Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Món quà từ tương lai (xem 1224)

Món quà từ tương lai

iều cao. Tôi vội nhảy lên cái cân điện tử lần nữa năn nỉ xin đo lại.
-160cm.
Cô y tá đo sức khoẻ có vẻ không được vui lắm.
-Đứa nào tới đo cũng đòi đo lại, làm như cứ đo lại thì sẽ cao được thêm mấy phân vậy. Chiều cao như thế là cũng được rồi, khối đứa có mét tư mét rưỡi nó còn chả phàn nàn gì kìa.
Cô ý không hiểu là tôi đang ngạc nhiên quá độ mà cứ tưởng tôi chưa hài lòng với chiều cao hiện giờ. Sao tôi lại cao thêm cả 7cm thế nhỉ? Lúc nãy đo vòng ngực tôi còn nghĩ có nhầm lẫn vì mình size áo khác, nhưng bây giờ tới cả chiều cao cũng tăng, cứ như phép màu.
-Salad đậu rồng giá đỗ là phép màu, phải ăn nhiều vào.
Đây là lời ông tôi mỗi bữa cơm khi gắp món này cho tôi. Ông bảo đây là lời khuyên của anh chàng bác học nên ông nghe theo. Từ khi chứng kiến cảnh cháu mình rũ ra như tàu lá héo được khiêng lên cáng cứu thương cho tới khi nhìn tôi hoàn toàn lành lặn sau mười ngày Sumô túc trực ở bên, ông đã tin tưởng rằng hai người ấy là một dạng thần tiên nào đó thì phải.
Phép màu này chỉ dừng lại vào cuối năm nhất đại học của tôi, chốt ở giá trị 166cm.
Lò bánh mỳ vẫn hoạt động bình thường. Việc bán thêm bánh Lacti cũng tăng nguồn thu không nhỏ cho ông cháu tôi. Tôi tranh thủ phát triển thêm mặt hàng bánh làm quà tặng, cực kỳ ăn khách. Bây giờ lò bánh của nhà tôi khang trang hơn, cũng là điểm đến thường xuyên của các cặp đôi mỗi khi mua quà cho nhau trong dịp đặc biệt.
May mắn là năm đầu tiên của đại học bài vở không phức tạp, cộng với việc lăn ra học bù, tôi cũng có thể an toàn vượt qua.
Trong thời gian ấy, cây Sương Anh nở hoa.
Đó là một buổi tối mùa xuân ấm áp dễ chịu. Cây hoa nằm ngênh ngang trên bệ cửa sổ, vươn ra hai cái nụ rõ to, nhưng chẳng có dấu hiệu gì sẽ nở. Hồi trước khi thấy nụ nhú lên, tôi đã mừng thầm trong bụng, mong chờ ngày nó bung ra cho tôi biết cái giống hoa mới có tên mình này trông nó thế nào.
Nhưng hai cái khuy áo đó cứ lớn lên mãi, từ khi bé xíu tới nay đã lớn như cái thìa rồi vẫn chẳng chịu xoè ra, chỉ trùm kín như phụ nữ đạo hồi, thành một tảng trông vừa buồn cười vừa lạ lẫm. Hai cái nụ ấy tồn tại như thế đã ba tháng rồi, tôi cũng không đợi chờ gì nữa, chỉ tưới nước cho nó như một thói quen mỗi tối. Ngày xuân phân cũng đã qua được một tuần.
Thế rồi hôm nay khi vừa ư ử hát một bài dân ca tiếng Anh, vừa vớ lấy cốc nước uống dở tưới cho nó, thì tôi nghe một tiếng “tách” rất nhỏ, như thể ai đó vừa đập vỡ một vỏ hạt đậu.
Và lớp phủ xanh đậm của nụ hoa từ từ mở ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một bông hoa nở nhanh đến thế, và nở ngay trước mắt mình.
Bông hoa phía cành lá sẫm hơn nở trước. Bên trong lớp vỏ xanh từ từ nhú ra một đôi cánh hồng phấn, càng ngày càng tăng rộng diện tích, lớp vỏ bọc bên ngoài lui dần, nhường chỗ cho màu hồng phơn phớt như đoá đào phai.Tôi ngửi thấy một vị thơm nhẹ rất nhẹ như mùi bơ dịu ngọt lan trong không khí. Tới khi bông hoa hoàn toàn bung xoè, tôi nghe một tiếng “tách” nữa.
Bông hoa còn lại nhận được tín hiệu, tiếp tục chu trình dang dở. Những cánh hoa mềm mại cũng từ từ tách vỏ chui ra, như cánh bướm đang trồi ra khỏi kén. Ngạc nhiên là những cánh hoa bên này lại có màu phơn phớt xanh. Những lớp hoa cứ bung dần ra, lộ một vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết.
Hai bông hoa một hồng một xanh hơi rập rờn theo cơn gió nhẹ thoảng qua trên bậu cửa sổ. Tôi chợt nhớ lại trong bức thư chữ xấu để lại có một câu “thưởng thức hoa trong bóng tối”, bèn với tay tắt ngọn đèn bàn gần đó. Căn phòng chìm trong màn đêm. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc ngân lên khúc nhạc đều đặn của thời gian. Trong không khí là mùi thơm nhẹ bẫng.
