ọn để đưa Nam đi không bị kẹt xe nên cả hai đến nơi nhanh hơn dự tính. Hưng đưa xe vào nhà giữ, Nam ôm ba lô của mình đi thẳng vào trong. Vì đây là lần thứ ba rồi nên cô chẳng sợ mình lạc đường nữa. Theo lối đi quen thuộc, Nam tự mình bước đều. Bên trong khu vực triển lãm có gắn điều hòa với nhiệt độ vừa phải nên Nam cảm thấy khá thoải mái.
Phòng tranh Du Viễn nằm ở phía trước, Nam nhìn thấy có một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng đứng ở cửa phòng. Bà mặc một chiếc váy hoa dài, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, tóc búi lại phía sau, trông rất có phong cách của một người giàu có. Nam nghĩ chắc là một người đam mê nghệ thuật, có sở thích yêu tranh giống mình.
Phát hiện ra có người đang đến gần, người phụ nữ ấy quay mặt nhìn Nam như một thói quen vốn có. Nam cúi đầu chào cho phải phép, cũng như một chút lịch sự với người lớn tuổi, rồi cô đứng bên cạnh bà nhìn vào trong phòng.
-Con biết người trong tranh không?
-Dạ??
Người phụ nữ kia đột ngột lên tiếng hỏi, Nam không biết phải trả lời thế nào. Cô nhìn bà, đôi môi kia đỏ thẫm một màu son, mùi nước hoa nồng nàn hòa vào không khí khi bà ấy đưa tay lên chạm vào khung tên trước cửa phòng. Khung chứng nhận quyền sở hữu căn phòng này là của Duy.
-Đứng ở một phía nhưng phải biết nhìn nhận sự việc từ nhiều hướng khác nhau. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Có thể mọi thứ chỉ bắt đầu từ một sự hiểu lầm không đáng có. Nếu nhận ra và sửa đổi được thì đáng trân trọng và tha thứ.
-Cô nói vậy là sao ạ? Con không hiểu lắm.
Đúng thật là Nam không hiểu. Tự nhiên một người phụ nữ lạ hoắc nói với mình những câu triết lí vô cùng, cô không hiểu cũng phải. Đôi môi đỏ của người đối diện giãn ra mỉm cười lạ lẫm. Bà xoay người nhìn thẳng vào Nam, đôi mắt phía sau chiếc kính râm không rõ mang sắc thái nào.
-Rồi con sẽ hiểu. Những người bên cạnh con, dù là thân thiết hay chỉ là quen biết qua đường cũng là một sự sắp xếp của tạo hóa. Mọi thứ đều có nguyên nhân. Con nên nhớ điều đó. Vì vậy, mỗi một mối quan hệ cho dù là hận thù hay tình yêu đều do bản thân con nhận ra, hành xử theo lí trí và con tim, con phải biết đặt tên cho từng mối quan hệ. Nhớ rõ, con là một và là duy nhất. Chào con. Gởi lời thăm sức khỏe đến ba và anh con nhé!
Càng nói Nam càng không hiểu. Người phụ nữ đó rời đi trong khi Nam đang đứng hình và phân tích từng lời bà ấy vừa nói. Một người am hiểu luật đời và trí thông minh của bà ấy không thể xem thường. Suy nghĩ một hồi Nam đưa ra kết luận, đó là một người quen của gia đình cô, chắc chắn ông Lâm biết bà ấy là ai.
-Nam. Không vào trong hả? Sao đứng ngoài này?
Hưng tới gần Nam lúc nào cô cũng chẳng hay, nhờ có câu nói của anh cô mới tỉnh người lại. Nếu anh không nhắc chắc cô sẽ đứng ngoài hành lang mà đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khung gỗ có tên Duy mất.
-Cái này… từ khi nào nó thuộc sở hữu của anh Duy vậy?
