Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Món quà từ tương lai (xem 1226)

Món quà từ tương lai

, tôi thấy ông trở mình đứng dậy, mở cửa tiến vào phòng.
-Minh!
Sumô hơi giật mình tỉnh giấc, ngoảnh mặt lên.
-Dạ, ông ạ.
-Tối nay mấy giờ máy bay cất cánh?
Sumô liếc nhìn đồng hồ treo trong phòng bệnh.
-Mười một giờ ạ.
-Ừm, chắc thằng Quang cũng sắp xếp đồ xong rồi. Cháu cũng về đi kẻo lỡ máy bay.
Sumô ngoảnh mặt nhìn sang giường bệnh.
Tôi ngạc nhiên. Tại sao lại có một người nằm đó trông giống hệt tôi. Trên đầu là một dải băng trắng. Nếu không phải vì hơi thở phập phồng qua tấm chăn mỏng, tôi còn nghĩ hẳn đó là búp bê mô hình trông y như người thật. Một chai chất lỏng đang chảy chầm chậm theo dây truyền trong suốt chảy vào tĩnh mạch trên tay phải người trên giường.
Sumô tiến tới, ôm lấy ông tôi.
-Ông cứ yên tâm nhé. Bác sĩ đều nói các tổn thương đã lành lại cả rồi. Rùa chỉ đang ngủ vì tác dụng của thuốc an thần thôi.
-Ừ, ông biết.
-Cháu sẽ nhớ ông lắm.
-Ông phải ở đây với con bé, không tiễn hai đứa được.
Sumô quay lại nhìn người bị băng đầu nằm trên giường. Trừ dải băng và khuôn mặt hơi nhợt nhạt, chẳng có vẻ gì đó là một người bệnh cả. Dường như nó chỉ đang chơi trò bệnh nhân- bác sĩ mà thôi. Ông tôi quay ra ngoài, để mình Sumô ở lại. Hắn nhìn tôi im lìm trên giường, hơi cong khoé miệng lên.
-Chà, trông cậu lúc này hiền lành ghê. Chẳng hung dữ như bữa đầu tiên gặp tôi nhỉ.
Á à tên này được lắm, nhân lúc tôi không biết gì mà nói xấu đây. Đúng là uổng công chăm sóc bao ăn ở, sểnh ra một tý đã bắt đầu giở mặt rồi.
Sumô vuốt nhẹ một bên má tôi, sau đó lại vuốt cái mũi hỉnh của tôi, một ngón tay từ từ chạm nhẹ lên môi tôi. Cảm giác nhìn thấy ai đó trêu chọc khuôn mặt mình khi đang ngủ thật là khó diễn tả. Vừa nhột nhột vừa râm ran, tôi cứ đứng ở đó không biết phản ứng thế nào. Rồi hắn cúi xuống thì thầm vào tai tôi đều gì đó, hắn nói nhỏ quá, nhưng từng chữ vẫn vang vào đầu tôi rõ rệt.
-Tôi sẽ nhớ cậu lắm.
Nói xong, hắn đặt môi lên môi tôi. Cảm giác làm người thứ ba đứng nhìn ai đó hôn chính mình, điều này lại còn ngạc nhiên hơn nữa.
– S’ayapo.
“S’ayapo” là gì? Sumô nhìn tôi cười.
-Sao hoàng tử hôn rồi mà công chúa vẫn còn chưa tỉnh lại? Chắc còn muốn hôn tiếp hả?
Tôi biết nụ cười này, đây là nụ cười gian nhất trong số các nụ cười của hắn. Rõ ràng hắn đang có một âm mưu nào đó. Tôi không biết rốt cuộc là âm mưu gì.
Vì thế khi hắn rời khỏi bệnh viện, tôi bèn đi theo. Sếu đang ngồi chờ trước nhà, trông khuôn mặt thì khá sốt ruột nhưng tay chân thì hoàn toàn yên tĩnh như thể hắn đang ngồi thiền.
-Tình trạng của cô ấy tốt chứ?
-Xương liền lại cả rồi, chấn thương nội tạng và vùng thuỳ chẩm cũng hàn gắn rất nhanh. Chỉ giống như ngã từ trên ghế xuống thôi. Các bác sĩ đều đang xôn xao nói trường hợp của cô ấy là phép màu.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên vùng phía sau tai bên trái, ở đó bắt đầu xuất hiện một cơn đau râm ran. Sếu bật cười.
-Xơi một lúc nửa lọ Teteasophie cơ mà. Chẳng biết dùng quá liều như thế có ảnh hưởng gì không nữa.
-Lúc đó đâu còn cách nào khác. Anh thấy máu tràn từ tai ra là đã hoảng rồi. Dấu hiệu của chấn thương sọ não nghiêm trọng như thế, chỉ sợ y học nơi này chưa thể can thiệp được. Dù có tác dụng phụ kiểu gì cũng phải đánh liều hết. Cũng may chỗ máu tụ ở trung khu sự kiện đang tan dần, nếu không thật sự không biết sau này thế nào.
Sếu gật đầu, sau đó chỉ vào túi xách nho nhỏ đang để trên bàn.
-Đồ đạc em đều gom xong hết rồi. Anh còn có thứ gì nữa không?
Sumô gật đầu sau đó một mình đi lên gác xép.
Căn gác xép vốn khá trống trải, bình thường chỉ có chiếc bàn luôn đầy nhóc mấy cục kim loại đủ hình thù nay cũng hoàn toàn sạch bong. Sumô rút từ trong quyển Kỹ thuật nuôi cấy nấm mỡ trên giá sách một phong bì nho nhỏ màu xanh và sau nó còn một hộp nhỏ kim loại đen bóng khiến tôi tò mò không biết hắn đựng gì ở trong. Sumô sang phòng tôi nhét cái phong bì vào dưới nệm, rồi quay qua mỉm cười nhìn một chậu cây đặt trên bệ cửa sổ.
-Tạm biệt.
Hắn nói rất nhỏ, nhưng thính giác của tôi lúc này cực kỳ tinh tường.
Tạm biệt là ý gì? Tại sao hắn lại nói tạm biệt? Ông tôi nói hắn sắp lên máy bay. Máy bay nào, mà bay đi đâu cơ chứ? Không lẽ có người tới đón hắn rồi ư? Có phải vì thế mà họ thu dọn sạch sẽ đồ đạc cá nhân. Không thể nào?
Sumô đi xuống gác, giơ ngón tay cái biểu lộ xong xuôi với Sếu, sau đó cả hai tiến ra cửa.
Tôi toan chạy theo hỏi xem hai anh em nhà này tính khăn gói đi đâu vào lúc gần nửa đêm. Nhưng đúng lúc ấy đầu tôi lại nhói lên. Cơn đau ngày một dày hơn, cả nửa hộp sọ bên trái nhức nhối đến tê dại. Dường như có trăm ngàn cái búa đang nện thình thịch vào đó, tôi đau đớn hét to nhưng trong miệng chỉ là những tiếng ú ớ không rõ lời. Cả không gian tối sầm và dần chìm vào im lặng đáng sợ.
Mặt trời chiếu lên má tôi ran rát. Phòng tôi nằm ở phíaNamcơ mà, nắng buổi sáng có bao giờ rọi vào hướng này đâu. Hay là tôi đang ở trong lớp học thêm Toán mà lại ngủ quên thế này? Hình như chiều nay có môn Hình học không gian. Ôi chao, nói về hình học không gian tôi hãi lắm, thầy giáo thì rõ là kinh khủng, toàn ra mấy cái đề hóc búa, báo hại điểm số môn này của tôi môn này lúc nào cũng lẹt đẹt năm, sáu, may mà môn đại số tôi học được, nên điểm Toán mới ở mức khá an toàn.
Bây giờ lại còn ngủ gật trong lớp của ông thầy này nữa thì có khi tôi bị đì môn này quá. Tôi hoảng hốt mở choàng mắt. Hiện ra trước mặt là khuôn mặt quen thuộc, không phải của thầy giáo hình học.
-Hú hồn!
Tôi thở phào một hơi sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