Và tôi nhìn thấy một đốm sáng nhỏ màu hồng bên cửa sổ. Một đốm sáng ban đầu le lói như con đom đóm lập loè ngày đầu hạ, đốm sáng từ từ lan rộng ra, những đường gân mỏng manh của cánh hoa dần hiện rõ.
“Bông hoa đang phát sáng.” Tôi hoàn toàn sững sờ trước cảnh tượng đẹp mắt diệu kỳ đó. Ánh sáng từ cánh hoa rất mỏng, nhưng trong bóng đêm lại trở nên nổi bật.
Rồi y như khi bung nở, bông hoa còn lại cũng tiếp nối chu trình bằng cách khe khẽ hiện ra trong màn đêm. Màu xanh lam man mát tựa như nhung mềm, cảm giác chỉ cần chạm tay vào cũng có thể tan biến. Hai bông hoa một hồng một xanh rập rờn bên khung cửa sổ, toả ánh sáng mê hoặc đầy lôi cuốn. Sương Anh… Sương Anh…
Ban ngày nó trông không có gì đặc biệt, chỉ có điểm thú vị đơn giản là hai bông hoa hai màu khác nhau nằm trên cùng một thân cây. Nhưng mỗi khi bóng tối bao trùm, vẻ đẹp huyền ảo của nó có thể làm kinh ngạc bất cứ ai.
Loài hoa kỳ lạ ấy trông mỏng manh như cỏ ba lá, nhưng lại có sức sống cực kỳ bền bỉ, qua một tuần liền vẫn chưa hề có dấu hiệu héo tàn. Gần một tháng sau khi nở, những cánh hoa sáng yếu dần và rơi xuống. Để rồi sau đó tới ngày hạ chí, điều kỳ diệu ấy lại diễn ra.
Người để lại thư nói đúng. Cây có thể nhân giống được, nhưng khó vô cùng. Đợt nở hoa mùa xuân không dấu vết gì, song đợt mùa hạ, sau khi hoa tàn thì xuất hiện quả nhỏ như đầu ngón tay, bên trong có duy nhất một hạt giống.
Từ năm nhất cho tới hết năm cuối đại học sau đó, tôi thu được bốn hạt giống cả thảy, nhưng chỉ gây thành công một cây con mới duy nhất. Tôi hồi hộp đợi chờ. Và nó cũng nở hoa. Thậm chí hoa còn đẹp và sáng hơn cả cây mẹ. Nhưng lại không hề có hạt. Chỉ cây duy nhất đó là có thể nhân giống mà thôi.
Trí nhớ của tôi, dù mong đợi mỏi mòn cũng không trở lại, vì thế những gì tôi biết về anh em nhà Sumô chỉ thông qua một bức thư hai trang chữ xấu và những lời kể của ông tôi và bạn bè, những người hâm mộ xưa của Sếu. Đi học rồi lăn lóc với lò bánh, thi cử, bạn bè mới, thầy cô mới, môn học mới, tất cả cứ xoay như chong chóng. Hai cái sinh nhật nữa cũng dần trôi qua.
Chiều tối nay có tiết Bảo quản sau thu hoạch, tôi đi giao bánh cho nhà hàng làm đám cưới ngoài dự kiến nên cuối cùng bị trễ mười phút. Tuy nói đây là học phần tự chọn, nhưng tôi rất hứng thú, khi nhìn thấy tên là hăm hở đăng ký ngay. Lớp tôi lại khác, đối với những học phần tự chọn đa phần đều ít tham gia, dành thời gian để chơi bời hoặc làm thêm, vì thế để đảm bảo nhân số, lớp tôi học chung với lớp Công Nghệ Sinh Học. Tôi vừa xỏ tay vào áo blouse vừa lẩm bẩm:
-A31.5, ở đâu trời?
Tôi chạy loanh quanh một lúc mà vẫn không tìm thấy lớp ghi trong thời khoá biểu, đã muộn lại càng muộn hơn. Khu vực này mới xây xong đã đưa vào sử dụng ngay, tới biển lớp còn chưa gắn.
-Bạn đang tìm phòng học à?
Giọng ai đó vang lên sau lưng trong lúc tôi đang vò đâu bứt tóc toan trèo lên tầng 5 của toà nhà. Ở đây thang máy còn chưa hoạt động, có lẽ A31.5 là toà nhà A31 tầng 5 chăng? Tôi mừng thầm quay lại.
-Đúng rồi, bạn có biết nó nằm ở đâu không?
-Phòng đó là nhà kho, có phải bạn học lớp Bảo quản sau thu hoạch?
-Ừ, đúng là lớp ấy, nhưng sao lại là …nhà kho?
Người kia cười:
-Không hẳn đâu. Vì đặc thù của môn này có rất nhiều giáo cụ trực quan là các loại thực phẩm, nên để tiện cho việc nghiên cứu thì nhà trường đã bố trí luôn phòng đó để giảng dạy.
-Hay đấy, bạn cũng học môn đó sao, ở lớp Công Nghệ Sinh Học hả? Đi chung luôn.
Lúc này tôi mới để ý họ cũng ăn vận giống tôi. Từ năm thứ hai, thời gian trong phòng thí nghiệm của bọn tôi khá nhiều, có một s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chuyện Bựa Thời Đi Học Full

Hãy Yêu Một Anh Chàng Không Chơi Pokemon Go!

Tôi coi tình cảm vợ chồng đã chết rồi, vì mẹ vì chị tôi chấp nhận ngủ trong cái nhà kho đầy chuột bọ hôi hám

Truyện Gặp Gấu Đi Với Người Yêu Cũ Voz Full

Đeo nhẫn đúng cách bạn đã biết chưa?