần đợi đối phương trả lời. Có lẽ được nuôi dạy tử tế và nghiêm khắc nên cháu ngoan và chững chạc hơn tuổi nhiều.
- Mưa rồi chú ơi
- Chú thấy rồi
- Cô ấy gọi cháu là Tí Tách, vì cháu và cô gặp nhau một buổi tối trời mưa
- Ai cơ?
- Chú ơi, cô ấy không đến à?
- Cô nào cơ?
- Gió ấy ạ, cô ấy bảo cô ấy tên là Gió
Nguyên sao? Cậu bé đang nói Nguyên?
- Cô ấy không đến, cháu phải làm gì bây giờ?
- Cháu làm sao? – Giọng tôi hỏi gấp gáp vì lo lắng.
- Bạn cháu bị ốm sắp chết rồi.
- Cái gì? Ở đâu cơ?
- Đằng kia chú ạ!
Tôi đi theo hướng chỉ tay của cậu bé Tí Tách. Tí Tách ngồi trên vai, bám chặt vào tóc tôi vì sợ ngã. Tí Tách nhẹ quá! Cậu bé rất gầy.
- Đây, ở đây chú ơi!
Tôi đặt Tí Tách xuống, vén cỏ và bật đèn pin điện thoại nhìn cho rõ. Là một chú chó!
- Nó ở đây lâu chưa?
- Hai ngày chú ạ.
- Sao cháu không gọi ai đến cứu
- Đừng! Đừng gọi người. Chú đừng gọi người bình thường đến đây. Họ sẽ giết bạn cháu.
Tôi nhìn Tí Tách, rồi nhìn chú chó nhỏ. Buồn đến thắt lòng. Đối với Tí Tách, khái niệm “người bình thường” mang ý nghĩa khủng khiếp như thế sao? Vậy tôi, Nguyên, Tí Tách là người gì? Bất thường chăng?
Chú chó nhỏ nằm bẹp giữa cỏ. Bốn chân hình như đều bị liệt. Miệng nó rên ư ư khi nhìn thấy bóng người. Tôi chạm thử vào chân, thấy im lìm. Con chó lông trắng, nhưng bụi bẩn bùn đất đã nhuộm nó đen đúa. Tí Tách cúi xuống xoa xoa đầu con chó, rồi ngẩng lên cầu cứu tôi:
- Nếu cô ấy ở đây, nhất định cô ấy sẽ mang bạn cháu về!
- Chú sẽ làm vậy, cháu đừng lo!
- Thật nhé chú hứa nhé! – Cậu bé reo lên
- Chú hứa!
- Chú đừng nói dối cháu nhé. Có lần bố cháu bảo mang bạn cháu đi tiêm phòng cho khỏi ốm, vậy mà hôm sau cháu nhìn thấy bố cháu đập đầu bạn cháu sau nhà rồi cùng các bác hàng xóm thịt ăn.
Tim tôi nhói lại. Ánh mắt cậu bé khiến tôi nhớ đến rất nhiều ký ức trong quá khứ. Bất chợt đổ ập về. Như những mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên sàn nhà. Tất cả va vào nhau leng keng, leng keng…
Tôi nhấc chú chó nhỏ đang nằm bệt dưới bãi cỏ lên ủ vào lòng. Mùi hôi sộc lên mũi, vậy mà cậu bé con vẫn cố gắng đừng gần và vuốt ve bạn mình.
- Chúng mình gọi bạn là Tí Tách nhé!
- Sao lại thế?
- Vì bạn ấy cũng đến với cháu vào một buổi tối trời mưa
- Nhưng Tí Tách là tên cháu cơ mà
- Cháu sẽ là Tí Tách 1, còn bạn ấy là Tí Tách 2, chú có chịu không?
- Chịu!
- Thế là đồng ý nhé!
- Đồng ý!
Tí Tách cười. Trong trẻo như giọt sương đọng trên cỏ. Hai Tí Tách đã đến với tôi trong một buổi tối mưa rả rích. Thời tiết năm nay thật kì quặc.
Phải chăng, Gió đã khiến mọi thứ trở nên lạ lùng như thế?
Những cơn mưa khiến tôi nhớ Gió, nhớ rất nhiều!
***
Trong góc phong thư
Nơi kẻ mơ mộng kêu tên suy tư
Tôi chẳng giấu gì nhiều
Ngoài gió
Có tiếng em cười
lấp lánh
xa xa
Bản tình ca viết vội
trong mơ
Em có thấy?