-Có sao không bác sỹ? Sao tự dưng nó mở mắt rồi lại ngất đi rồi.
Giọng ông tôi nghe lo lắng. Tiếp đến là một giọng nam trầm ổn.
-Không có chuyện gì đâu. Cô bé đang ngủ thôi, có lẽ đang mơ thấy gì đó.
Lạ thật, cô bé nào, không lẽ là nói tôi? Nhưng ở đâu ra ông bác sĩ thế. Tôi đang ở nhà với ông tôi cơ mà. Hay ông tôi bị ốm, và phải mời bác sỹ tới khám. Tôi mở choàng mắt ra lần nữa.
-Ông ơi!
-Ôi cái con bé này!
Tôi ngạc nhiên nhìn ông tôi ngồi cạnh giường, cười nhưng lại rơm rớm nước mắt.
-Ông sao thế? Ông bị đau ở đâu à?
-Đau cái đầu cô ấy. Ngủ li bì suốt nửa tháng liền, làm ông còn tưởng…
Tôi giật nảy mình.
-Á, ông bảo sao? Cháu ngủ nửa tháng rồi á?
Có đùa không vậy? Thế còn bài vở trên lớp của tôi. Còn lớp học thêm, còn lò bánh. Làm cái gì mà tôi ngủ lắm thế?
-Sao ông không gọi cháu dậy?
Ông tôi dở cười dở khóc.
-Vâng, gọi được thì tôi cũng gọi rồi cô ạ.
Tôi trèo ra khỏi giường, thấy chân mình hơi nhũn, tý nữa thì khuỵu xuống, may mà nhanh tay tóm được cái bàn.
-Ông ơi, sao cháu lại ở đây?
Mới nhìn qua thì biết ngay là bệnh viện. Nhưng tôi không rõ vì sao mình lại nằm trong này. Có lẽ tại mấy hôm học hành hơi căng thẳng, lại đang giảm cân giữ eo theo lời khuyên của mấy tờ báo vớ vẩn đâm ra tôi hơi thiếu chất. Cũng may là mình có đóng bảo hiểm, nếu không nằm viện thế này lại tốn ối tiền.
Ông tôi không trả lời. Chú bác sĩ bảo lúc nãy bảo tôi ngồi im, sau đó bắt đầu làm mấy thủ tục kiểm tra bắt tôi há mồm trợn mắt soi đèn vào một hồi. Rồi chú ấy quay qua ông tôi nói.
-Đúng như dự đoán. Có thể tạm thời trí nhớ của cô bé bị ảnh hưởng một chút, nhưng từ từ sẽ hồi phục, nên bác cứ yên tâm.
Ông tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn tôi thì mắt trố ra như con l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời Full

Truyện Chuyến Đi Vũng Tàu Voz Full

Chim sẻ ban mai

7788 em yêu anh

Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full