Hưng cũng không biết ngay từ đầu căn phòng này là của Duy. Nam cười hời hợt, chỉ là một khung gỗ thôi mà, cửa phòng không khóa, Nam bước vào trong, cảm giác như được trở lại ngày Tết đến Phan Thiết thăm mộ bà Doanh. Yên bình. Chỉ tiếc là không có nắng, mưa và gió.
Chọn một góc khuất của căn phòng, nơi mà người đi tham quan bên ngoài khó có thể nhìn ra, Nam ngồi xuống đó, đầu tựa vào bức tường màu xanh dương tượng trưng cho bầu trời. Hưng cũng ngồi xuống bên cạnh. Im lặng. Nhìn thời gian trôi. Hình như cả hai đều không có khái niệm đói bụng thì phải?
-Đói không?
-Không. Chỉ buồn ngủ thôi.
Nam nói xong câu đó là gục luôn đầu mình lên vai Hưng mà không cần anh cho phép. Thích chết đi được chứ cần phải gật đầu nữa sao? Hưng mỉm cười, ngày hôm nay anh chỉ dám đứng xa nhìn Nam, ngay khi trong giờ học anh cũng chẳng dám ngó qua một cái nhìn cô thế nào. Hưng biết mình có lỗi với Nam.
-Sao Nam không hỏi Hưng gì hết vậy?
-Hỏi cái gì? Chuyện Hưng đi với Uyên hôm nay đó hả? Tui biết hết rồi.
-Biết? Nam biết gì?
-Thì bà nội Hưng muốn Hưng chăm sóc cho Uyên. Hưng phải làm tròn bổn phận.
Đúng là như vậy. Bà nội Hưng dạo này bệnh hoài, sức khỏe bà yếu hẳn, lúc nào cũng nhắc nhở anh phải chăm lo cho Uyên không được làm cô buồn. Mới hôm trước, cả gia đình Uyên tới thăm bà, bà buộc Hưng ở trước mặt mọi người phải hứa hẹn chăm sóc Uyên. Dù muốn hay không anh vẫn phải hứa để bà yên lòng.
-Anh Duy nói cho Nam biết hả?
Gật đầu, nếu không có Duy chắc chắn Nam cũng sẽ hiểu lầm Hưng như các bạn cùng tổ. Nhưng cảm giác ghen tứ
tức giống như Ngọc nói thì không hề có, ngược lại Nam cảm thấy Hưng đi với Uyên chỉ là một chuyện cỏn con như mấy cái lon thôi. Từ ngày học chung lớp, chuyện này vẫn diễn ra thường xuyên mà.
-Nam không giận Hưng chứ?
-Không. Hưng đâu muốn vậy, phải không? Nhưng tui thấy tội cho nhỏ Uyên lắm, nhỏ đó thương ông lắm mà. Nghe mấy đứa kia nói nó thương ông từ nhỏ.
-Ờ. Đúng là vậy. Tại hai đứa lớn lên cùng nhau, cùng tuổi nên cái gì cũng giống nhau hết. Cái hôn ước đó đúng ra là ông bà nội định để cho anh Duy với chị Trân, nhưng mà sau sự cố của bác Hai thì tự nhiên di cư sang Hưng và Uyên. Tới giờ luôn.
Hóa ra là vậy. Vậy nên Trân có yêu thương Duy cũng không phải là chuyện không thể. Nếu không có tai nạn của ba Duy thì có lẽ hai người bây giờ đã thành vợ thành chồng rồi. Hèn gì, Duy lại ghét Nam đến vậy. Nam tự nhấn chìm mình với những suy nghĩ ấy, cô nghĩ mình là kẻ mang tội danh giết người.
-Vậy Hưng có thích Uyên không?
-Nam hỏi ngộ ghê. Hưng chỉ xem Uyên như em gái thôi. Hưng thích Nam mà. Thích nhiều lắm. Bây giờ anh Duy về nước rồi, chị Trân cũng sắp tốt nghiệp, Hưng định sẽ nói chuyện với bà nội xin bà hãy để hai người đó thực hiện giao ước giữa hai nhà. Khi đó Hưng sẽ chính thức giới thiệu Nam với ba mẹ Hưng.
