Truyện Như Một Cơn Gió Lạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ (xem 1480)

Truyện Như Một Cơn Gió Lạ

ư dòng nước. Nguyên đứng yên nhìn về phía tôi khi tôi đang đi bộ từ bãi gửi xe về. Khuôn mặt em bình thản nhưng có những nét mệt mỏi sau cả một ngày làm việc. Đôi mắt em nhìn tôi ấm áp. Đợi tôi đến gần, em chỉ nói: “May quá! Anh đây rồi! Sáng đi vội nên em quên khóa” rồi lặng lẽ đi bên cạnh tôi về nhà mà không nói thêm một câu nào nữa. Khi ấy, trái tim vô tâm của tôi chẳng thể nào hiểu hết được điều kì diệu ẩn bên trong câu nói: “Anh đây rồi…” của Nguyên. Có một chút đợi chờ, một chút yếu đuối, một chút tin tưởng, một chút cảm giác bình yên… Rất nhiều một chút. Cho dù Nguyên không hề bộc lộ rõ ràng ra thành những ngôn ngữ giao tiếp đơn giản hằng ngày, nhưng chỉ cần tinh ý thôi là có thể hiểu cô ấy. Thật tiếc là tôi đã không làm được điều đó. Một buổi sáng khi Nguyên dậy muộn không kịp pha sữa cho tôi như mọi ngày, Nguyên cười trừ, thanh minh một câu: “Chắc tại đêm qua học khuya nên sáng em mệt. “. Và sau đó tôi chỉ ậm ừ rồi mở cửa đi làm. Giờ đây khi nhớ lại, nó làm trái tim tôi đau. Tôi đã không nhận ra những mệt mỏi, áp lực em phải chịu từng ngày. Những kỳ thi, những đợt kiểm tra, bài vở, công tác cứu hộ chó mèo, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc tôi… Tất cả dồn lên vai một cô gái có bờ vai gầy bé nhỏ. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi ôm em, là đêm em ngồi kể cho tôi nghe câu chuyện về mèo Pi, em đã gục vào lòng tôi, tay em vòng qua ôm chặt lấy lưng tôi, và khóc. Khi ấy, tôi thấy em thật nhỏ bé biết bao. Tôi nhớ lay lắt đôi mắt bình thản và trong như hồ nước của Nguyên. Nhớ rất nhiều… Rất nhớ!


Trên cổ tay tôi, sợi dây vàng Nấm đeo cho bay bay trong gió. Phương chợt quay sang bảo tôi rằng: “Cậu nghe bao giờ chưa Nhật? Yêu thương như một sợi ruy băng màu vàng, nối cả thế giới lại với nhau!”


Khi nào gặp lại Nguyên, tôi sẽ đeo lại cho em sợi ruy băng vàng mà Nấm tặng tôi!


Chap 24.


Tôi trở về Hà Nội khi hoàng hôn đã tắt. Gần một tiếng ngồi trên taxi từ sân bay về nhà, tôi im lặng ngồi nhìn ra phía cửa sổ, Phương lại cắm cúi vào màn hình laptop với những thư từ, báo cáo. Hà Nội mùa này có vẻ gì thật lạ, hay là do lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi trên con đường đi vào nội thành và ngồi trầm tư vô lo vô nghĩ như thế này.


- Tháng Mười rồi, đông chưa nhỉ?


- Chưa. vẫn thu! – Phương trả lời tôi ngắn gọn.


Nguyên đã ở bên tôi gần hai tháng – bắt đầu khi thu mới chớm sang. Một khoảng thời gian không phải là quá ngắn nhưng cũng chẳng quá dài. Đủ để cho chúng tôi hiểu về nhau tận sâu trái tim mỗi người. Buổi sáng của ngày thứ bảy Nguyên đến, tôi đã biết tự ý thức rằng mình phải dậy sớm để giúp em nấu bữa sáng nhanh hơn. Cũng ngày hôm đó, khi tan làm buổi chiều, tôi thấy mình vội vã hơn mọi ngày, không đủng đỉnh lấy xe chậm chạp mà nhanh chóng phi về nhà một cách nhanh nhất. Trái tim tôi không nhận ra từ sớm, rằng tôi đã yêu Nguyên từ trước khi tôi phát hiện được tình cảm của mình dành cho em. Và không những thế, còn yêu rất nhiều! Như một ngọn lửa đang âm ỉ cháy, khi gặp gió bỗng nhiên bùng lên dữ dội.


Giờ đây mỗi khi nhắc đến tên em, tôi bỗng chợt giật mình, cái tên Trần Thiên Vy lại thoáng qua suy nghĩ. Lại là hình ảnh mái tóc, đôi mắt, nụ cười, giọng nói quen thuộc như đã gặp từ rất lâu. Phải chăng chúng tôi đang cùng nhau quay vòng trong một đường tròn duyên số?


