Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Son Tuý (xem 4078)

Son Tuý

au đó cảm nhận được ngón tay đang đặt trên mắt mình chậm rãi hạ xuống. Ánh mặt trời đột nhiên đập vào hắn khiến mắt hắn muốn phỏng, hơi hơi nhắm lại.Trên lông mi thật dài còn mang theo chút mệt mỏi, thần sắc cũng dần ảm đạm âm trầm…An An như vậy giống như một con búp bê tinh xảo được làm từ tay người thợ khéo léo nhất, giống người thật nhưng không hề có hơi thở.
“ An An!” Nhắm mắt lại một hồi lâu rời mới mở ra, Tô Vĩ Dạ đưa tay lên muốn ôm lấy nàng. Hắn chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không làm, “ Thật xin lỗi! Anh không thể! Không phải sợ hãi cũng không phải vì thân thế của em, mà là anh cho rằng anh không phải là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho em! Thực xin lỗi!”
An An không thèm đáp lại, chỉ mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, hơi nhắm mắt lại.
Ấm….rất ấm áp….Anh là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của nàng, nhưng nàng lại không thể giữ được anh ở bên.
Vĩ Dạ…Vĩ Dạ…Trong một mảnh hỗn độn, An An chỉ yên lặng để nhớ kỹ tên người đàn ông mà mình yêu thương. Chờ đợi hắn đáp lại, nhưng một hồi lâu sau vẫn không hề nghe thấy hắn đáp. Nàng hơi hoảng hốt một chút. Tình yêu của nàng rốt cuộc cũng đã biến mất. Ngực nàng đột nhiên co rút thật mạnh, từng tế bào trong cơ thể như bị xé rách làm đôi rồi đổ dồn về tim. Chậm rãi ngẩng đầu, thu hồi đôi tay lạnh như băng cốt ngàn năm, ánh mắt cùng biểu tình đều trống rỗng giống như toàn bộ thế giới của nàng đã bị hủy diệt.
Vĩ Dạ…Vĩ Dạ…An An vẫn lặng yên nhớ kỹ. Nàng vẫn duy trì tư thế như trước, không tiếng động mà gọi tên hắn. Nhưng hắn không nghe thấy, chỉ mỉm cười nói thật xin lỗi.
Đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cố gắng lộ ra một biểu cảm khác, đó là kỹ thuật sở trường của nàng. Cho nên, nàng cong môi, cười duyên dáng với hắn.Chậm rãi xoay người lướt đi, mái tóc dài như suối theo gió nhẹ bay. Sau đó, nàng đi xuyên qua đình viện, rời khỏi Tễ An Đường.
Chương 14: Lộ xa khó mộng hồi quy
Lúc An An đến Lê Viên, vở diễn đã được bắt đầu. Nhạc đã nổi lên, sân khấu kịch chăng đầy những dấy kết tơ lụa màu vàng xanh đỏ tím. Ánh đèn trên sân khấu sáng chói. Dưới đài lại là một mảnh hắc ám, tiểu nhị ngẫu nhiên chạy tới chạy lui giữa những chiếc bàn.
An An vừa mới ngồi được xuống ghế, Tịch Hồng Ngọc đã giữ chặt lấy tay của nàng, cũng chẳng hề giận, chỉ “ Xì” một tiếng, ai oán nói: “ Nếu cô đến muộn hơn chút nữa chắc tôi đến thẳng Tây Viên đón cô mất thôi!”
Trên sân khấu kịch còn đang xướng y y nha nha, âm thanh giống như mũi kim đâm vào tai, An An nhất thời hoảng hốt, cảm giác như bản thân lạc vào một cõi tối đen không chút ánh sáng. Sau đó một lúc lâu, nàng mới hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói: “ Có một số việc nên đến chậm một chút, ngại quá!”
Tịch Hồng Ngọc nghĩ Hiên Viên Tư Cửu giống như ngậm An An trong miệng không muốn nhả ra, nhưng nhìn An An thất thần, trong lòng không thoải mái, không khỏi hé miệng lần nữa: “ Aizza, tôi quên không mang thuốc! Cô đợi ở đây một lát nhé, tôi ra ngoài mua lấy ít thuốc!”
Thần chí của An An vẫn còn đang trống rỗng, Tịch Hồng Ngọc có nói gì nàng cũng nghe không hiểu, chỉ ậm ừ cho qua, căn bản không phát hiện ra sự khác thường của Tịch Hồng Ngọc.
Tịch Hồng Ngọc đi rồi, ở trên lầu hai có hai người đang xem diễn cùng nhau nhìn về cô gái ngồi một mình bên dưới.
“ Thấy không? Người kia chính là Cố An An- gái hồng lâu nổi tiếng nhất Hồ Đô này đấy!”
“ Quả nhiên là mỹ nhân! Bất quá mỹ nhân này chỉ cần có tiền là âu yếm được, cũng chẳng có gì quá tự phụ!”
“ Cô ta không phải là kỹ nữ câu lan đâu nhé! Cậu nghĩ mình cũng có thể với tới được sao?”
“Có gì khác nhau cơ chứ? Đều là hạng đàn bà chỉ cần có tiền là cho người ta thượng được?”