Trên hộp đàn tiếng lá rơi đầy
Chap 20:
“Con tên là Tí Tách, con còn bé lắm, chỉ mới vài tháng tuổi thôi. Con bị viêm da nặng, theo lời bác sĩ sáng nay nói thì “trầm trọng”, 4 chân của con gần như không còn vận động được nữa, đặt con trên mặt đường con chỉ bơi bơi được thôi. Bác sĩ nói nhiều khả năng con đã hoặc đang bị ca-rê.
Chủ con bỏ con tại một bãi rác gần bờ kênh. Chân con không đi được nên con không cách nào thoát khỏi được chỗ đó. Chỗ đó hôi và bẩn. Con bất lực nằm đó, con sợ lắm. Con sợ xe xúc rác không thấy con rồi xúc luôn con. Con rất là sợ. Con buồn nữa. Có mấy cái con gì nhỏ nhỏ trong bãi rác cứ bay vòng vòng rồi bu khắp người con.
Con được 1 chị ở gần đó phát hiện, nhưng chị ấy cũng không thể đưa con vào nhà mà chỉ có thể lót miếng giấy cho con nằm ở nơi sạch sẽ hơn và cho con ăn cơm thôi.
Khuya qua các anh chị YDV đã đến đón con và chuyển con qua Trạm cứu hộ với má mì Vy Doan. 12h khuya các anh chị biết tin về con, và đến gần 3h sáng con mới đến được nơi.
Con mừng lắm. Khuya như vậy mà có tới 6 anh chị cùng đi đón con, bế con rất nhẹ nhàng và còn ôm con, nói chuyện với con nữa.
Sáng nay con sủa vài tiếng, má mì phù thủy bảo con im, làm con sợ quá bơi bơi đi trốn. Thiệt là phù thủy hết sức đó mà. ”
Mới tỉnh giấc đọc được stt của Vy Đoan mà bật cười. Đêm qua mải lo cho Tí Tách, quên cảm ơn Vy Đoan và các bạn tình nguyện đã nhiệt tình đến đem em về khám bệnh và điều trị dù trời đã khuya. Nhiều khi tôi ngồi nghĩ, những người như Nguyên, Vy Đoan, các bạn tình nguyện viên của trạm cứu hộ chó mèo, họ đang làm gì và mục đích từ đâu? Hay chỉ đơn giản là họ mang trong mình một trái tim biết cảm thông và sẻ chia? Ngày ngày lượn qua fanpage của Yêu Động Vật, tôi cũng quen dần với những thành phần phản đối và dè bỉu việc chúng tôi đi nhặt những bé chó bé mèo bị bỏ rơi về chăm sóc và tìm chủ nuôi mới. Cái điệp khúc “ngoài kia còn nhiều người cần giúp đỡ hơn những con chó mèo này” lặp đi lặp lại rất nhiều. Nhưng Vy Đoan và mọi người đều lơ đi. Họ vẫn làm công việc mà họ thích mặc xác ai nói vào nói ra. Tôi biết những người như vậy họ chỉ giỏi ngồi gõ bàn phím chứ thực tâm họ cũng chẳng bao giờ từ thiện hay cho ăn xin lấy một đồng. Ở đời mỗi người đều có một con đường riêng, hà cớ gì chỉ vì người khác cầm gậy chọc chọc mình vài cái mà mình đã ngã?
7h, chuông báo thức kêu. “Ăn sáng!”. Nghe đâu đó giọng của Nguyên. Dường như vì quá nhớ em nên luôn bị ảo giác như thế. Ra tủ lạnh lấy đồ nấu bữa sáng, tiếng chuông cửa reo lên vội vã. Nghe tiếng chuông quen quá. Là Phương Anh. Con bé lao vào nhà khi tôi vừa hé cửa.
- Em không thể đi đứng cho nó bình thường được à?
- Không!
- Có chuyện gì thế? Mặt mũi nhăn nheo chảy sệ như chó mặt phệ.
- Em không thể chịu được anh ta nữa rồi.
- Anh ta là ai?
- Lão Phương mẹ giới thiệu cho em ấy.
Tôi đi tới, cầm tay em gái lên xem những thương tích hôm trước đánh nhau với Ly. Những vết đánh hôm nay vẫn còn tím bầm từng mảng.
- Đau không? Anh xoa cao cho nhé!
- Không! – Nói xong Phương Anh khóc luôn. Lại bắt đầu ăn vạ…
- Thôi nào, em ăn sáng chưa?
- Ăn ăn ăn, lúc nào cũng ăn. Cái lão Phương ấy không biết có phải óc lợn không nữa. Hôm nào cũng mang gà hầm đến bắt em ăn, ngán đến tận cổ rồi đây. Mẹ với hắn cứ ríu rít suốt ngày mặc kệ cảm giác của em.
- Phương thích em thật lòng mà.
- Lòng lợn. Anh im đi.