Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Son Tuý (xem 4077)

Son Tuý

….”
Bưng cháo đã chuẩn bị xong, khi nàng đến phòng hắn lần thứ hai, Nghiêm Thiệu đã đi khỏi. Hiên Viên Tư Cửu đang tựa cả người trên chiếc gối lớn, mặt hắn đen lại, lông mày nhăn lại, khóe miệng trùng xuống. Khi nhìn thấy nàng, trông hắn mới dịu đi một chút.
“ Em đi đâu?”
An An chỉ cười cười không có trả lời hắn. Nàng biết rõ tai phải của hắn không nghe được cho nên ngồi sang bên trái, đem chiếc khay đang bưng đặt sang chiếc bàn ở bên. Bỏ lớp khăn phủ ở trên khay ra, hơi nóng cùng mùi cháo thơm nồng theo đó mà xông tới. Cháo tổ yến trong suốt ở trong bát, nhìn qua giống như ngọc. Nàng múc một thìa lên, thổi cho nguội bớt rồi mới cẩn thận đưa đến bên miệng của hắn.
Hiên Viên Tư Cửu cau mày, không muốn ăn, nói: “ Anh không thích anh cháo, em ăn chưa?”
Trong mắt Hiên Viên Tư Cửu có cái gì đó đang xao động, An An hiểu nhưng làm bộ như không phát hiện ra, chỉ chuyên chú khấy cháo trong bát. Chiếc thìa sứ va chạm cùng với thành bát trắng muốt như ngọc tạo nên những âm thanh thanh lảnh, một tiếng lại một tiếng.
Sau một lúc lâu, An An mới ngẩng đầu lên nói: “ Em đã sớm ăn rồi, anh hiện tại đang bệnh, cháo tổ yến rất tốt cho việc bồi bổ cơ thể, mau ăn đi.”
Miễn cưỡng đút cho Hiên Viên Tư Cửu ăn xong bát cháo, An An mới lấy một ly nước ấm đưa đến miệng của hắn, rồi lại lấy khăn mặt từ tay người hầu, dịu dàng lau mặt cho hắn..
“ Anh bị thương một vết này, thật sự đã khiến em vất vả quá rồi.”
Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi nằm lại xuống giường, hai tay buông xuống hai bên sườn, bộ dạng khá mệt mỏi, giống như vừa rồi đã tiêu hao nhiều sức lực.
“ Em khỏe mà.”
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại nắm lấy tay của An An. Ngón tay An An cuộn lại, nắm lấy bàn tay của hắn.
Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu kéo tay của nàng qua, đặt môi lên trên mu bàn tay đó, vuốt ve một cách trìu mến. Mà tay của nàng rất lạnh, tựa hồ không có hơi ấm.
An An nhìn hắn. Hắn nằm trên chăn mền lông vịt bọc nhung mềm mại, xương gò má hơi lõm xuống. Không biết thứ tình cảm gì đang nổi lên trong lòng nàng, khiến nàng ngơ ngác.
Bọn họ đều trầm mặc, bình tĩnh nhìn nhau, tâm tư lại khác nhau.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, An An mới rút tay mình lại, nói nhanh: “ Vào đi.”
Bác sĩ đi vào, kiểm tra cho Hiên Viên Tư Cửu một chút như thường lệ, gật đầu ý bảo An An không cần phải lo lắng, sau đó mới cẩn thận vén ống tay áo Hiên Viên Tư Cửu lên tiêm một mũi.
Bác sĩ đi ra ngoài rồi, An An vẫn còn căng thẳng nghiêng đầu đi, bàn tay vô thức nắm lấy tay của hắn.
“ Ngay cả việc nhìn anh tiêm cũng khiến em sợ hãi đến vậy ư?”
Hiên Viên Tư Cửu nói xong, tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng hắn vẫn rất ôn nhu với nàng.
Có lẽ bởi vì quá mức ôn nhu cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, An An không biết nên đối diện với hắn như thế nào, cũng không biết chính mình nên biểu tình sau đó như thế nào.
An An chỉ có thể nhìn Hiên Viên Tư Cửu như vậy. Nhin khuôn mặt như điêu khắc của hắn cùng với ánh mắt không hề biết né tránh, trong cơ thể của nàng giống như có một thứ gì đó đang sống lại, rồi tư vị đó dần dần ngưng đọng lại, nhưng nàng vẫn không hiểu đó là gì.
Lúc An An hồi phục tinh thần lại, nàng chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình đang vang lên, quanh quẩn trong không gian yên tĩnh: “….Bọn em từ lúc nhỏ đã được dạy rất nhiều thứ. Cơ thể của em yếu ớt, đương nhiên cũng có nhiều thứ không theo học được….Nhất là cưỡi ngựa! Bởi vì trước kia bị ngựa đá mà chấn kinh, cho nên em đối với loại động vật nhìn trông có vẻ hiền hòa đó lại sợ hãi đến tận xương tủy, cho dù như thế nào cũng học không được. Đương nhiên, đổi lại là bị trừng phạt nghiêm khắc. Mặt là cần câu cơm cho nên không thể đánh, trên làn da cũng không được phép lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho nên bà quản giáo đã dùng một chiếc kim châm rất nhỏ, châm thật sâu vào trong cơ thể của em. Loại cảm giác đó đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ như in…”
Hiên Viên Tư Cửu sửng sốt một chút, theo bản năng mà ôm An An vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng nàng.
“ Anh đang thương hại em sao? Không cần đâu… Những ngày trước kia có cực khổ như thế nào, bọn em cũng đã trải qua hết thảy rồi. Nhị tỷ đã từng nói, bọn em là người như vậy, cho dù có được so sánh với hoa thì kỳ thật cũng chỉ giống như co dại, sinh mệnh cực kỳ bền bỉ. Bị thương cũng phải biết tự mình đến một góc không ai hay mà tự liếm láp vết thương, sẽ không sao…” An An đẩy hắn ra, vớ lấy hộp thuốc lá đặt bên cạnh giường. Đáng lẽ, trước mặt Hiên Viên Tư Cửu thì nàng không được hút thuốc, nhưng lúc này đây nàng lại thản nhiên hút một điếu. Hơn nữa, tiếng nói của nàng giống như thoát ra từ trong lớp khói thuốc.
“ Em hiện tại đã có anh rồi, không cần phải ở một góc khuất mà tự liếm vết thương. Bây giờ em muốn thứ gì, anh đều có thể cho em…”
“ Phải không? Nếu em….”
An An hút mấy ngụm, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà bỏ điếu thuốc xuống. Điếu thuốc đang hút dở kẹp giữa hai ngón tay của nàng giống như có sinh mệnh. Nó tỏa sáng đỏ rực lên sau đó thoáng qua trong phút chốc hóa thành những đám bụi màu trắng.
Ánh mắt nàng chuyển sang một tấm khung hình bằng đồng bên cạnh. Tiểu thiên sứ cầm cung tên nhắm thẳng, bên trong là hình nàng mặc sườn xám màu vàng cùng với Hiên Viên Tư Cửu một thân áo khoác dài đứng bên….Đây là bức hình chụp trong một buổi tiệc, hắn rất thích nên luôn để ở đầu giường.
Nhìn bức hình, khóe môi An An mấp máy muốn nói ra điều muốn nói, giọng điệu có chút lạc lõng: “ Nếu nói, em muốn….rời khỏi anh, có được không?”
“ Lại nữa! Đây không phải là lần đầu tiên em nói với anh điều này, và anh chẳng phải đã trả lời rất rõ ràng rồi sao?” Một lúc lâu sau, Hiên Viên Tư Cửu không nói gì nữa, cũng không có biểu tình gì. Hắn nhìn An An, sau đó nâng cao cằm nàng lên, chậm rãi nói: “ Mẹ của anh là dạng phụ nữ gì, trước đây anh cũng đã từng nói cho em biết. Nhưng anh muốn nói thêm một việc nữa, tất cả mọi người đều chỉ biết bà thắt cổ tự vẫn, nhưng kỳ thực…..là anh đã giết bà.”
Hiên Viên Tư Cửu đạm mạc mỉm cười nhìn An An, nhìn gương mặt dần dần nhợt nhạt của nàng, nhìn ánh mắt dần dần yếu ớt của nàng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp đăng ten của tấm màn hình thành những bóng hình loang lổ, sáng lạn trên gương mặt của bọn họ. Nàng mặc một thân sườn xám màu xanh, trên sườn xám là những hoa văn thêu kim tuyến, điểm xuyết thêm vài viên pha lê. Một hình ảnh xinh đẹp như vậy thẳng tắp tiến nhập vào trong ngực của Hiên Viên Tư Cửu. Hắn cứ như vậy nhìn nàng, tham lam mà nhìn, nhìn như thế muốn bù lại khoảng thời gian không được nhìn thấy nàng.
An An luôn mặt sườn xám bằng lụa, gấm, sa mỏng…Trong tủ quần áo của nàng treo đủ loại sườn xám đủ bày cả một phòng, hắn cũng đã cho người may cho nàng vài bộ lễ phục kiểu Tây, nhưng mà nàng lại chưa từng mặc qua bao giờ.
Ánh mắt của Hiên Viên Tư Cửu dần trở nên nhu hòa, vươn tay đem những lọn tóc màu nâu ánh lên trong nắng mặt trời nắm lại trong lòng bàn tay của hắn. Mái tóc này…..hắn từng đêm đều nắm những lọn tóc này trong lòng bàn tay của mình. Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười ôn nhu này hoàn toàn tương p
phản với gương mặt của hắn. Hắn chợt dùng sức kéo mạnh tóc của nàng.
Mộ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được

Thầy, Em Yêu Thầy!

Những món quà mùng 8/3 “khóc không ra nước mắt” của chồng tôi

Lọ Lem Đường Phố

Trại Hoa Vàng