“ Đương nhiên là khác! Không chỉ cần có tiền nhiều, còn phải có thân phận cao quý, cũng cần thập phần thành ý, mới có thể lên giường âu yếm với cô ta được! Đừng có tự làm khó mình!”
“ Cậu phóng đại quá rồi đấy! Để xem, nhìn cũng bình thường thôi mà, tớ sẽ đi qua chào hỏi làm quen, không tin là cô ta sẽ….”
“ Cậu điên à? Có biết tân chủ của cô ta là ai không? Hiên Viên Tư Cửu! Cậu không muốn sống nữa sao?”
“ Thật là mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu(1)!”
An An cầm chiết phiến hoa mẫu đơn trong tay, một bàn tay đặt lên tay vin sơn son. Nàng nghiêng người, ánh mắt nhìn lên sân khấu kịch nhưng tâm tư thì không đặt ở trong vở kịch.
Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, An An cũng chẳng quay đầu đã mở miệng nói: “ Đi mua bao thuốc mà cũng lâu đến vậy sao?”
“ Đợi lâu rồi ư?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, An An cả kinh trong lòng. Vừa nghiêng đầu, nàng đã nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu gần trong gang tấc.
An An lặng yên nhìn hắn. Nhưng nàng lại không nhìn ra được một chút khác thường, tựa như manh mối hoặc một điềm báo xấu…nàng chỉ mơ hồ cảm nhận đươck một chút khác biệt, một chút sợ hãi không sao hiểu được…Giống như người bị nhìn thấu hết thảy… Cùng với một cảm giác kỳ dị giống như thể sắp mất đi một thứ gì đó…
Chăm chú nhìn hắn một hồi, An An mới run run nở nụ cười nơi cánh môi tái nhợt. Nụ cười này càng khiến cho sắc mặt của nàng đã tái nhợt lại còn thêm phần tái nhợt hơn: “Anh…anh làm sao mà đến đây?”
“ Ông chủ Ngụy có tiếng là ôn nhu biết cách săn sóc người, anh sợ em sẽ bị ông ta dụ dỗ bỏ trốn.”
Hiên Viên Tư Cửu dừng lại trước mặt nàng, vẻ mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh, không có một tia dị thường.
Tiếng nhạc cổ dịu dàng, giọng hát uyển chuyển say sưa từ trên đài cao vọng tới, An An rõ ràng cảm thấy trong lòng mình rào rạc âm thanh. Mồ hôi lạnh túa ra u'>ớt cả lòng bàn tay, sự sợ hãi len lỏi vào tận trong xương tủy.
“ Nếu em có muốn bỏ trốn, nhất định cũng sẽ chọn người tiêu sái hơn, nhưng mà…”
Giống như chuyện cười, nhưng An An còn chưa dứt câu thì đã cảm thấy một trận gió rét lạnh băng, căn phòng tựa như hầm băng, toàn thân cô như đang đông cứng lại.
Một nửa mặt của Hiên Viên Tư Cửu bị khuất trong bóng tối, nửa còn lại thì được ánh đèn lượn lờ chiếu rõ, sáng tối kỳ dị đối lập với nhau. Đôi mắt của hắn đen thui cực kỳ nhu hòa như lúc trước, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm giác có cái gì đó bất minh đang di động.
“ Chạy, anh nhất định sẽ đuổi theo bắt em về! Bắt về rồi sẽ dùng lồng son thiết vàng nhốt em lại!”
Trái tim bị co rút đến mức tưởng chừng như ngừng đập, An An im lặng không nói gì nhưng vẫn cố cười rộ lên, tầm mắt không mang theo bất cứ cảm xúc nào của nàng dần dần chuyển từ trên người Hiên Viên Tư Cửu lên sân khấu kích. Trong bóng tối hoảng hốt lại mang theo một cảm giác rất trong sáng, dường như mọi ánh sáng đều xuyên qua người An An mà đến với hắn.
“ Chúng ta xem diễn thôi.” Nàng ngước mặt nhìn chăm chú lên sân khấu, lấy quat che nửa miệng lại, lẩm bẩm nói. Góc độ giống như gần mà lại không gần vừa vặn để Hiên Viên Tư Cửu nhìn tháy ánh mắt nhìn như không của nàng, hình thành một đường cong bán nguyệt, giống như khóc, cũng giống như đang cười.
“ Diễn hay như vậy, nếu không xem thì thật đáng tiếc!”
Giọng nói của An An vẫn nhẹ như vậy, nhẹ đến mức chính nàng còn không nghe được. Nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại nghe được, không những thế còn nghe rất rõ ràng.
Hắn cảm thấy trái tim có chút đau, giống như móng tay sắc nhọn của phụ nữ từ từ chậm chạp đâm vào tim

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
2 ngày sau khi nói dối đi công tác về, vợ tôi đứng trước cửa nhà với đôi mắt sưng húp…

Tôi Muốn Gặp Lại Anh

Em Chọn Anh Bỏ Qua Hắn

Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”