Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Son Tuý (xem 4066)

Son Tuý

ợc Hiên Viên Tư Cửu không chút để ý, Hà Âm Hiểu rốt cuộc cũng không áp chế nổi lửa giận trong lòng, hàm răng trắng hung hăng cắn lấy cánh môi tái nhợt nhất thời cô lại cười rộ lên một cách lạnh lẽo. Bất quá, cuối cùng cũng áp chế lại được lửa giận trong lòng, cô theo ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu mà nhìn qua. Chỉ thấy, ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời chói mắt, từ đằng xa kia có một thân ảnh màu bạc đang đi về phía bên này. Dung nhan của người phụ nữ dần dần hiện ra theo từng bước chân chậm rãi của nàng. Gương mặt càng lúc càng rõ ràng kia quen thuộc đến mức nào, cũng hoàn hoàn trùng khớp với người mà Hà Âm Hiểu oán hận mãnh liệt ở trong lòng – Cố An An.
…..
An An đang cầm những bông hoa mới hai đi qua hành lang gấp khúc để tiến vào phòng khách. Vừa nhìn thấy Hà Âm Hiểu và Hiên Viên Tư Cửu đang ngồi cùng nhau, nàng hơi sửng sốt một chút, khóe môi lẳng lặng gương lên nở một nụ cười nhu hòa.
“ Hà tiểu thư đến chơi sao? Đã lâu không gặp, tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa!”
Ánh nắng quyện với mùi hoa tà tà theo cửa sổ chiếu đến dừng lại trên thân người của An An khiến cả người nàng chìm trong sắc vàng mông lung huyền ảo.Trong lòng Hà Âm Hiểu như bị điện giật, nghĩ một đằng nói một nẻo: “ Cố tiểu thư chẳng phải cũng càng ngày càng xinh đẹp ra đó sao?”
Nói xong, Hà Âm Hiểu rõ ràng nhìn thấy môi Hiên Viên Tư Cửu cong lên lộ ra một nụ cười ôn nhu. Nhưng nụ cười đó không phải là dành cho cô. Hít sâu một hơi, Hà Âm Hiểu rũ mi xuống, tròng mắt kia đang cô áp chế bao nhiêu ghen ghét và đố kỵ, chỉ còn âm trầm là hiện lên trên gương mặt. Đầu ngón tay của cô lạnh đến kinh người, kìm lòng không được mà phải nắm thật chặt lấy tai của tách cà phê. Rất nhanh, cả thân người của Hà Âm Hiểu đã tựa xuống chiếc mền mềm mại. Cô ngẩng đầu, trong nháy mắt biểu cảm lại như không có chuyện gì. Hà Âm Hiểu vắt cao chân, một tay đặt lên tay vịn của ghế sô pha mà chống lấy cằm, một lần nữa mỉm cười thật tươi, đem toàn bộ hạnh phúc bộc lộ hết lên trên mặt. Trong ánh mặt trời vàng tươi, nụ cười đó giống như rượu phách quyến rũ trong ly thủy tinh, cực kỳ mang nhiều ý khiêu khích.
“ Anh Cửu, thương thế của anh đã khá lên rất nhiều rồi, đúng là ông trời phù hộ. Anh cũng không biết người ta lo lắng cho anh thế nào đâu? Hôn lễ của chúng ta, cha đã chọn ngày mồng tám tháng sau, lễ phục cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay chúng ta đi thử nhé, anh thấy được không?”
Trong không khí tựa hồ chỉ còn lưu lại một chút hương hoa, tươi mát mà ôn hòa, mang theo vị ngọt ngọt.
“ Được.”
Hiên Viên Tư Cửu không chút để ý mà đáp lời, ánh mắt lại nhìn xuyên qua đám khói thuốc trong tay, vẫn nhìn về phía thân ảnh vừa thong dong rời đi kia đang bị che khuất bởi những người hầu đi qua đi lại.
Người hầu ở bên nói nhỏ với An An điều gì đó, An An nghe xong liền đi đến góc cuối bên hành lang gấp khúc, cầm lấy điện thoại gỗ mộc.
Từ góc độ của Hiên Viên Tư Cửu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của An An. Những mạch máu trên thái dương của nàng đang nổi lên, lông mi cũng run run, lúc treo điện thoại xong rồi, bàn tay của nàng cũng theo đó mà bắt đầu run lên.
Giống như là trầm tư một lúc lâu sau, sương khói trong tay lượn lờ biến thành bao nhiêu hình dáng, Hiên Viên Tư Cửu thử vươn người ra dò xét một chút, trên tay vẫn còn cầm điếu thuốc cháy tàn gần hết, tản thuốc nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt bàn thủy tinh.
“ Anh Cửu!”
“ Hả?”
Vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của An An như lúc trước, Hiên Viên Tư Cửu trả lời như có như không.
Trong mắt Hà Âm Hiểu như nổi lên sóng dữ quay cuồng, khuôn mặt cô ta cũng vặn vẹo, ngực phập phồng vài lần, tay nắm thật chặt. Khi cảm nhận được cơn đau từ lòng bàn tay truyền đến, Hà Âm Hiểu mới khống chế được cơn giận của bản thân mà cố gắng nở ra một nụ cười.
