ng, rồi che miệng cười khúc khích bởi vũ điệu cà tưng của Uyên và Lệ. Thầy Lập và cô Diệu sau một hồi tâm tình đã dẫn nhau đi đâu đó, không rảnh hơi đâu mà để ý đến cái đám yêu tinh này.
Ngọc vẫn chĩa ống nước vào chỗ Uyên và Lệ. Nhưng cái ống nó nặng quá, cầm một chút là cô thả luôn xuống sân. Nước chảy lên láng. Uyên chớp lấy thời cơ, nhào tới chộp lấy ống nước trả thù. Cô xịt nước vào người Ngọc, khiến Ngọc ướt nhẹp từ trên xuống dưới. Đám Lam, Thơ, Liên cũng không tránh khỏi lạc đạn. May là tụi còn lại tránh kịp.
Tầm mắt Uyên hướng đến chỗ Nam đang đứng hái hoa bắt bướm gì đó, cơ bản mà nói Nam đứng xoay người lại với Uyên nên cô không hề biết hồ ly chín đuôi đang chuẩn bị tấn công mình. Và kết quả đương nhiên là Nam ướt như chuột lột.
Ta nói nó lạnh gì đâu, trời về chiều gió thổi lồng lộng mà cái đám học trò này thì nghịch hết chỗ nói, cây cần tưới nước thì không chịu cung cấp cho nó mà cứ giành giật cái vòi nước xối xả phun vào nhau. Làm như lễ hội té nước Khơ- me không bằng.
Sau một phút ba mươi giây vượt lên chính mình, 13 cô gái ướt toàn thân, ướt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Hưng ngồi một góc ôm bụng cười ngặt ngoẽo, ngay lập tức ống nước vươn thẳng tới chỗ anh đang ngồi và… bằng chị bằng em. Người duy nhất khô ráo chỉ có mình Duy.
-Tôi bảo các em tưới cây chứ có kêu các em tắm luôn đâu mà ai cũng như chuột lột vậy hả?
Cô Diệu che miệng cười, nhường cho thầy Lập ra oai lần cuối với các em. Chắc là để bụng chuyện đánh bài thua nhiều quá đây mà.
-Làm sáng giờ mình mẩy tụi em dơ hết rồi, sẵn ống nước tụi em tắm luôn cho nó sạch mà thầy.
Thầy cứng họng với cái triết lí cùn của Lam. Cô Diệu mang thẻ học sinh ra trả lại cho mỗi em, ai nấy hí hửng bỏ vào túi sách, cặp sách gì gì đó, nói chung là nhét được chỗ nào thì cứ nhét. Nam nhìn thấy cái thẻ có hình của mình mà mừng vô cùng thiếu điều nhảy tới ôm lấy cô Diệu. Duy liếc mắt nhìn, nhíu mày, nếu không có anh thì chắc cái thẻ ấy đã nằm trong giỏ rác từ lâu rồi.
-Hôm nay các em hoàn thành nhiệm vụ được giao rất tốt. Thầy có lời tuyên dương.
-Lớp em mà thầy. 12A7 đó thầy.
-Giỏi nịnh. Được rồi. Nghiêm. Giải tán.
-Khỏe!!
Đồng thanh. Cả thầy và trò đều tung hứng như nhau. Ra cổng trường đứng chỉ trỏ thêm chút nữa, Lam chỉ cho Thơ xem thầy Lập chở cô Diệu về bằng cổng sau rồi mới chịu ra cổng trước họp đủ mặt văn võ bá quan rồi mới nhà ai nấy về. Uyên và Lệ liếc xéo đám tổ Tư, chắc sẽ ghim mối hận được tắm vòi rồng miễn phí vài bữa ăn Tết xong trả lại.
Hưng nổ máy phóng cái vèo qua mặt Nam, trước sau không nói với cô thêm lời nào. Cô cũng chẳng muốn giải thích gì cho mệt, cô cảm thấy mình không có lỗi. Ngọc lấy xe đạp điện ra đèo về. Nam quay đầu tìm kiếm bóng dáng ai đó nhưng hoàn toàn không thấy.
……….
Sương đêm phủ đầy cánh đồng trắng, gió rít từng đợt mang hơi lạnh của biển xộc vào mũi quyện cùng hương thơm nhàn nhạt của cỏ lau. Con đường mòn dẫn đến một ngôi nhà nhỏ ở giữa cánh đồng, không hề có lấy một ánh điện nào trên con đường này. Xa xa, thấp thoáng những ngọn đèn đường lộ vàng mờ hắt thứ ánh sáng hiếm hoi, soi rọi từng bước chân của bóng người.
Tiếng kèn vang lên xóa tan sự im lặng, yên tĩnh của đêm đen, hòa với gió xuân tạo nên bản giao hưởng nồng nàn. Nửa day dứt, nửa ai oán thê lương. Mang tâm tư đau khổ mà thổi nên khúc nhạc buồn, người thổi kèn chắc chắn không thể vui vẻ gì khi tạo nên thanh âm ấy. Và người nghe cũng chợt thấy nhói lên trong lòng. Đau thương. Phẫn uất.
Bước chân trở nên dồn dập hơn, đôi mắt nhìn quanh quẩn khắp cánh đồng lau trắng chỉ để tìm kiếm nơi phát ra tiếng kèn đau đớn ấy. Và như đã định hướng được vị trí, đôi chân bé nhỏ thoăn thoắt giẫm lên những ngọn lau mà chạy. Chạy và dồn hết sức lực để chạy. Và rồi…
Nam đưa tay bịt chặt miệng mình cố gắng không để một tiếng nấc nào vang lên, trước mắt cô là cảnh tượng đau đớn nhất. Nó còn đau thương hơn cả lúc cô nhìn thấy Duy vừa khóc vừa hôn lên bức tranh ở phòng tranh Du Viễn. Lồng ngực Nam như có ai đó bóp nghẹn, máu không được điều hòa, nó khiến cô khó thở.
Với chiếc Harmonica trên tay, bản đồng ca được chàng trai ấy thổi nên cùng với gió, với nước mắt và đau thương. Duy quỳ giẫm lên cỏ lau trắng, phía trước anh là hai cây bạch đàn rất to và xanh mướt, phía sau là cô gái nhỏ đang đè nén cảm xúc và nghi vấn.
Chính vì biết ông Lâm và Bảo sẽ trở lại Sài Gòn bằng chuyến xe tour 4 giờ chiều hôm nay cho nên Nam đã bạo gan đặt vé xe ra Phan Thiết lúc 6 giờ chiều. Cô muốn đến thăm bà Doanh, có lẽ giờ này ông Lâm và Bảo đã đọc được lá thư cô viết để lại nhà.
Sau khi trực trường xong, cô đã nhờ Ngọc chở mình đến văn phòng du lịch, đợi đúng tuyến xe mình đã mua vé và sau 6 tiếng đồng hồ ngồi xe, Nam đến Phan Thiết đúng 12 giờ đêm sáng mùng Năm tết.
Và cô không hề biết rằng trên chiếc xe ấy cũng có Duy. Chỉ là anh đã đến cánh đồng này trước cô một bước mà thôi. Đó là sự giải thích cho việc tại sao cả Nam và Duy đều ở đây vào giữa đêm khuya vắng thế này.
Tiếng Harmonica ngưng bặt, chỉ còn tiếng gió gào thét giữa đêm vắng lặng. Duy ngồi bệt dưới những ngọn cỏ lau bị anh giẫm nát từ lúc nào, anh cúi người hôn lên thân cây bạch đàn sần sùi, nước mắt vẫn ướt đẫm khuôn mặt. Hình như anh chưa biết sự hiện của vị khách không mời phía sau.
Ông Lâm từng nói với Nam, dưới gốc cây bạch đàn ấy là tro cốt của bà Doanh và một người bạn của mình. Nam đã bước sang tuổi thứ 18 đồng nghĩa với việc hai cây bạch đàn ấy đã sống được 18 năm.
Cho đến hôm nay cô mới vỡ lẽ rằng, dưới gốc cây nơi Duy đang ngồi kia là tro cốt của ông Lộc- người họa sĩ đã vẽ nên những bức tranh ở phòng tranh Du Viễn và cũng chính là ba ruột của Duy.
-Muốn chết rồi hay sao mà vác xác tới đây hả? CON NHÓC KIA!
-Muốn chết rồi hay sao mà vác xác tới đây hả? CON NHÓC KIA!
Nam thụt lùi, bước chân gấp gáp xoay người và bỏ chạy. Nhưng cô không nhanh bằng Duy, anh đã xông tới và tóm chặt lấy cô, xiết đôi vai mỏng manh của cô bằng đôi tay rắn chắc hằn rõ những đường gân xanh. Có giọt đắng vừa rơi. Lã chã. Thấm ướt bông lau vừa chớm. Nước mắt ấy. Là của Duy hay của Nam? Hay của cả hai người?
Nỗi sợ hãi dâng lên, nó nhấn chìm cảm xúc ít ỏi của Nam, cô muốn ngã khụy trong vòng tay của Duy. Đôi mắt ngấn nước của cô mở to tròn nhìn Duy, anh ở trước mặt cô thật gần nhưng lại mờ ảo và vô cùng xa xôi.
Lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc, một cách trực diện, viền nước bao bọc lấy đôi mi của anh, kìm nén một cách cực khổ để những giọt đắng ấy không rơi khỏi hồ nước xanh và lăn dài trên mặt.
-Bỏ… tui… ra… đi…
Nam ngập ngừng nói trong nước mắt, sự sợ hãi đã biến cô trở nên nhỏ bé và nhút nhát hơn hẳn mọi ngày. Cô như chú thỏ con mềm oặt trong tay con cáo gian manh là Duy. Anh cười, nụ cười nửa miệng huyễn hoặc tan thương, chứa đầy dư vị của sự chết chóc và thương hại.
Rồi ánh mắt bi phẫn ấy khép chặt lại, Duy bất chợt ôm xiết lấy Nam vào lòng mình, tiếng thở dài phát ra nghe não nề vô hạn. Lặng người. Nam như bất động hoàn toàn. Cô nép trong lòng Duy thật nhỏ bé, vòng tay anh to lớn giống như của Bảo.
Anh ôm chặt lấy cô, hương cỏ lau nhẹ nhàng len lỏi vào từng lớp da thớ thịt. Nam nghe rõ ràng giọt nước mắt
Ngọc vẫn chĩa ống nước vào chỗ Uyên và Lệ. Nhưng cái ống nó nặng quá, cầm một chút là cô thả luôn xuống sân. Nước chảy lên láng. Uyên chớp lấy thời cơ, nhào tới chộp lấy ống nước trả thù. Cô xịt nước vào người Ngọc, khiến Ngọc ướt nhẹp từ trên xuống dưới. Đám Lam, Thơ, Liên cũng không tránh khỏi lạc đạn. May là tụi còn lại tránh kịp.
Tầm mắt Uyên hướng đến chỗ Nam đang đứng hái hoa bắt bướm gì đó, cơ bản mà nói Nam đứng xoay người lại với Uyên nên cô không hề biết hồ ly chín đuôi đang chuẩn bị tấn công mình. Và kết quả đương nhiên là Nam ướt như chuột lột.
Ta nói nó lạnh gì đâu, trời về chiều gió thổi lồng lộng mà cái đám học trò này thì nghịch hết chỗ nói, cây cần tưới nước thì không chịu cung cấp cho nó mà cứ giành giật cái vòi nước xối xả phun vào nhau. Làm như lễ hội té nước Khơ- me không bằng.
Sau một phút ba mươi giây vượt lên chính mình, 13 cô gái ướt toàn thân, ướt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Hưng ngồi một góc ôm bụng cười ngặt ngoẽo, ngay lập tức ống nước vươn thẳng tới chỗ anh đang ngồi và… bằng chị bằng em. Người duy nhất khô ráo chỉ có mình Duy.
-Tôi bảo các em tưới cây chứ có kêu các em tắm luôn đâu mà ai cũng như chuột lột vậy hả?
Cô Diệu che miệng cười, nhường cho thầy Lập ra oai lần cuối với các em. Chắc là để bụng chuyện đánh bài thua nhiều quá đây mà.
-Làm sáng giờ mình mẩy tụi em dơ hết rồi, sẵn ống nước tụi em tắm luôn cho nó sạch mà thầy.
Thầy cứng họng với cái triết lí cùn của Lam. Cô Diệu mang thẻ học sinh ra trả lại cho mỗi em, ai nấy hí hửng bỏ vào túi sách, cặp sách gì gì đó, nói chung là nhét được chỗ nào thì cứ nhét. Nam nhìn thấy cái thẻ có hình của mình mà mừng vô cùng thiếu điều nhảy tới ôm lấy cô Diệu. Duy liếc mắt nhìn, nhíu mày, nếu không có anh thì chắc cái thẻ ấy đã nằm trong giỏ rác từ lâu rồi.
-Hôm nay các em hoàn thành nhiệm vụ được giao rất tốt. Thầy có lời tuyên dương.
-Lớp em mà thầy. 12A7 đó thầy.
-Giỏi nịnh. Được rồi. Nghiêm. Giải tán.
-Khỏe!!
Đồng thanh. Cả thầy và trò đều tung hứng như nhau. Ra cổng trường đứng chỉ trỏ thêm chút nữa, Lam chỉ cho Thơ xem thầy Lập chở cô Diệu về bằng cổng sau rồi mới chịu ra cổng trước họp đủ mặt văn võ bá quan rồi mới nhà ai nấy về. Uyên và Lệ liếc xéo đám tổ Tư, chắc sẽ ghim mối hận được tắm vòi rồng miễn phí vài bữa ăn Tết xong trả lại.
Hưng nổ máy phóng cái vèo qua mặt Nam, trước sau không nói với cô thêm lời nào. Cô cũng chẳng muốn giải thích gì cho mệt, cô cảm thấy mình không có lỗi. Ngọc lấy xe đạp điện ra đèo về. Nam quay đầu tìm kiếm bóng dáng ai đó nhưng hoàn toàn không thấy.
……….
Sương đêm phủ đầy cánh đồng trắng, gió rít từng đợt mang hơi lạnh của biển xộc vào mũi quyện cùng hương thơm nhàn nhạt của cỏ lau. Con đường mòn dẫn đến một ngôi nhà nhỏ ở giữa cánh đồng, không hề có lấy một ánh điện nào trên con đường này. Xa xa, thấp thoáng những ngọn đèn đường lộ vàng mờ hắt thứ ánh sáng hiếm hoi, soi rọi từng bước chân của bóng người.
Tiếng kèn vang lên xóa tan sự im lặng, yên tĩnh của đêm đen, hòa với gió xuân tạo nên bản giao hưởng nồng nàn. Nửa day dứt, nửa ai oán thê lương. Mang tâm tư đau khổ mà thổi nên khúc nhạc buồn, người thổi kèn chắc chắn không thể vui vẻ gì khi tạo nên thanh âm ấy. Và người nghe cũng chợt thấy nhói lên trong lòng. Đau thương. Phẫn uất.
Bước chân trở nên dồn dập hơn, đôi mắt nhìn quanh quẩn khắp cánh đồng lau trắng chỉ để tìm kiếm nơi phát ra tiếng kèn đau đớn ấy. Và như đã định hướng được vị trí, đôi chân bé nhỏ thoăn thoắt giẫm lên những ngọn lau mà chạy. Chạy và dồn hết sức lực để chạy. Và rồi…
Nam đưa tay bịt chặt miệng mình cố gắng không để một tiếng nấc nào vang lên, trước mắt cô là cảnh tượng đau đớn nhất. Nó còn đau thương hơn cả lúc cô nhìn thấy Duy vừa khóc vừa hôn lên bức tranh ở phòng tranh Du Viễn. Lồng ngực Nam như có ai đó bóp nghẹn, máu không được điều hòa, nó khiến cô khó thở.
Với chiếc Harmonica trên tay, bản đồng ca được chàng trai ấy thổi nên cùng với gió, với nước mắt và đau thương. Duy quỳ giẫm lên cỏ lau trắng, phía trước anh là hai cây bạch đàn rất to và xanh mướt, phía sau là cô gái nhỏ đang đè nén cảm xúc và nghi vấn.
Chính vì biết ông Lâm và Bảo sẽ trở lại Sài Gòn bằng chuyến xe tour 4 giờ chiều hôm nay cho nên Nam đã bạo gan đặt vé xe ra Phan Thiết lúc 6 giờ chiều. Cô muốn đến thăm bà Doanh, có lẽ giờ này ông Lâm và Bảo đã đọc được lá thư cô viết để lại nhà.
Sau khi trực trường xong, cô đã nhờ Ngọc chở mình đến văn phòng du lịch, đợi đúng tuyến xe mình đã mua vé và sau 6 tiếng đồng hồ ngồi xe, Nam đến Phan Thiết đúng 12 giờ đêm sáng mùng Năm tết.
Và cô không hề biết rằng trên chiếc xe ấy cũng có Duy. Chỉ là anh đã đến cánh đồng này trước cô một bước mà thôi. Đó là sự giải thích cho việc tại sao cả Nam và Duy đều ở đây vào giữa đêm khuya vắng thế này.
Tiếng Harmonica ngưng bặt, chỉ còn tiếng gió gào thét giữa đêm vắng lặng. Duy ngồi bệt dưới những ngọn cỏ lau bị anh giẫm nát từ lúc nào, anh cúi người hôn lên thân cây bạch đàn sần sùi, nước mắt vẫn ướt đẫm khuôn mặt. Hình như anh chưa biết sự hiện của vị khách không mời phía sau.
Ông Lâm từng nói với Nam, dưới gốc cây bạch đàn ấy là tro cốt của bà Doanh và một người bạn của mình. Nam đã bước sang tuổi thứ 18 đồng nghĩa với việc hai cây bạch đàn ấy đã sống được 18 năm.
Cho đến hôm nay cô mới vỡ lẽ rằng, dưới gốc cây nơi Duy đang ngồi kia là tro cốt của ông Lộc- người họa sĩ đã vẽ nên những bức tranh ở phòng tranh Du Viễn và cũng chính là ba ruột của Duy.
-Muốn chết rồi hay sao mà vác xác tới đây hả? CON NHÓC KIA!
-Muốn chết rồi hay sao mà vác xác tới đây hả? CON NHÓC KIA!
Nam thụt lùi, bước chân gấp gáp xoay người và bỏ chạy. Nhưng cô không nhanh bằng Duy, anh đã xông tới và tóm chặt lấy cô, xiết đôi vai mỏng manh của cô bằng đôi tay rắn chắc hằn rõ những đường gân xanh. Có giọt đắng vừa rơi. Lã chã. Thấm ướt bông lau vừa chớm. Nước mắt ấy. Là của Duy hay của Nam? Hay của cả hai người?
Nỗi sợ hãi dâng lên, nó nhấn chìm cảm xúc ít ỏi của Nam, cô muốn ngã khụy trong vòng tay của Duy. Đôi mắt ngấn nước của cô mở to tròn nhìn Duy, anh ở trước mặt cô thật gần nhưng lại mờ ảo và vô cùng xa xôi.
Lần thứ hai cô nhìn thấy anh khóc, một cách trực diện, viền nước bao bọc lấy đôi mi của anh, kìm nén một cách cực khổ để những giọt đắng ấy không rơi khỏi hồ nước xanh và lăn dài trên mặt.
-Bỏ… tui… ra… đi…
Nam ngập ngừng nói trong nước mắt, sự sợ hãi đã biến cô trở nên nhỏ bé và nhút nhát hơn hẳn mọi ngày. Cô như chú thỏ con mềm oặt trong tay con cáo gian manh là Duy. Anh cười, nụ cười nửa miệng huyễn hoặc tan thương, chứa đầy dư vị của sự chết chóc và thương hại.
Rồi ánh mắt bi phẫn ấy khép chặt lại, Duy bất chợt ôm xiết lấy Nam vào lòng mình, tiếng thở dài phát ra nghe não nề vô hạn. Lặng người. Nam như bất động hoàn toàn. Cô nép trong lòng Duy thật nhỏ bé, vòng tay anh to lớn giống như của Bảo.
Anh ôm chặt lấy cô, hương cỏ lau nhẹ nhàng len lỏi vào từng lớp da thớ thịt. Nam nghe rõ ràng giọt nước mắt