-Tính kĩ quá ha. Ông tính như thần vậy đó. Biết hai người đó có chịu không? Còn nhỏ Uyên nữa.
-Chị Trân thì ok rồi, đó giờ chị ấy luôn yêu anh Duy mà. Anh Duy lại thương bà nội vô cùng nên chỉ cần bà ra mặt thì chuyện gì ảnh cũng làm. Khi mà hai người đó đã đồng ý rồi thì Uyên làm gì được nữa?
Trái tim Nam nghe hẫng một nhịp, không rõ vì sao. Cô cúi gằm mặt, rúc đầu sâu vào cổ Hưng, muốn ngủ mà không được. Trân yêu Duy và chưa bao giờ yêu Bảo, vậy mà anh trai cô đã bị lợi dụng mà không hay biết. Hèn gì khi anh phát hiện ra rồi tình yêu đầu đổ vỡ, anh đã đau đớn đến vậy. Tội nghiệp anh trai của cô.
-Nếu tui nói tui không thích Hưng, không đồng ý ra mắt gì đó với ba mẹ Hưng. Rồi sao?
Hưng đột ngột dịch người ra làm mái đầu của Nam chơ vơ giữa không trung, suýt chút là ngã vào người anh. Cô chống tay ngồi lại đàng hoàng, dựa người vào tường, mắt nhắm kín không muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy nghi vấn của Hưng lúc này. Nó sẽ khiến cô không thể nghĩ ra được gì nữa.
-Nam cứ giỡn vậy hoài.
-Hưng này, tui đang có cảm tình một người mà tui cũng không biết đó có phải là thứ tình yêu mà mọi người hay nói hay không? Ngoài cái tên ra thì tui không biết gì nữa. Những thông tin mà tui biết về người đó rất mơ hồ, nó ảo ảo và không tin chắc được.
Hưng thật sự rất buồn khi nghe Nam nói như thế, cô vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Hít một hơi thật sâu, Hưng lấy bình tĩnh hỏi lại. Anh muốn làm điểm tựa để cô chia sẻ.
-Vậy Nam thấy ngườ
Phòng tranh Du Viễn nằm ở phía trước, Nam nhìn thấy có một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng đứng ở cửa phòng. Bà mặc một chiếc váy hoa dài, đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, tóc búi lại phía sau, trông rất có phong cách của một người giàu có. Nam nghĩ chắc là một người đam mê nghệ thuật, có sở thích yêu tranh giống mình.
Phát hiện ra có người đang đến gần, người phụ nữ ấy quay mặt nhìn Nam như một thói quen vốn có. Nam cúi đầu chào cho phải phép, cũng như một chút lịch sự với người lớn tuổi, rồi cô đứng bên cạnh bà nhìn vào trong phòng.
-Con biết người trong tranh không?
-Dạ??
Người phụ nữ kia đột ngột lên tiếng hỏi, Nam không biết phải trả lời thế nào. Cô nhìn bà, đôi môi kia đỏ thẫm một màu son, mùi nước hoa nồng nàn hòa vào không khí khi bà ấy đưa tay lên chạm vào khung tên trước cửa phòng. Khung chứng nhận quyền sở hữu căn phòng này là của Duy.
-Đứng ở một phía nhưng phải biết nhìn nhận sự việc từ nhiều hướng khác nhau. Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Có thể mọi thứ chỉ bắt đầu từ một sự hiểu lầm không đáng có. Nếu nhận ra và sửa đổi được thì đáng trân trọng và tha thứ.
-Cô nói vậy là sao ạ? Con không hiểu lắm.
Đúng thật là Nam không hiểu. Tự nhiên một người phụ nữ lạ hoắc nói với mình những câu triết lí vô cùng, cô không hiểu cũng phải. Đôi môi đỏ của người đối diện giãn ra mỉm cười lạ lẫm. Bà xoay người nhìn thẳng vào Nam, đôi mắt phía sau chiếc kính râm không rõ mang sắc thái nào.
