Trên cổ tay tôi, sợi dây vàng Nấm đeo cho bay bay trong gió. Phương chợt quay sang bảo tôi rằng: “Cậu nghe bao giờ chưa Nhật? Yêu thương như một sợi ruy băng màu vàng, nối cả thế giới lại với nhau!”
Khi nào gặp lại Nguyên, tôi sẽ đeo lại cho em sợi ruy băng vàng mà Nấm tặng tôi!
Chap 24.
Tôi trở về Hà Nội khi hoàng hôn đã tắt. Gần một tiếng ngồi trên taxi từ sân bay về nhà, tôi im lặng ngồi nhìn ra phía cửa sổ, Phương lại cắm cúi vào màn hình laptop với những thư từ, báo cáo. Hà Nội mùa này có vẻ gì thật lạ, hay là do lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi trên con đường đi vào nội thành và ngồi trầm tư vô lo vô nghĩ như thế này.
- Tháng Mười rồi, đông chưa nhỉ?
- Chưa. vẫn thu! – Phương trả lời tôi ngắn gọn.
Nguyên đã ở bên tôi gần hai tháng – bắt đầu khi thu mới chớm sang. Một khoảng thời gian không phải là quá ngắn nhưng cũng chẳng quá dài. Đủ để cho chúng tôi hiểu về nhau tận sâu trái tim mỗi người. Buổi sáng của ngày thứ bảy Nguyên đến, tôi đã biết tự ý thức rằng mình phải dậy sớm để giúp em nấu bữa sáng nhanh hơn. Cũng ngày hôm đó, khi tan làm buổi chiều, tôi thấy mình vội vã hơn mọi ngày, không đủng đỉnh lấy xe chậm chạp mà nhanh chóng phi về nhà một cách nhanh nhất. Trái tim tôi không nhận ra từ sớm, rằng tôi đã yêu Nguyên từ trước khi tôi phát hiện được tình cảm của mình dành cho em. Và không những thế, còn yêu rất nhiều! Như một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, khi gặp gió bỗng nhiên bùng lên dữ dội.
Giờ đây mỗi khi nhắc đến tên em, tôi bỗng chợt giật mình, cái tên Trần Thiên Vy lại thoáng qua suy nghĩ. Lại là hình ảnh mái tóc, đôi mắt, nụ cười, giọng nói quen thuộc như đã gặp từ rất lâu. Phải chăng chúng tôi đang cùng nhau quay vòng trong một đường tròn duyên số?
Có tin nhắn. Tim tôi đập mạnh khi nhìn thấy số điện thoại của Nguyên nhấp nháy trên màn hình. Dồn dập trong tôi là bao nhiêu câu hỏi: “Nguyên đang ở đâu?”, “Nguyên gọi cho tôi có việc gì?”, “Sao bây giờ Nguyên mới chịu liên lạc lại”?. Lúng túng đến mức Phương nhắc tôi: “Điện thoại kìa Nhật!”, tôi mới đủ bình tĩnh nhấc máy:
- A lô ai đấy? [Một câu hỏi rất vô duyên'>
- Anh đã xóa số em rồi à?
- Không, em đang ở đâu vậy?
- Em ở Việt
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹161718›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
Nam!
- Em đang đùa anh đấy à?
- Anh có uống thuốc đúng giờ không?
- Không. Mấy ngày rồi anh chưa uống một viên nào cả.
- Anh không về nhà nữa đúng không? Em thấy bàn ăn bụi quá.
- Gì cơ? Em đang ở nhà à?
- …
- Đợi anh về! Phải đợi anh đấy!
Tiếng im lặng kéo dài bên kia điện thoại. Tim tôi đập lộn xộn không theo nhịp bình thường của nó. Chưa bao giờ tôi muốn tài xế taxi phóng 200km/h như lúc này. Rõ ràng là Nguyên đã gửi trả lại chìa khóa nhà cho tôi, tôi không nghĩ được cách cô ấy có thể vào nhà. Phương tròn mắt nhìn khi thấy tôi cứ nhấp nhổm trong taxi. Phải làm gì? Phải làm gì?
- Cô ấy đang ở nhà tôi?
- Ai? Phương Anh á?
- Anh cái đầu cậu. Cô gái của tôi!
- Ở nhà cậu thì cậu còn sợ gì nữa?
- Cậu đã để tuột mất một điều quan trọng nhất với cậu bao giờ chưa? Chỉ khi nào cô ấy hiện hữu trước mắt tôi, tôi có thể chạm vào cô ấy, ôm cô ấy trong lòng, tôi mới tin cô ấy vẫn còn tồn tại.
Tôi sợ cơn gió của tôi sẽ bay đi mất. Sẽ không còn những buổi tối lặng thinh nhìn Nguyên ngồi tắm cho từng con vật. Sẽ không còn bước cùng nhau trên một con đường khi Hà Nội đã lên đèn. Sẽ không còn được chọc phá, đuổi đánh nhau xung quanh căn nhà nhỏ ở một góc Hà thành. Tất cả đối với tôi quá quan trọng, tại sao khi mất đi rồi tôi mới nhận ra những điều đó có ý nghĩa trong tôi như thế nào?
Phải mất 40 phút sau xe mới về đến nơi. Tôi mở vội cửa xe rồi ngoái lại dặn Phương: “Cho tôi gửi đồ đạc mai lấy”. Phương gọi với theo: “Đồ khỉ, tôi mang về cho mẹ tôi lót ổ chó mèo”. Chẳng còn tâm trí mà phản pháo lại nữa. Tôi chạy nhanh về nhà. Chỉ mong em còn đợi tôi, chỉ mong em còn ở đó. Từ đường lớn chạy về nhà hơn một cây số, tôi vòng tắt qua bãi cỏ xung quanh tấm lưới B40. Tiện thể ngó vào xem. Quái lạ, không thấy bóng dáng một em kiki nào. Bình thường chỉ cần nghe tiếng động là các em đã ùa ra vì biết có người tới cho ăn. Tôi chạy chậm lại rồi dừng hằn, dí sát mắt vào xem xét thật kĩ. Không thấy các em đâu. Những sợi dây xích cũng được thu gọn lại. Khu nhà dựng tạm cho công nhân xây dựng ở cũng đang tháo dỡ vì tòa nhà gần đây đã xây xong. Tôi có linh cảm chẳng tốt lành gì trước những gì đang thấy trước mắt. Vòng ra đường, bãi cỏ dại đã được xén hơn một nửa để chuẩn bị xây dựng thêm một toà nhà nữa ở đây. Đi chậm hơn để quan sát lại khung cảnh đã quen thuộc suốt thời gian qua một lần nữa vì tôi biết chỉ ngày mai thôi mọi thứ sẽ hoàn toàn khác. Nghề xây dựng người ta xử lý mặt bằng nhanh lắm. Có thể vài tháng sau, một tòa nhà mới sẽ xuất hiện. Số phận của các em kiki sẽ ra sao? Cũng không rõ. Tôi chỉ mong bình yên sẽ đến với các em. Các em sẽ được một người chủ mới nhận nuôi chẳng hạn.
Vù một cái trước mắt tôi, một bóng nhỏ con quen thuộc chạy vút qua. Vừa chạy vừa gào khóc. Trong ngõ nhỏ, tiếng người chửi ầm ỹ. Tôi chạy nhanh hơn để túm lấy bóng nhỏ ấy ôm vào lòng.
- Tí Tách! Con sao thế?