Có tin nhắn. Tim tôi đập mạnh khi nhìn thấy số điện thoại của Nguyên nhấp nháy trên màn hình. Dồn dập trong tôi là bao nhiêu câu hỏi: “Nguyên đang ở đâu?”, “Nguyên gọi cho tôi có việc gì?”, “Sao bây giờ Nguyên mới chịu liên lạc lại”?. Lúng túng đến mức Phương nhắc tôi: “Điện thoại kìa Nhật!”, tôi mới đủ bình tĩnh nhấc máy:


- A lô ai đấy? [Một câu hỏi rất vô duyên'>


- Anh đã xóa số em rồi à?


- Không, em đang ở đâu vậy?


- Em ở Việt





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹161718›»











ThichDocTruyen.Yn.Lt




Nam!


- Em đang đùa anh đấy à?


- Anh có uống thuốc đúng giờ không?


- Không. Mấy ngày rồi anh chưa uống một viên nào cả.


- Anh không về nhà nữa đúng không? Em thấy bàn ăn bụi quá.


- Gì cơ? Em đang ở nhà à?


- …


- Đợi anh về! Phải đợi anh đấy!


Tiếng im lặng kéo dài bên kia điện thoại. Tim tôi đập lộn xộn không theo nhịp bình thường của nó. Chưa bao giờ tôi muốn tài xế taxi phóng 200km/h như lúc này. Rõ ràng là Nguyên đã gửi trả lại chìa khóa nhà cho tôi, tôi không nghĩ được cách cô ấy có thể vào nhà. Phương tròn mắt nhìn khi thấy tôi cứ nhấp nhổm trong taxi. Phải làm gì? Phải làm gì?


- Cô ấy đang ở nhà tôi?


- Ai? Phương Anh á?


- Anh cái đầu cậu. Cô gái của tôi!


- Ở nhà cậu thì cậu còn sợ gì nữa?


- Cậu đã để tuột mất một điều quan trọng nhất với cậu bao giờ chưa? Chỉ khi nào cô ấy hiện hữu trước mắt tôi, tôi có thể chạm vào cô ấy, ôm cô ấy trong lòng, tôi mới tin cô ấy vẫn còn tồn tại.


Tôi sợ cơn gió của tôi sẽ bay đi mất. Sẽ không còn những buổi tối lặng thinh nhìn Nguyên ngồi tắm cho từng con vật. Sẽ không còn bước cùng nhau trên một con đường khi Hà Nội đã lên đèn. Sẽ không còn được chọc phá, đuổi đánh nhau xung quanh căn nhà nhỏ ở một góc Hà thành. Tất cả đối với tôi quá quan trọng, tại sao khi mất đi rồi tôi mới nhận ra những điều đó có ý nghĩa trong tôi như thế nào?


Phải mất 40 phút sau xe mới về đến nơi. Tôi mở vội cửa xe rồi ngoái lại dặn Phương: “Cho tôi gửi đồ đạc mai lấy”. Phương gọi với theo: “Đồ khỉ, tôi mang về cho mẹ tôi lót ổ chó mèo”. Chẳng còn tâm trí mà phản pháo lại nữa. Tôi chạy nhanh về nhà. Chỉ mong em còn đợi tôi, chỉ mong em còn ở đó. Từ đường lớn chạy về nhà hơn một cây số, tôi vòng tắt qua bãi cỏ xung quanh tấm lưới B40. Tiện thể ngó vào xem. Quái lạ, không thấy bóng dáng một em kiki nào. Bình thường chỉ cần nghe tiếng động là các em đã ùa ra vì biết có người tới cho ăn. Tôi chạy chậm lại rồi dừng hằn, dí sát mắt vào xem xét thật kĩ. Không thấy các em đâu. Những sợi dây xích cũng được thu gọn lại. Khu nhà dựng tạm cho công nhân xây dựng ở cũng đang tháo dỡ vì tòa nhà gần đây đã xây xong. Tôi có linh cảm chẳng tốt lành gì trước những gì đang thấy trước mắt. Vòng ra đường, bãi cỏ dại đã được xén hơn một nửa để chuẩn bị xây dựng thêm một toà nhà nữa ở đây. Đi chậm hơn để quan sát lại khung cảnh đã quen thuộc suốt thời gian qua một lần nữa vì tôi biết chỉ ngày mai thôi mọi thứ sẽ hoàn toàn khác. Nghề xây dựng người ta xử lý mặt bằng nhanh lắm. Có thể vài tháng sau, một tòa nhà mới sẽ xuất hiện. Số phận của các em kiki sẽ ra sao? Cũng không rõ. Tôi chỉ mong bình yên sẽ đến với các em. Các em sẽ được một người chủ mới nhận nuôi chẳng hạn.


Vù một cái trước mắt tôi, một bóng nhỏ con quen thuộc chạy vút qua. Vừa chạy vừa gào khóc. Trong ngõ nhỏ, tiếng người chửi ầm ỹ. Tôi chạy nhanh hơn để túm lấy bóng nhỏ ấy ôm vào lòng.


- Tí Tách! Con sao thế?

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng

Xem tử vi tháng 04/2017 của 12 cung hoàng đạo

Nước Mắt Sao Bắc Cực

Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Mẹ bảo đàn ông ngoại tình là bình thường mà sao giờ mẹ nổi đóa làm căng thế