-Rồi con sẽ hiểu. Những người bên cạnh con, dù là thân thiết hay chỉ là quen biết qua đường cũng là một sự sắp xếp của tạo hóa. Mọi thứ đều có nguyên nhân. Con nên nhớ điều đó. Vì vậy, mỗi một mối quan hệ cho dù là hận thù hay tình yêu đều do bản thân con nhận ra, hành xử theo lí trí và con tim, con phải biết đặt tên cho từng mối quan hệ. Nhớ rõ, con là một và là duy nhất. Chào con. Gởi lời thăm sức khỏe đến ba và anh con nhé!
Càng nói Nam càng không hiểu. Người phụ nữ đó rời đi trong khi Nam đang đứng hình và phân tích từng lời bà ấy vừa nói. Một người am hiểu luật đời và trí thông minh của bà ấy không thể xem thường. Suy nghĩ một hồi Nam đưa ra kết luận, đó là một người quen của gia đình cô, chắc chắn ông Lâm biết bà ấy là ai.
-Nam. Không vào trong hả? Sao đứng ngoài này?
Hưng tới gần Nam lúc nào cô cũng chẳng hay, nhờ có câu nói của anh cô mới tỉnh người lại. Nếu anh không nhắc chắc cô sẽ đứng ngoài hành lang mà đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khung gỗ có tên Duy mất.
-Cái này… từ khi nào nó thuộc sở hữu của anh Duy vậy?
Hưng cũng không biết ngay từ đầu căn phòng này là của Duy. Nam cười hời hợt, chỉ là một khung gỗ thôi mà, cửa phòng không khóa, Nam bước vào trong, cảm giác như được trở lại ngày Tết đến Phan Thiết thăm mộ bà Doanh. Yên bình. Chỉ tiếc là không có nắng, mưa và gió.
Chọn một góc khuất của căn phòng, nơi mà người đi tham quan bên ngoài khó có thể nhìn ra, Nam ngồi xuống đó, đầu tựa vào bức tường màu xanh dương tượng trưng cho bầu trời. Hưng cũng ngồi xuống bên cạnh. Im lặng. Nhìn thời gian trôi. Hình như cả hai đều không có khái niệm đói bụng thì phải?
-Đói không?
-Không. Chỉ buồn ngủ thôi.
Nam nói xong câu đó là gục luôn đầu mình lên vai Hưng mà không cần anh cho phép. Thích chết đi được chứ cần phải gật đầu nữa sao? Hưng mỉm cười, ngày hôm nay anh chỉ dám đứng xa nhìn Nam, ngay khi trong giờ học anh cũng chẳng dám ngó qua một cái nhìn cô thế nào. Hưng biết mình có lỗi với Nam.
-Sao Nam không hỏi Hưng gì hết vậy?
-Hỏi cái gì? Chuyện Hưng đi với Uyên hôm nay đó hả? Tui biết hết rồi.
-Biết? Nam biết gì?
-Thì bà nội Hưng muốn Hưng chăm sóc cho Uyên. Hưng phải làm tròn bổn phận.
Đúng là như vậy. Bà nội Hưng dạo này bệnh hoài, sức khỏe bà yếu hẳn, lúc nào cũng nhắc nhở anh phải chăm lo cho Uyên không được làm cô buồn. Mới hôm trước, cả gia đình Uyên tới thăm bà, bà buộc Hưng ở trước mặt mọi người phải hứa hẹn chăm sóc Uyên. Dù muốn hay không anh vẫn phải hứa để bà yên lòng.
-Anh Duy nói cho Nam biết hả?
Gật đầu, nếu không có Duy chắc chắn Nam cũng sẽ hiểu lầm Hưng như các bạn cùng tổ. Nhưng cảm giác ghen tứ
tức giống như Ngọc nói thì không hề có, ngược lại Nam cảm thấy Hưng đi với Uyên chỉ là một chuyện cỏn con như mấy cái lon thôi. Từ ngày học chung lớp, chuyện này vẫn diễn ra thường xuyên mà.
-Nam không giận Hưng chứ?
-Không. Hưng đâu muốn vậy, phải không? Nhưng tui thấy tội cho nhỏ Uyên lắm, nhỏ đó thương ông lắm mà. Nghe mấy đứa kia nói nó thương ông từ nhỏ.
-Ờ. Đúng là vậy. Tại hai đứa lớn lên cùng nhau, cùng tuổi nên cái gì cũng giống nhau hết. Cái hôn ước đó đúng ra là ông bà nội định để cho anh Duy với chị Trân, nhưng mà sau sự cố của bác Hai thì tự nhiên di cư sang Hưng và Uyên. Tới giờ luôn.
Hóa ra là vậy. Vậy nên Trân có yêu thương Duy cũng không phải là chuyện không thể. Nếu không có tai nạn của ba Duy thì có lẽ hai người bây giờ đã thành vợ thành chồng rồi. Hèn gì, Duy lại ghét Nam đến vậy. Nam tự nhấn chìm mình với những suy nghĩ ấy, cô nghĩ mình là kẻ mang tội danh giết người.
-Vậy Hưng có thích Uyên không?
-Nam hỏi ngộ ghê. Hưng chỉ xem Uyên như em gái thôi. Hưng thích Nam mà. Thích nhiều lắm. Bây giờ anh Duy về nước rồi, chị Trân cũng sắp tốt nghiệp, Hưng định sẽ nói chuyện với bà nội xin bà hãy để hai người đó thực hiện giao ước giữa hai nhà. Khi đó Hưng sẽ chính thức giới thiệu Nam với ba mẹ Hưng.
-Tính kĩ quá ha. Ông tính như thần vậy đó. Biết hai người đó có chịu không? Còn nhỏ Uyên nữa.
-Chị Trân thì ok rồi, đó giờ chị ấy luôn yêu anh Duy mà. Anh Duy lại thương bà nội vô cùng nên chỉ cần bà ra mặt thì chuyện gì ảnh cũng làm. Khi mà hai người đó đã đồng ý rồi thì Uyên làm gì được nữa?
Trái tim Nam nghe hẫng một nhịp, không rõ vì sao. Cô cúi gằm mặt, rúc đầu sâu vào cổ Hưng, muốn ngủ mà không được. Trân yêu Duy và chưa bao giờ yêu Bảo, vậy mà anh trai cô đã bị lợi dụng mà không hay biết. Hèn gì khi anh phát hiện ra rồi tình yêu đầu đổ vỡ, anh đã đau đớn đến vậy. Tội nghiệp anh trai của cô.
-Nếu tui nói tui không thích Hưng, không đồng ý ra mắt gì đó với ba mẹ Hưng. Rồi sao?
Hưng đột ngột dịch người ra làm mái đầu của Nam chơ vơ giữa không trung, suýt chút là ngã vào người anh. Cô chống tay ngồi lại đàng hoàng, dựa người vào tường, mắt nhắm kín không muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy nghi vấn của Hưng lúc này. Nó sẽ khiến cô không thể nghĩ ra được gì nữa.
-Nam cứ giỡn vậy hoài.
-Hưng này, tui đang có cảm tình một người mà tui cũng không biết đó có phải là thứ tình yêu mà mọi người hay nói hay không? Ngoài cái tên ra thì tui không biết gì nữa. Những thông tin mà tui biết về người đó rất mơ hồ, nó ảo ảo và không tin chắc được.
Hưng thật sự rất buồn khi nghe Nam nói như thế, cô vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Hít một hơi thật sâu, Hưng lấy bình tĩnh hỏi lại. Anh muốn làm điểm tựa để cô chia sẻ.
-Vậy Nam thấy ngườ