vừa vỡ đôi trên tóc mình. Cô ngỡ ngàng, sự sợ hãi dần biến mất, thay vào đó là đồng cảm với nỗi đau mà Duy đang chịu đựng. Cô mất mẹ, còn anh mất ba.
Gió thổi mạnh hơn kéo mây gom về một góc trời. Cánh đồng lau dập dìu theo chiều gió thổi. Tiếng chớp rạch ngang nền trời, sau đó là mưa trút xuống như nước. Dưới cánh đồng, hai bóng người vẫn ôm lấy nhau, trao nhau hơi ấm của sự chia sẻ và mong muốn phần nào nỗi đau thương mất mát kia vơi bớt.
Mưa? Hay nước mắt? Nhạt nhòa khuôn mặt.
Mưa nặng hạt dần, dồn sự giận dữ xuống nhân gian. Duy kéo Nam vào đứng dưới gốc bạch đàn tránh mưa, mặc dù quần áo hai người đã không còn chỗ nào khô ráo nữa.
Mưa bết tóc của Duy lại, áp sát vào khuôn mặt góc cạnh điển trai, nhỏ tong tóc xuống chiếc áo sơ mi trắng. Đôi mắt màu xanh đã thoát khỏi sự che giấu của cặp kính đen mọi ngày, đủ để Nam nhìn thật sâu trong ấy. Cứ như có cả một cơn lốc xoáy dữ dội cuốn hút cô vào, tâm tư của anh, cô không thể nhận ra được trong giây phút này.
Nam đứng bên cạnh Duy, gần đến mức có thể nghe được cả nhịp thở của anh, chỉ một cái xoay người cũng có thể chạm vào anh. Nhưng cô chỉ đứng yên, cúi đầu nhìn những ngọn lau bị nước mưa vùi dập, hơi thở dồn dập vì lạnh. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Duy, cô sợ chạm vào đôi mắt đầy bi thương ấy, sợ anh trong phút chốc không giữ bình tĩnh mà giết chết mạng sống nhỏ bé của cô.
Rồi mắt Nam chợt sáng lên khi nhìn thấy chiếc kèn Harmonica nằm lẻ loi, cô độc dưới những ngọn lau bết nước ở phía trước kia. Cô guồng chân chạy ra khỏi gốc bạch đàn, cúi xuống nhặt chiếc kèn lên, nâng niu nó như một báu vật. Rồi bước đến trước mặt Duy, bây giờ thì không muốn cô cũng phải đối diện với ánh mắt màu xanh lạnh lẽo ấy của anh.
-Cái đó… là ba đã cho tôi.
Ánh mắt Nam đượm buồn, thứ cô đang cầm trên tay là di vật của ông Lộc. Cô nắm tay Duy, mở bàn tay của anh ra và đặt chiếc kèn vào trong ấy. Tay anh lạnh ngắt như vừa nhúng trong thùng nước đá, khi cô chạm vào đã thoáng giật mình.
-Anh nên giữ nó cẩn thận. Mẹ… không để lại gì cho tui hết. Ngoài những tấm ảnh còn sót lại ở phòng ba, tui không biết gì về mẹ nữa.
Đôi vai nhỏ của Nam khẽ run lên, cô xoay người đứng bên cạnh Duy, rồi không nói thêm gì nữa. Tán bạch đàn vươn rộng ra như muốn che chở cho hai con người này khỏi sự giận dữ của đất trời. Cơn mưa đầu xuân thế này thật hiếm gặp.
-Lần trước ở phòng tranh, tui bị xỉu đó. Anh đã cõng tui về nhà hả?
Đôi đồng tử của Duy mở căng. Làm thế nào mà Nam biết được? Anh đã kiểm tra cô rất kĩ lưỡng, cô hoàn toàn hôn mê, khi anh rời khỏi nhà cô, cô vẫn chưa tỉnh lại. Duy không trả lời, sự im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận và đồng ý. Nam xiết chặt nắm tay, cô đã nghĩ rằng Duy xấu xa như vậy sẽ không thể nào giúp cô trong hoàn cảnh ấy. Vậy mà…
-Bữa học thể dục cuối cùng trước khi nghỉ Tết, tui bị nhốt trong phòng dụng cụ… anh đã đưa tui tới phòng y tế… phải không?
Nam đã ngầm cảm nhận được, hơi ấm của Duy, vòng tay, bờ vai của anh. Của hôm ấy, đêm giao thừa và cả hôm nay nữa. Tại sao bên ngoài anh lại buông lời khinh miệt, nhục mạ, hã.m hại cô trong khi đằng sau những thứ anh làm để đẩy cô đến với sự tuyệt vọng đau khổ hơn cả cái chết lại là sự lo lắng, quan tâm và trao cho cô hơi ấm mạnh mẽ để sống tiếp?
-Bơ…
Nam chỉ nghe loáng thoáng Duy gọi mình là Bơ, cơn đau đầu ập đến bất chợt khiến cô không thể mở mắt ra để hỏi anh cho rõ nhiều thứ. Gió lạnh và nước mưa thi nhau quật vào người cô, muốn đóng băng làn da mỏng manh của cô.
Nam ngã xuống, bất tỉnh dưới những bông lau đã úa tàn. Nhanh như chớp, Duy bế bổng Nam lên chạy thật nhanh về phía ngôi nhà duy nhất ở cánh đồng lau này. Miệng không ngừng gọi tên cô.
-Nam. Tỉnh lại đi. Nam.
Không có tiếng đáp trả Duy. Chỉ có tiếng gió thổi ào ào, tiếng mưa trút xuống vội vã, tiếng sét gầm rú trên nền trời cao và tiếng sột soạt của những ngọn lau bị chân anh giẫm nát.
-Bơ. Bơ. Tỉnh lại đi em. Đừng ngủ. Mở mắt ra đi Bơ.
Chưa bao giờ Duy gọi Nam bằng cái tên thân mật ấy. À không, chỉ là từ lúc anh rời khỏi Việt Nam đến giờ, từ lúc anh trở thành học sinh của lớp 12A7 mà thôi. Còn trước đó…
-Cậu Tư. Mở cửa cho con. Cậu Tư.
Kèm theo là tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng mưa át mất tiếng gọi của Duy. Mãi một lúc sau, trong căn nhà xây nhỏ mới có ánh đèn điện le lói thắp lên. Rồi sau đó là tiếng lạch cạch mở cửa. Duy bế Nam chạy một mạch vào trong, đặt cô nằm trên chiếc đi- văng cũ kĩ làm bằng gỗ lim. Người được Duy gọi là cậu Tư lúc bấy giờ mới lên tiếng hỏi.
-Duy? Con về rồi sao? Chị Hai đâu?
-Cậu mau nấu cho con ấm nước. Có gì lát nữa con kể sau.
Người đàn ông trẻ lục đục ra phía sau bắt nước theo lời Duy. Còn anh, ngồi nhìn Nam chăm bẵm. Anh quên mất là không thể để cô dầm mưa, nhiễm nước sẽ dễ bị thương hàn, với sức khỏe của Nam hiện giờ chỉ cần sốt nhẹ cũng có thể khiến cô mất sức.
Ngôi nhà này do ông Lâm- ba của Nam và Trọng- cậu Tư của Duy xây nên. Gọi là cậu Tư nhưng thật ra Trọng chỉ hơn Duy có 3 tuổi, anh là một nhiếp ảnh gia trẻ, vì đam mê nghệ thuật cho nên đã đến Phan Thiết và đóng đô tại nơi này để săn cho được những bức ảnh đẹp nhất. Và cũng giúp ông Lâm trông coi mộ phần của ông Lộc và bà Doanh.
Từ trong phòng ngủ của Trọng, Duy bước ra với bộ quần áo khô ráo, tay còn cầm thêm một
Chương 5
Trong phòng y tế chỉ có mình Nam nằm đó, trên chiếc giường phủ gra trắng. Không thấy cô Diệu và cả Duy nữa. Nam vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt hốc hác và trắng bệch. Trên hai cánh tay sưng lên những mảng màu hồng nhạt không rõ nguyên do. Bảo ngồi một bên, Ngọc ngồi một bên.
-Sao lại thành ra thế này? Bình thường nó khỏe lắm mà. Sao lại có chuyện ngất xỉu được? Hồi sáng em có thấy Bơ ăn sáng không Ngọc?
-Dạ có. Em thấy nó cầm một hộp cơm lên lớp.
-Có ăn sáng mà sao lại xỉu? Con nhỏ này, bị cái gì vậy trời?
-Giờ mình làm sao đây anh? Được 20 phút rồi mà nó chưa tỉnh lại.
-Anh không biết nữa.
Cô Diệu xoay nắm tay cửa bước vào, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo ở đây và bất ngờ hơn là khuôn mặt lo lắng của anh dành cho cô học trò nhỏ của mình. Ngọc thì cô Diệu không còn lạ gì nữa, lần nào Nam lên đây chơi với cô, cô bé này luôn là người đến gọi Nam về lớp.
-Em chào cô.
Đồng thanh, Bảo đứng dậy cúi đầu chào cô Diệu. Cô tưởng anh quên mất bà chủ nhiệm mình 3 năm phổ thông rồi chứ. Đi lại bên giường xem thử tình hình của Nam, rồi cô Diệu mới quay lại nói chuyện với Bảo.
-Em là gì với Nam?
-Em…
Ngọc liếc nhìn Bảo, một tiếng “anh trai” khó nói đến vậy sao? Cho đến bây giờ anh vẫn không thể xem Nam là em gái của mình sao? Ánh mắt Ngọc trũng xuống, đượm buồn. Cô Diệu đi qua bàn ngồi, giở sổ điểm danh ra ghi tên cô vào chỗ vắng. Đúng như lời Duy nói, Nam sẽ đến đây nhiều hơn.
-Không sao. Chỉ là hơi choáng nên ngất đi thôi. Ngủ một giấc sẽ khỏe lại mà. Để con bé nằm lại đây cô lo cho.
Chuông reng báo hiệu giờ vào tiết thứ tư. Bảo nhìn cô Diệu như thể tìm kiếm một sự chắc chắn nào đó từ cô. Ngọc mím môi, cô không thể bỏ tiết giữa chừng được. Bảo cũng vậy, anh cần dự tiết dạy của một đồng nghiệp khác ở lớp 12A4.
-Phiền cô lo cho Nam giúp em. Em chào cô.
Ngọc cũng cúi đầu chào cô Diệu rồi theo Bảo rời khỏi phòng y tế. Cô Diệu quay sang Na
Gió thổi mạnh hơn kéo mây gom về một góc trời. Cánh đồng lau dập dìu theo chiều gió thổi. Tiếng chớp rạch ngang nền trời, sau đó là mưa trút xuống như nước. Dưới cánh đồng, hai bóng người vẫn ôm lấy nhau, trao nhau hơi ấm của sự chia sẻ và mong muốn phần nào nỗi đau thương mất mát kia vơi bớt.
Mưa? Hay nước mắt? Nhạt nhòa khuôn mặt.
Mưa nặng hạt dần, dồn sự giận dữ xuống nhân gian. Duy kéo Nam vào đứng dưới gốc bạch đàn tránh mưa, mặc dù quần áo hai người đã không còn chỗ nào khô ráo nữa.
Mưa bết tóc của Duy lại, áp sát vào khuôn mặt góc cạnh điển trai, nhỏ tong tóc xuống chiếc áo sơ mi trắng. Đôi mắt màu xanh đã thoát khỏi sự che giấu của cặp kính đen mọi ngày, đủ để Nam nhìn thật sâu trong ấy. Cứ như có cả một cơn lốc xoáy dữ dội cuốn hút cô vào, tâm tư của anh, cô không thể nhận ra được trong giây phút này.
Nam đứng bên cạnh Duy, gần đến mức có thể nghe được cả nhịp thở của anh, chỉ một cái xoay người cũng có thể chạm vào anh. Nhưng cô chỉ đứng yên, cúi đầu nhìn những ngọn lau bị nước mưa vùi dập, hơi thở dồn dập vì lạnh. Cô không dám ngẩng đầu nhìn Duy, cô sợ chạm vào đôi mắt đầy bi thương ấy, sợ anh trong phút chốc không giữ bình tĩnh mà giết chết mạng sống nhỏ bé của cô.
Rồi mắt Nam chợt sáng lên khi nhìn thấy chiếc kèn Harmonica nằm lẻ loi, cô độc dưới những ngọn lau bết nước ở phía trước kia. Cô guồng chân chạy ra khỏi gốc bạch đàn, cúi xuống nhặt chiếc kèn lên, nâng niu nó như một báu vật. Rồi bước đến trước mặt Duy, bây giờ thì không muốn cô cũng phải đối diện với ánh mắt màu xanh lạnh lẽo ấy của anh.
-Cái đó… là ba đã cho tôi.
Ánh mắt Nam đượm buồn, thứ cô đang cầm trên tay là di vật của ông Lộc. Cô nắm tay Duy, mở bàn tay của anh ra và đặt chiếc kèn vào trong ấy. Tay anh lạnh ngắt như vừa nhúng trong thùng nước đá, khi cô chạm vào đã thoáng giật mình.
-Anh nên giữ nó cẩn thận. Mẹ… không để lại gì cho tui hết. Ngoài những tấm ảnh còn sót lại ở phòng ba, tui không biết gì về mẹ nữa.
Đôi vai nhỏ của Nam khẽ run lên, cô xoay người đứng bên cạnh Duy, rồi không nói thêm gì nữa. Tán bạch đàn vươn rộng ra như muốn che chở cho hai con người này khỏi sự giận dữ của đất trời. Cơn mưa đầu xuân thế này thật hiếm gặp.
-Lần trước ở phòng tranh, tui bị xỉu đó. Anh đã cõng tui về nhà hả?
Đôi đồng tử của Duy mở căng. Làm thế nào mà Nam biết được? Anh đã kiểm tra cô rất kĩ lưỡng, cô hoàn toàn hôn mê, khi anh rời khỏi nhà cô, cô vẫn chưa tỉnh lại. Duy không trả lời, sự im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận và đồng ý. Nam xiết chặt nắm tay, cô đã nghĩ rằng Duy xấu xa như vậy sẽ không thể nào giúp cô trong hoàn cảnh ấy. Vậy mà…
-Bữa học thể dục cuối cùng trước khi nghỉ Tết, tui bị nhốt trong phòng dụng cụ… anh đã đưa tui tới phòng y tế… phải không?
Nam đã ngầm cảm nhận được, hơi ấm của Duy, vòng tay, bờ vai của anh. Của hôm ấy, đêm giao thừa và cả hôm nay nữa. Tại sao bên ngoài anh lại buông lời khinh miệt, nhục mạ, hã.m hại cô trong khi đằng sau những thứ anh làm để đẩy cô đến với sự tuyệt vọng đau khổ hơn cả cái chết lại là sự lo lắng, quan tâm và trao cho cô hơi ấm mạnh mẽ để sống tiếp?
-Bơ…
Nam chỉ nghe loáng thoáng Duy gọi mình là Bơ, cơn đau đầu ập đến bất chợt khiến cô không thể mở mắt ra để hỏi anh cho rõ nhiều thứ. Gió lạnh và nước mưa thi nhau quật vào người cô, muốn đóng băng làn da mỏng manh của cô.
Nam ngã xuống, bất tỉnh dưới những bông lau đã úa tàn. Nhanh như chớp, Duy bế bổng Nam lên chạy thật nhanh về phía ngôi nhà duy nhất ở cánh đồng lau này. Miệng không ngừng gọi tên cô.
-Nam. Tỉnh lại đi. Nam.
Không có tiếng đáp trả Duy. Chỉ có tiếng gió thổi ào ào, tiếng mưa trút xuống vội vã, tiếng sét gầm rú trên nền trời cao và tiếng sột soạt của những ngọn lau bị chân anh giẫm nát.
-Bơ. Bơ. Tỉnh lại đi em. Đừng ngủ. Mở mắt ra đi Bơ.
Chưa bao giờ Duy gọi Nam bằng cái tên thân mật ấy. À không, chỉ là từ lúc anh rời khỏi Việt Nam đến giờ, từ lúc anh trở thành học sinh của lớp 12A7 mà thôi. Còn trước đó…
-Cậu Tư. Mở cửa cho con. Cậu Tư.
Kèm theo là tiếng đập cửa dồn dập. Tiếng mưa át mất tiếng gọi của Duy. Mãi một lúc sau, trong căn nhà xây nhỏ mới có ánh đèn điện le lói thắp lên. Rồi sau đó là tiếng lạch cạch mở cửa. Duy bế Nam chạy một mạch vào trong, đặt cô nằm trên chiếc đi- văng cũ kĩ làm bằng gỗ lim. Người được Duy gọi là cậu Tư lúc bấy giờ mới lên tiếng hỏi.
-Duy? Con về rồi sao? Chị Hai đâu?
-Cậu mau nấu cho con ấm nước. Có gì lát nữa con kể sau.
Người đàn ông trẻ lục đục ra phía sau bắt nước theo lời Duy. Còn anh, ngồi nhìn Nam chăm bẵm. Anh quên mất là không thể để cô dầm mưa, nhiễm nước sẽ dễ bị thương hàn, với sức khỏe của Nam hiện giờ chỉ cần sốt nhẹ cũng có thể khiến cô mất sức.
Ngôi nhà này do ông Lâm- ba của Nam và Trọng- cậu Tư của Duy xây nên. Gọi là cậu Tư nhưng thật ra Trọng chỉ hơn Duy có 3 tuổi, anh là một nhiếp ảnh gia trẻ, vì đam mê nghệ thuật cho nên đã đến Phan Thiết và đóng đô tại nơi này để săn cho được những bức ảnh đẹp nhất. Và cũng giúp ông Lâm trông coi mộ phần của ông Lộc và bà Doanh.
Từ trong phòng ngủ của Trọng, Duy bước ra với bộ quần áo khô ráo, tay còn cầm thêm một
Chương 5
Trong phòng y tế chỉ có mình Nam nằm đó, trên chiếc giường phủ gra trắng. Không thấy cô Diệu và cả Duy nữa. Nam vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt hốc hác và trắng bệch. Trên hai cánh tay sưng lên những mảng màu hồng nhạt không rõ nguyên do. Bảo ngồi một bên, Ngọc ngồi một bên.
-Sao lại thành ra thế này? Bình thường nó khỏe lắm mà. Sao lại có chuyện ngất xỉu được? Hồi sáng em có thấy Bơ ăn sáng không Ngọc?
-Dạ có. Em thấy nó cầm một hộp cơm lên lớp.
-Có ăn sáng mà sao lại xỉu? Con nhỏ này, bị cái gì vậy trời?
-Giờ mình làm sao đây anh? Được 20 phút rồi mà nó chưa tỉnh lại.
-Anh không biết nữa.
Cô Diệu xoay nắm tay cửa bước vào, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo ở đây và bất ngờ hơn là khuôn mặt lo lắng của anh dành cho cô học trò nhỏ của mình. Ngọc thì cô Diệu không còn lạ gì nữa, lần nào Nam lên đây chơi với cô, cô bé này luôn là người đến gọi Nam về lớp.
-Em chào cô.
Đồng thanh, Bảo đứng dậy cúi đầu chào cô Diệu. Cô tưởng anh quên mất bà chủ nhiệm mình 3 năm phổ thông rồi chứ. Đi lại bên giường xem thử tình hình của Nam, rồi cô Diệu mới quay lại nói chuyện với Bảo.
-Em là gì với Nam?
-Em…
Ngọc liếc nhìn Bảo, một tiếng “anh trai” khó nói đến vậy sao? Cho đến bây giờ anh vẫn không thể xem Nam là em gái của mình sao? Ánh mắt Ngọc trũng xuống, đượm buồn. Cô Diệu đi qua bàn ngồi, giở sổ điểm danh ra ghi tên cô vào chỗ vắng. Đúng như lời Duy nói, Nam sẽ đến đây nhiều hơn.
-Không sao. Chỉ là hơi choáng nên ngất đi thôi. Ngủ một giấc sẽ khỏe lại mà. Để con bé nằm lại đây cô lo cho.
Chuông reng báo hiệu giờ vào tiết thứ tư. Bảo nhìn cô Diệu như thể tìm kiếm một sự chắc chắn nào đó từ cô. Ngọc mím môi, cô không thể bỏ tiết giữa chừng được. Bảo cũng vậy, anh cần dự tiết dạy của một đồng nghiệp khác ở lớp 12A4.
-Phiền cô lo cho Nam giúp em. Em chào cô.
Ngọc cũng cúi đầu chào cô Diệu rồi theo Bảo rời khỏi phòng y tế. Cô Diệu quay sang Na