Sắc Cầu Vồng Thứ Tám - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (xem 3235)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám

ình có giá trị lắm.
Đau. Có cảm giác nhói lên rất nhiều trong tim. Nam cười khẩy, nụ cười như khinh miệt bản thân và cả người trước mặt. Bảo ngây người, anh chưa từng thấy cô cười như thế bao giờ. Ánh mắt buồn long lanh nước đang nhìn thẳng vào anh như oán trách. Anh làm sai sao? Không đâu, chỉ mới mấy câu này đã thấm thía gì với cô đâu chứ? Bao nhiêu năm qua vẫn chịu đựng giỏi lắm mà.
-Em không có giá trị. Một kẻ giết người thì làm gì có giá trị?
Ngọc tròn mắt, Nam vừa nói cái gì cơ? Kẻ giết người? Nam nhận mình là kẻ giết người- lời khẳng định mà bấy lâu nay Duy vẫn thường ám chỉ ư? Ngọc không tin. Và khó tin hơn cả là Bảo. Anh lùi lại một bước chân, môi mấp máy gì đó mà không thể phát ra thành lời. Vẫn là nụ cười ấy, Nam cứ như trở thành một con người khác trước mặt Bảo và Ngọc.
-Sao anh không nói tiếp đi? Vì em mà mẹ của anh phải chết. Tại em mới có cái bàn thờ kia chứ gì? Sao anh không chửi em nữa đi? Làm như những gì mà 18 năm qua anh vẫn làm. Nói đi chứ? Tao ghét cái bản mặt của mày. Ghét dáng vẻ thơ ngây của mày. Nói đi. Anh nói đi.
Chát.
-Anh Bảo. Dừng lại.
Ngọc chạy ra đứng chắn trước mặt Bảo ngăn anh lại, không để anh giáng thêm một cái tát nữa xuống mặt Nam. Phía sau Ngọc, Nam cười. Tay cô ôm mặt, 18 năm, tuy Bảo ghét cô mắng cô nhưng chưa bao giờ đánh cô thế này. Anh tàn nhẫn lắm. Nam cười trong đau đớn.
-Em tránh ra. Đây là chuyện của gia đình anh. Anh phải dạy dỗ nó lại.
-Anh có tư cách gì dạy em? Anh trai hả? Có khi nào anh chịu nhận em là em gái anh chưa? Chưa chứ gì! Vậy thì miễn đi, anh không có quyền gì dạy dỗ em hết.
Ngọc sững sờ. Nam mà cô biết không bao giờ nói những lời này với Bảo. Dù anh không quan tâm đến Nam nhưng cô vẫn luôn âm thầm kính trọng anh. Ngọc xoay người, chầm chậm nhìn Nam. Nguyễn Tường Nam bạn thân của cô đâu mất rồi. Nụ cười đó, đầy đau thương và bi phẫn.
-Mày… giỏi lắm. Tao không đánh mày thì không được. Chiều quá mày sinh hư. Ngọc, em tránh ra đi.
-Đánh đi. Đánh chết em đi. Đền mạng cho mẹ anh.
Bảo đẩy Ngọc bước qua bên kia, anh xách cái chổi trên tay định sẽ đánh Nam nhưng một lần nữa Ngọc van nài anh đừng tổn thương Nam thêm nữa. Không ai nhận ra trong lời nói của Nam đã có sự phân biệt rạch ròi.
-Bảo, đừng đánh. Em xin anh.
Ngọc ôm lấy Nam, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống thấm ướt vạt áo, cô đứng khựng người, cơ thể của Nam lạnh buốt. Mặc kệ, Ngọc muốn bảo vệ Nam, cô không muốn Nam bị đánh, nhất là lúc này khi mà cô cảm nhận được hàng tỉ nỗi đau đằng sau nụ cười và đôi mắt đờ đẫn đến vô hồn ấy.
Bảo thả cái chổi xuống, nhìn Ngọc khóc anh không cầm lòng được. Trong khi Nam cứ đứng như tượng, mắt trân trân nhìn anh thách thức, chẳng có chút gì hối lỗi cả.
Nam cười, đôi mắt trong veo nhìn Bảo. Anh nghệch mặt ra, những ngón tay cứng đờ đang từ từ đưa lên mặt Nam. Cằm, môi và dừng lại ở mũi. Ngón tay của anh quệt đi vệt máu vừa chảy ra từ mũi của Nam. Nụ cười của cô trở nên lạc lõng. Ngọc cũng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào thứ màu đỏ trên tay Bảo, rồi cô nhìn lại mặt Nam, khựng người.
-Anh, em xin lỗi. Mẹ anh đã vì một đứa không ra gì như em mà chết. Xin lỗi…
Rồi Nam đứng không vững nữa, Ngọc nhanh tay đỡ Nam cô lại, lo lắng không thôi. Nam vịn tay Ngọc cố điều hòa nhịp thở và thăng bằng, cô tránh né ánh nhìn dò xét của Bảo.
Ngọc dìu Nam đi lên phòng, bỏ mặc Bảo đứng đó đang suy nghĩ về những lời Nam vừa nói ra. Cô biết rồi, biết cái lí do mà bao nhiêu năm qua anh đã dùng nó để tự ngụy biện và kìm nén sự quan tâm dành cho cô. Nhưng tại sao lại là “mẹ anh” chứ không phải là “mẹ” như mọi ngày?
Trong phòng Nam. Ngọc ngồi bên cạnh còn Nam nằm trên giường, gương mặt tái nhợt.
-Mày không sao chứ? Làm tao sợ đó.
-Không sao. Cám ơn mày.
-Chuyện gì?
-Lúc nãy bênh tao đó.
-Mày thiệt là… biết tính anh Bảo vậy rồi còn cương. Ảnh lo cho mày lắm đó. Bề ngoài thì hằn học vậy chứ ảnh không ghét mày đâu.
Nam cười. Nam ủi cô sao? Nhưng những lời của Ngọc nghe mà cô thấy ấm lòng vô cùng.
-Ờ. Tao mệt quá. Muốn ngủ.
-Vậy ngủ đi. Vở ghi mấy môn bữa nay mày vắng tao để trên bàn, lát nữa dậy nhớ chép bài rồi mai cầm lên cho tao nha.
Nam gật đầu, Ngọc vỗ vỗ tay cô rồi ra ngoài, khép cửa lại cho Nam nghỉ ngơi. Không ai thắc mắc tại sao Nam lại chảy máu mũi đúng lúc vậy sao? Nghĩ đến mà cô mím môi, giật phắt tấm chăn ra ngoài, Nam bỏ qua bàn học. Vở của Ngọc nằm ngay ngắn một góc, Nam khẽ mỉm cười. Tay với lấy chìa khóa đặt dưới chiếc đồng hồ cát, Nam mở hộc tủ bên cạnh, túi thuốc của Kỳ chễm chệ cả khoang trống.
Nam lặng người ngồi trên ghế. Cô lấy điện thoại ra, nhìn lên tấm lịch treo tường, ở góc phải có một dòng điện thoại bé xíu. Đó là số điện thoại Nam tìm được trên facebook của Harmonica.
Dạo gần đây Har có vẻ thích cập nhật thông tin của mình, cả số điện thoại nữa. Một trong số những lí do khiến Nam nghĩ Har là người ở rất gần mình chính là dãy số điện thoại này, ít nhất nó là số sim của Việt Nam lưu hành chứ không phải một đất nước xa xôi nào đó trên Thế Giới.
Bấm số. Từng hồi tít tít vang lên. Có tiếng nhấc máy làm trái tim Nam như chệch mất một nhịp. Bên kia không lên tiếng. Nam cũng vậy. Thời gian gọi cứ thế mà tăng lên, tiền nhiều quá nên để trừ chơi vậy đó, coi bộ Nam cũng rảnh quá mà.
Nam gục đầu trên bàn học, tay miết chặt những viên thuốc trắng, tay còn lại vẫn áp điện thoại lên tai mặc dù chẳng nghe được gì cả. Tóc. Tách. Nước nhỏ xuống bàn, lồng ngực co thắt lại. Đau đớn.
-Là Bơ nà. Har có nghe không? Bơ đau quá! Bơ nghe lời Har uống thuốc đều đặn rồi. Mà Bơ không thích đi viện đâu, mùi sát trùng ở đó ghê lắm, nên Har kêu nhập viện sớm là không được. Har còn đó không vậy? Bơ ghét nước mắt, bây giờ nước mắt chỉ còn màu đỏ thôi. Ghê lắm. Har nói gì đó đi. Cho Bơ lời khuyên đi.
Tít. Tít. Điện thoại hết tiền. Nam thả rơi nó xuống thềm, không biết có sứt mẻ gì không. Gục đầu, nước mắt tuôn đều đặn. Hòa cùng máu. Một màu đỏ đau xót. Cánh cửa phòng khẽ mở ra, người bên ngoài nhìn thấy đôi vai nhỏ run run. Tự động cánh của khép lại, ánh mắt Bảo lắng xuống một quãng sâu.
………
Tối này, Thiên ở lại bệnh viện vì có ca trực. Anh vừa xử xong bữa tối ở căng tin bệnh viện, trở lại phòng trực thì thấy có vài nữ y tá đứng thập thò ở cửa phòng. Cái chuyện này hầu như tới phiên trực của mình là anh đều gặp phải.
Nhiều lúc Thiên đã hỏi ba mẹ của mình: sao ba mẹ lại có thể lai tạo ra một đứa con đẹp trai đến vậy? Không phải là khoe khoang hay tự sướng gì nhưng thật sự mà nói, nếu mang tất cả bác sĩ y tá của cái bệnh viện này ra bình chọn “Ai là người đẹp trai nhất?”, chắc chắn Thiên giật giải nhất.
Chen vào giữa mấy cô y tá để mở cửa vào phòng trực, thuận tay Thiên đóng luôn cửa phòng, kéo sập màn cửa sổ, ngồi quay mặt vào trong không để mấy cô ngoài kia có cơ hội làm phiền mình. Thế mới nói, đẹp trai cũng có cái khổ.
Mở máy tính lên, thời gian rảnh rỗi thế này Thiên thường xem xét kiểm tra lại kiến thức y khoa, anh muốn học cao hơn nữa. Vừa vặn đợi Kỳ đến luôn, lúc chiều cô có nhắn tin nói rằng tối nay sẽ vào bệnh viện hỏi anh vài thứ.
Nhớ đến Kỳ, Thiên không thể không thở dài. Liếc qua xấp tài liệu bệnh án để bên cạnh máy tính, Thiên rút ra một hồ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đêm tân hôn tủi nhục, chưa kịp cởi váy cưới đã ăn tát của chồng chỉ vì trò giỡn quá trớn của đám bạn thân

Đã bao lâu rồi bạn không yêu?

Nửa đêm tỉnh giấc, hốt hoảng thấy hai bóng người đang ôm nhau

Truyện Chủ nhân xin chào

Đọc Truyện Trớ Trêu Online Trên Điện Thoại