Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Disneyland 1972 Love the old s

Son Tuý (xem 4086)

Son Tuý

a Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Cố Hoan Hoan. Nàng cười đến bình tĩnh mà tao nhã, lại ẩn chứa tuyệt vọng đến điên cuồng. Nàng nghiêng thân mình, từ từ tiếp nhận cặp môi mỏng đỏ kia, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở yếu ớt cũng mạnh mẽ trở lại trong khoảng khắc đôi môi của hắn và nàng hợp lại.
Lúc môi của Hiên Viên Tư Cửu chạm vào môi Hoan Hoan, nàng lại chậm rãi mở mắt. Ngọn đèn trước mắt giống như ánh trăng, tản ra thứ ánh sáng màu bạc khắp thân hình của hắn. Đầu lưỡi nóng rực giống như lửa tham tiến vào giữa hai hàm răng, cả linh hồn nàng trong nháy mắt sung sướng hân hoan vô cùng. Mà hắn thì vẫn lạnh lẽo như băng, trêu đùa nàng, mặc kệ nàng đang đón hùa ý hắn. Trong gắn bó có khiêu khích và tránh né khiến cho nàng sa vào cảm giác muốn phóng túng khoái cảm, hô hấp càng trở nên dồn dập. Trong phút chốc, bạc môi đang gắn bó chặt chẽ bỗng dưng li khai, nàng thở hổn hển nhìn cặp mắt như đang trêu ngươi kia của hắn. Mặt nàng đỏ, nhưng nàng lại tái nhợt và yếu ớt. Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra một chút cảm xúc nào. Nhưng, không khí trong phòng nhất thời lạnh lẽo đến cực điểm, giống như hầm băng.
Hoan Hoan theo bản năng đưa tay chạm lên đôi môi của mình vừa mới bị Hiên Viên Tư Cửu hôn. Nàng chỉ cảm thấy tay mình nóng dần lên. Nàng hơi sửng sốt một chút, đôi mắt khẽ chớp, hết thảy những gì vừa diễn ra khiến nàng muốn bật khóc…
“ Em biết, lúc em đi anh nhất định sẽ không đến tiễn. Em cũng không hy vọng anh sẽ đến tiễn em…Bởi vì, nếu mà anh đến đó….em chỉ sợ mình sẽ không còn muốn rời khỏi đây nữa!”
Hoan Hoan nhìn Hiên Viên Tư Cửu bằng một ánh mắt ôn nhu đến mức không cách nào hình dung được, vẻ mặt hèn mọn mà khẩn cầu, nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại tránh né ánh mắt thiết tha đó của nàng.
Hoan Hoan cười khổ một chút, thấp giọng nói: “ Cho nên, hãy cho tiểu muội đến đưa tiễn em, để cho em ấy thay anh tiễn em đi có được không? Cũng giống như tối nay em ấy thay anh tặng em món quà này vậy…”
“ Được!”
Nói xong, Hiên Viên Tư Cửu mạnh mẽ đứng dậy. Tiếng chân ghế ma sát với sàn tạo thành một âm thanh chói tai. Mà lúc này, âm thanh giống như vậy vang lên cứ như thể muốn thoát phá.
Nhìn bóng lưng vô tình của hắn, Hoan Hoan mệt mỏi cúi đầu. Tiếng cười nức nở bắt đầu phát ra.
Nàng nên làm cái gì đây? Không người nào có thể hiểu được nhưng cảm giác tràn ngập trong linh hồn nàng lúc này. Oán hận cùng đố kị, chán ghét và không cam lòng…
“ Vĩ Dạ, thực xin lỗi! Xin hãy cho em vì tình yêu của chính mình, thêm một lần cố gắng….Chỉ một lần cuối cùng này thôi…”
oOo
Ban đêm, Hiên Viên Tư Cửu lại nằm mơ thấy ác mộng.
Hắn mơ thấy chuyện trước kia… Hà Trữ Tịch nói với mẹ rằng muốn dẫn hắn đi. Trong căn phòng rộng lớn đen tối đó, mẹ suốt ngày u sầu mà lại nở một nụ cười xinh đẹp sáng lạn hiếm lắm mới thấy.
Đêm đó, hắn trằn tróc vừa mới ngủ được thì một cảm giác thực ấm áp bao trùm lên cổ của hắn. Thực sự là rất ấm…
Hắn từ trong cơn mê tỉnh lại, hai mắt phủ sương mờ, mơ màng nhìn thấy mẹ ngồi ở bên giường. Trong phòng không có đèn điện, chỉ có mấy ngnoj nến yếu ớt đầu giường. Hao nến chập chờn khiến bóng của hắn và mẹ chao đảo, một chút ánh sáng mang theo hơi ấm giống như dao găm xé toạch màn đêm lạnh lẽo trong phòng…Người trước mắt mỉm cười giống như trong mộng. Sườn xám màu đinh hương, dung nhan trang điểm rực rỡ, tóc quăn của mẹ rối tung, gương mặt bị bóng che khuất một nửa không nhìn rõ biểu cảm. Hắn chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi kia của mẹ đang mỉm cười, bàn tay đặt dưới gáy của gắt gao siết chặt lại….Hình như, trong trí nhớ của hắn, đó là lần đầu tiên mẹ vuốt ve hắn…
Mẹ nói: “ Ngay cả con cũng vứt bỏ ta! Không! Ta không cho phép! Tuyệt đối không cho phép…”
Mẹ nhìn hắn, nhìn chằm chặp vào hắn. Lần đầu tiên…lần đầu tiên…trong mắt của mẹ không hề có hình ảnh của hắn…
Mà trên hết thảy, đôi mắt của mẹ giống như phủ một tầng mây mờ.
Sau đó….sau đó…hắn mơ thấy mình giãy dụa. Bản năng muốn sống khiến hắn bắt lấy cổ của mẹ, bàn tay cũng đồng dạng mà siết chặt lại…
Ngọn nến cơ hồ đã cháy hết, trong phòng tối trở lại. Mẹ nằm ở đó, đã mất đi sinh mệnh, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt, tuyệt mĩ nhưng lại thê lương vô hạn, giống như rượu lan nhân tán…. Hắn đã nghĩ sẽ xuất hiện hai cỗ th thể, thật không ngờ hắn vẫn còn sống.
Hắn biết đó chỉ là nằm mơ. Nhưng cho dù đó là mơ đi chăng nữa, thì cảm giác tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất vẫn

cứ khiến cả linh hồn tuyệt vọng. Cảm giác rất thật, cơ hồ như chuyện vừa mới phát sinh.
Hắn biết đó chỉ là mơ. Nhưng dù biết điều đó cũng không làm vơi đi thống khổ trong lòng hắn.
Lòng run rẩy đau đớn, tiếng rên rỉ áp chết nơi sâu nhất trong yết hầu. Một loại cảm giác bị vứt bỏ, rét lạnh khiến hắn không tài nào hô hấp được.
Trong nháy mắt, có một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn, sờ lên trán của hắn. Lập tức, thân thể của hắn cảm nhận được sự ấm áp đó, thực sự rất ấm áp… Hương khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, hương vị quen thuộc, hắn theo bản năng nhẹ nhàng vươn tay ra, quấn lấy thân thể ấm áp mềm mại ở gần mình.
Kế tiếp, hắn lại chìm vào giấc ngủ, không còn ác mộng nữa. Đối với hắn mà nói, điều này là phi thường hiếm thấy.
…….
Lúc Hiên Viên Tư Cửu thức dậy đã là giữa trưa, An An đã không còn ở nằm bên nữa. Cửa phòng ngủ khép hờ, rèm cửa sổ được vén lên, cửa sổ mở rộng, vải tơ lụa mềm mượt vui đùa cùng với gió hạ. Đầu giường có một bình tường vi vừa mới cẳm. Đóa hoa mềm mại như lụa, dưới ánh nắng vàng rực rỡ lay động tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Hiên Viên Tư Cửu lười biếng đứng dậy mặc quần áo. Vừa đẩy cửa phòng ra, hắn đã nhìn thấy An An quần áo chỉnh tề ngồi ở gian ngoài. Trong tay nàng đang cầm một cây lược gỗ nhẹ nhàng chải từng lượt một. Từng lượt chải chậm chạp, vẻ mặt An An giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Hiên Viên Tư Cửu hơi nhướn mày: “Muốn ra ngoài sao?”
An An giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Em đã hẹn Tịch Hồng Ngọc, hôm nay có ông chủ Ngụy đến Lê Viên diễn xướng vở Dương Quan Tam Điệp. Anh không thích xem hát, em đương nhiên là phải tìm người khác xem cùng.”
Hiên Viên Tư Cửu không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cả người An An. Lực đạo bất khả tư nghị nhưng lại mềm mại và ấp áp nhắn dùm tình cảm của hắn…Ôn nhu, ấm áp, quan tâm với nàng, còn có….cảm giác như hắn vừa muốn lại không muốn nàng xa rời hắn.
An An thở hắt một chút, vội vàng đem toàn bộ những suy nghĩ ôn nhu trong đầu đuổi ra, cố gắng mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Không muốn em đi ra ngoài ư?”
“ Không phải! Chỉ muốn ôm em một chút thôi!”
“ Anh hôm nay thật kỳ quái!”
An An cẩn thận nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Nàng chải tóc dài ra sau gáy, khuôn mặt đã lộ ra hoàn toàn. Hai má không biết có phải vì đã thoa son hay không mà trở nên hồng nhuận, đôi mắt lo lắng nhìn hắn.
Nhìn bộ dạng này của An An, trái tim giống như bị tảng đá đè chặt đột nhiên có cảm giác được buông lỏng, Hiên Viên Tư Cửu bất giác lại bật cười.
“ Không có!”
An An rũ mắt xuống, cũng không hỏi lại.
…..
Ra đến rạp hát sau, đuổi lái xe đi khỏi, An An từ cửa sau chạy thẳng đến Tễ An Đường.
Đến Tễ An Đường thì thấy Tô Vĩ Dạ đang sửa soạn hành lý.
Cửa sổ mở toang khiến không khí

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Biệt Thự Hoàng Tử

Với hoàn cảnh này, ngoài im lặng để vợ ‘cắm sừng’, tôi không biết làm gì hơn

Mẹ kế của lọ lem

Đỉnh cấp lưu manh – Phần 5

Truyện Nhật ký lấy chồng