“ Anh Cửu, anh nhìn xem em một chút có được không nào? Chuyện lớn như vậy mà anh chẳng thèm để ý gì cả! Chẳng lẽ anh định để em lo liệu mọi thứ một mình hay sao?”
Hà Âm Hiểu vừa nói xong vừa nghiêm mặt ngưng thần nhìn Hiên Viên Tư Cửu, miệng hơi giương lên một chút, vắt chân lên cao. Không biết có phải cô ta cố ý hay không mà mũi giày đá vào đùi của Hiên Viên Tư Cửu.
Hiên Viên Tư Cửu rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt lại. Sườn mặt của Hà Âm Hiểu được ánh sáng mặt trời chiếu xuống tỏa hào quang rực rỡ, mái tóc uống từng lọn bồng bềnh theo từng động tác của cô, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt ửng đỏ, thực có vài phần quyến rũ phong vận.
Nhưng Hiên Viên Tư Cửu không thèm để ý, bất giác chỉ cầm đại một tấm thiếp cưới đỏ thẫm lên xem. Chữ song hỷ màu đỏ rực, bên dưới còn viết thêm một dòng màu vàng – Lương duyên túc đế (1).(giai ngẫu tự thiên thành).
Phòng ngủ âm u, rèm cửa chỉ kéo lên một nửa, An An ngồi trên ghế trước bàn trang điểm. Những bông hoa vừa mới hái hôm nay còn chưa cắm, chỉ đặt tùy tiện trên bàn. Ánh nắng ấm áp dào dạt chơi đùa trên gương mặt nàng, nhưng nàng tuyệt nhiên không cảm thấy một chút ấm áp.
Trong đầu An An vẫn còn chưa hết suy nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi, nàng đã nói với Cố Hoan Hoan: “ Nhị tỷ, em quyết định mồng tám tháng sau sẽ rời khỏi Hồ Đô này.”
Ảnh trong gương cực quen thuộc, giữa hai hàng lông mày vẫn là sầu bi không nói nên lời….Nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành Đại tỷ.
An An bưng kín mặt, không dám nhìn.
Không! Nàng không tin vào số mệnh! Nàng không muốn chấp nhận số mệnh.
Xa xa vang lên những tiếng bước chân quen thuộc, ngẩng đầu lên, An An sửa sang lại quần áo rồi mới đứng dậy.
Hiên Viên Tư Cửu nhìn nàng, vươn tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Anh sẽ đi ra ngoài ít lâu, thời gian này công việc tương đối bận rộn.”
“Dạ!” An An không hề cử động, chỉ ngẩng mặt lên nhìn Hiên Viên Tư Cửu, thần thái bình tĩnh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, “ Vừa rồi Nhị tỷ gọi điện cho em, nói mồng tám tháng sau sẽ rời Hồ Đô, em có thể đi tiễn chị ấy được không?”
“ Không thể.”
Cửa sổ mở, gió thổi tung bay những chiếc rèm khiến gương mặt Hiên Viên Tư Cửu lúc sáng lúc tối. Trái tim An An co rút, cả thân cứng lại, một cử chỉ nhỏ cũng không dám động.
Hiên Viên Tư Cửu lại đột nhiên cười rộ lên, ấn xuống gương mặt An An một nụ hôn, nói: “ Anh không phải là người vô tình, cô ấy đi em tất nhiên là nên đưa tiễn.”
An An ngừng thở nghe đến câu này mới chậm rãi thở ra được. Sau khi giúp hắn mặc quần áo xong, sau đó vuốt thẳng nếp áo cho hắn. Ngón tay trắng nõn qua lại trên quân phục màu xanh đen tạo nên một loại màu trong suốt và kỳ dị.
Chuẩn bị tốt rồi An An mới ngẩng đầu, lại bắt gặp ngay ánh mắt như nước sơn của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Bất giác, cô hoảng hốt vội vàng tránh mặt đi, nhìn sang chiếc gương tròn bên kia.
Trong gương là hình ảnh của hắn và nàng.
Không lâu nữa, chiếc gương này sẽ phản chiếu hình ảnh của hắn và một cô gái xinh đẹp khác. An An không biết chính mình đang vui hay đang buồn. Có lẽ cũng không phải là vui, mà cũng chẳng phải là buồn, giống như mê mang.
Sau một lúc lâu, An An mới cố nặn ra một nụ cười, lên tiếng trước: “ Mau đi đi, bằng không anh sẽ bị muộn đấy!”
Tiếng nói của An An tựa hồ vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt như mọi khi, nhưng vào tai của Hiên Viên Tư Cửu lại biến thành một vẻ phiền

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cãi lời bố mẹ vì nghĩ 1 túp lều tranh 2 trái tim vàng là đủ và cái kết buồn cho đôi trẻ yêu nhanh cưới vội

Được thuê đóng giả làm bạn gái của anh xe ôm, nào ngờ vừa đến nhà anh thì tôi tự nguyện làm vợ anh luôn

Để Em Cưa Anh Nhé

Tôi chung chồng cùng những người đàn bà khác

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương