Son Tuý - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Son Tuý (xem 4087)

Son Tuý

) Ngàn dặm đưa kinh nương: dịch nghĩa: Ngàn dặm đưa mẹ về kinh. Câu chuyện về Triệu Khuôn Dận ( Thái Tổ nhà Tống) ngàn dặm đưa mẹ về kinh.
Chương 13: Nhạn đến thư không
_____
Đêm khuya của Hồ Đô không có náo nhiệt như lúc ban ngày, ngọn đèn nê ông bao phủ lên mỗi phiến gạch, mỗi mái nhà, mỗi phiến lá lay động, thời gian yên lặng đến mức cảm giác quá kỳ dị.
Nhưng trong mắt của Hoan Hoan thì lại không hề có cảm giác tĩnh lặng như thế, nàng không thể nào cảm giác được sự yên ổn nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mạ vàng trong tay.
Cảm giác say lúc này mới có dũng khí bước lên, yết hầu bắt đầu phát ra từng tiếng rên nhỏ run rẩy. Hoan Hoan nắm chặt chiếc hộp, dần dần bật cười.
Cho tới bây giờ vẫn còn chờ đợi, vẫn còn khát vọng…
Hoan Hoan run rẩy mở ra chiếc hộp mạ vàng, một túi giấy nằm ở bên trong.
Mở chiếc túi ra, không gian u ám trong xe xuất hiện vài tia sáng quỷ dị, bên trong đó toàn là đá mắt mèo.
Hắn còn nhớ rõ, nhớ rõ nàng đã từng nói qua, bản thân yêu thích nhất chính là đá mắt mèo.
Bàn tay Hoan Hoan run run mở tờ giấy được gấp chỉnh tề, bên ngoài xe là những ánh đèn đường tiếp nối hắn lên. Xe không tiếng động chạy qua, đập vào mắt nàng chính là một mảnh trắng tuyết, trắng đến lóa mắt, trừ bỏ ba chữ “Khế ước bán thân” ra, nàng không còn nhìn thấy gì nữa.
Ngón tay Hoan Hoan bám chặt lại, hai mắt khép kín, hít một hơi thật sâu, thẳng đến khi ngón tay vì dùng quá sức mà cảm thấy đau. Sau đó, nàng như người mất hồn mở cửa sổ xe. Không khí ban đêm bỗng chốc tràn ngập trong khoang xe chật chội, xộc thẳng vào hơi thở, kích thích thống khổ kia xâm nhập sâu vào thần kinh của Hoan Hoan. Một lúc sau, thần chí của Hoan Hoan mới khôi phục trở lại, tim đập như tróng trận cũng dần dần bình ổn, cảnh sắc trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng.
Xe dần dần chạy chậm lại, lái xe lẩm bẩm nói: “Đường bị phong tỏa mất rồi…”
Phía trước chính là khách sạn Hồng Phong xa hoa nhất Hồ Đô, bên trái đường có một loạt các xe ô tô đỗ, trong đó có một chiếc xe ô tô màu đen mà Hoan Hoan biết rất rõ. Hai bên đường gần khách sạn, ba bước nhất đồi, năm bước nhất tiếu, đều là binh lính. Cơ hồ toàn bộ xe đi lại hai bên đều bị cản ở hai bên, phải đi vòng.
Phô trương như vậy, trừ bỏ Hiên Viên Tư Cửu thì chẳng còn ai vào đây.
Hoan Hoan một tay chống trán, cơ hồ là đang tự hỏi bản thân điều gì đó. Đèn đường bên cạnh càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của nàng, càng thêm xanh trắng.
Sau một lúc, Hoan Hoan mỉm cười xoay đầu về chính diện, nói với lại xe: “ Dừng xe ở đây là được rồi!”
oOo
Hà Trữ Tịch hẹn Hiên Viên Tư Cửu tại khách sạn Hồng Phong.
Hiên Viên Tư Cửu đi đến chỗ hẹn. Hà Trữ Tịch đã sớm chuẩn bi một bàn thức ăn và rượu sẵn sàng. Ông đang một mình tự độc ẩm, thấy hắn tiến vào cũng không đứng dậy, chỉ nâng tay lên nói: “ Cửu thiếu, mời ngồi”.
Hiên Viên Tư Cửu ngồi vào chỗ của mình, cách một bàn đầy thức ăn và rượu nhìn Hà Trữ Tịch, chỉ cảm thấy ngực mình hình như hơi nặng nề. Đó là di chứng cửu tử nhất sinh bị thương trên chiến trường, nhưng hắn cũng vẫn biểu hiện như không trước mặt Hà Trữ Tịch. Hắn không thích người biết nhiều, mà Hà Trữ Tịch lại cố tình tỏ ra cái gì cũng biết.
Thần sắc Hà Trữ Tịch giống như bóng đêm ngoài cửa sổ, càng lúc càng trầm trọng, gương mặt vốn gầy bây giờ lại càng thêm phần già nua.
Khóe môi Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười đã tính toán chính xác từ trước: “Hà lão không phải vẫn ôm bệnh ở nhà hay sao mà hôm nay lại hẹn tôi ở đây như thế này?”
“ Lão hủ kính Cửu thiếu một ly trước, cảm tạ cậu đã nhận lời hẹn mà đến đây.”
Hà Trữ Tich bưng ly rượu thủy tinh lên, nhẹ giọng nói. Ngữ điệu của ông ta không cung kính giống như lúc trước, giống như người trước mắt chỉ là một vãn sinh hậu bối bình thường.
“ Hà lão làm gì mà phải nói như vậy? Tôi biết ông đang bệnh vì nỗi đau mất con còn chưa bình phục, ông hãy ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe, chuyện trong bộ tôi đã tím người xử lý, ông đừng quá bận tâm.”
Hà Trữ Tịch nghe Hiên Viên Tư Cửu nói như vậy, sắc mặt có phần hoảng hốt, nhìn Hiên Viên Tư Cửu vẫn nở nụ cười nhạt trên môi, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“ Tôi biết nay thiên hạ đã định, đám người cũ của Hiên Viên Huyền sớm đã bị cậu đưa vào danh sách thanh trừng. Trừ bỏ hoàng thất tiền triều đang âm thầm quật khỏi, Cửu thiếu bây giờ rất vô tư rồi. Một lão hủ như tôi đây đâu còn tác dụng gì nữa!”
“ Hà lão quá đa tâm rồi.” Ngón tay thon dài của Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng nâng ly rượu chưa ẩm lên. Chất lỏng trong suốt trong ly lay động tràn ngập ảo giác lưu ly, mà ánh mắt kia giống như kiếm như đao đâm thẳng về phía Hà Trữ Tịch.
“ Cậu và tôi tương giao giao bao năm nay, cậu là người như thế nào chẳng lẽ tôi không biết….Bất quá, Cửu thiếu cũng không cần phải đến gặp tôi rồi nói những lời khách sáo đó cho có lệ đâu.” Hà Trữ Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Tư Cửu, dùng ngữ khí hài hòa và thân thiết nhất, chậm rãi nói tiếp: “ Ngẫm lại, thời gian qua thật mau, khi đó cậu mới chỉ có mười một tuổi nhỉ? Hiện tại chớp mắt đã lớn như vậy rồi. Năm đó tôi đưa cậu đến Hiên Viên gia, là tôi cực lực giúp cậu khôi phục lại họ Hiên Viên. Mấy năm nay, cậu cầm quân, tôi cũng ngầm giúp đỡ. Cậu có thể lên như diều gặp gió, bình bước thanh vân…Cũng là tôi giúp cậu che giấu tội sát mẫu kia đi, làm cho người ta chỉ biết mẹ cậu thắt cổ tự tử thôi.”
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu cầm ly rượu bỗng chốc cứng đờ.
Trước mặt là mùa xuân đầy những cây hoa lan chớm nụ, bộ dáng của chúng chỉ chực chờ khoe sắc, cơ hồ có thể ngửi được mùi hoa lan thơm ngát…cũng giống như hoa văn thêu trên chiếc giày của mẹ. Ban đêm rét lạnh, trong phòng cực tối, mẹ bị trẽo giữa căn phòng lạnh lẽo, giày bằng vài tơ lụa màu hoa hồng thêu hoa bạch lan đung đưa qua lại. Màu hồng kia, màu trắng kia, quỷ dị lan tràn trong mắt hắn….
Hà Trữ Tịch tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng khuơ, nhìn như không chút để ý nhưng thật ra lại rất chú ý đến nhất cử nhất động của Hiên Viên Tư Cửu, mà sau khi ông nói xong câu cuối cùng một lúc lâu mà Hiên Viên Tư Cửu vẫn không tỏ vẻ gì. Biểu tình không có trả lời, cũng không hề có bất cứ động tác gì, giống như một khối tượng đá bình thường cứng nhắc ngồi kia.
Trong phòng thực im lặng, im lặng đến mức Hà Trữ Tịch có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch. Sau một lúc lâu, Hiên Viên Tư Cửu mới nở nụ cười nói: “ Hà lão quả nhiên không hổ là nguyên lão tam triều, mọi chuyện phải lấy tĩnh chế động. Tôi và ông tương giao đã nhiều năm, vậy tôi cũng không cần phải khách sáo nữa, có gì muốn nói cứ nói thẳng vào vấn đề.”
“ Lão hủ tung hoàng quan trường, trải qua vô số phong ba, cho tới bây giờ cũng coi như đứng sau một người đứng trên vạn người. Cửu thiếu, cậu có biết thế gian này có việc gì làm cho người ta đau lòng nhất hay không?” Hà Trữ Tịch lại nàng lỗ cầm ly rượu lên uống, tựa hồ như vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa những nếp nhăn càng thêm thê lương, “ Chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hiện này nhọc lòng vì hết thảy, với tôi cũng chẳng còn thứ gì có ý nghĩa nữa. Nhưng….tôi vẫn muốn suy nghĩ cho Hà gia. Tôi sẽ giao cho cậu mọi thứ tôi có, cũng sẽ từ bỏ chức vụ hiện tại, cáo l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đã nhớ một cuộc đời

Đá bạn gái 11 năm để cưới con gái sếp

Bá tước

Chết cười với chuyện chồng đi chăm vợ đẻ

Xin lỗi em chỉ là con đĩ