gia tốc rơi tự do đạt 9m2/s.
Còn đọc vanh vách công thức vật lý thế kia thì chắc là hắn không vấn đề gì. Cũng may Sumô khá nhanh tay nếu không có lẽ tôi đã gãy xương nằm hôn đường nhựa rồi.
Hai thương binh bất đắc dĩ bọn tôi vội vã leo lên xe chạy biến để khỏi kinh động tới bà con xung quanh.
-Khiếp quá, không biết con rắn kia có cắn tôi miếng nào chưa.
Sumô gỡ một cái lá đang giắt trên đầu tôi ra, bĩu môi.
-Cây xoài lấy đâu ra rắn. Một cái rễ tầm gửi thôi mà cũng sợ tới nỗi buông cả tay ra. Lần sau á, giả sử có gặp rắn thật, cứ để cho nó cắn một miếng cũng được. Chữa rắn cắn dễ hơn chữa chấn thương sọ não đó.
Chuyến đi biển sau đó được tiến hành theo kế hoạch.
Buổi sáng thứ năm đẹp trời, Sếu cả tháng làm mật vụ chốn nào cũng thấy mò về, sạch sẽ tươm tất, lại còn mang theo “máy quét đa chiều” – cái mà Sumô giải thích là một dạng máy ảnh, ghi lại sự vật ở đầy đủ các góc độ, không phải như dạng máy ảnh 2D mà hiện giờ người ta vẫn sử dụng.
Tôi không chuẩn bị nhiều đồ ăn, đi biển là phải ăn hải sản mới đúng chất. Ông tôi có người đồng chí rất thân thiết trong quân ngũ mở quán nhậu hải sản ven biển, cũng lâu rồi không có dịp gặp nhau.
Tôi chỉ không ngờ được tình hình khi đó.
Lúc tôi vừa ở trong phòng thay đồ ra, hai ông người trời mới đến bãi biển, đầu tiên là mắt không chớp nhìn ngắm một lượt, và đồng thanh reo lên một tiếng…
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Sau đó không hẹn mà cùng… cởi sạch quần áo nhào xuống nước.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng hét của những người tắm biển gần đó khi đột nhiên thấy hai tên một cao to đẹp trai ngời ngời, một mập mạp khổng lồ không mảnh vải che thân xông tới.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng kêu hoảng hốt và bất lực của tôi khi nhìn hai cái mông trắng tinh kia không tưởng tượng nổi hai anh em nhà này định làm tôi shock chết hay s
sao. Có phải là người Sao Hoả đâu mà cả quy tắc đơn giản rằng đi tắm biển phải mặc đồ bơi cũng không biết?
Tôi vội vã chạy lại mé bờ biển, hét to.
-Ở yên đó. Phải, tôi nói hai cậu đó, ở yên dưới nước, cấm chạy lên bờ. Chờ tôi. Nghe rõ chưa.
Nói xong, tôi lại tất tả ngược lên chỗ để đồ của mình, mang theo hai cái quần đùi. Cũng may là tôi còn nhớ chuẩn bị khoản này, nếu không e rằng mấy người tắm biển kia sẽ gọi công an đến gô cổ hai kẻ quấy rối đó mất.
Tôi lội tới chỗ hai anh em nhà kia, nhét vào tay mỗi tên một cái quần.
-Mặc ngay vào cho tôi.
Sumô gân cổ lên cự nự:
-Tại sao chứ? Đi bơi bọn tôi chẳng bao giờ phải mặc đồ.
-Mặc kệ các cậu đi bơi thế nào, còn tắm biển ở đây là phải mặc. Không thì lần sau đừng có hòng mà đi biển chơi nữa.
Sếu và Sumô trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa, sau đó mới đồng ý nghe lời. Ngoài cái màn dạo đầu doạ người kia, phần còn lại của buổi đi chơi thực sự rất vui.
-Hoá ra cô Rùa nhà mình, mặc đồ bơi trông cũng gợi cảm phết.
Sếu ta nhìn tôi đánh giá, lại còn đá lông nheo rất đểu. Tôi quay qua trề môi nhìn hắn, rồi hỳ hụi ôm lấy phao chuồn ra xa. Cả hai tên kia đều như rái cá, bơi rất giỏi. Trông Sumô to uỳnh như vậy, nhưng hoạt động dưới nước cũng lanh lẹ không kém gì ông anh.
-Lợi dụng lực đẩy Acsimet của nước căn cứ theo thể tích vật chiếm trong đó, sẽ tính toán được phương hướng vận động ít tốn sức nhất. Huống hồ nước biển có dung ….cao hơn so với nước ngọt.
Tôi đã quen với việc hai tên dẩm này thao thao lý thuyết sách vở ở mọi nơi, nhưng ngay cả đi tắm biển vẫn còn bị tra tấn thế này thì chịu sao nổi. Huống hồ tôi vừa mới trải qua cuộc chiến đấu dài kỳ với bài vở thi cử, nên quyết không tiếp thu thêm một chữ nào nữa.
-Hãy đỡ!
Tôi hất nước tung toé về phía Sumô và Sếu, khiến hai cái miệng đang giảng giải kiến thức kia ngậm đầy nước biển mặn chát. Cả hai bèn nhào vô cướp phao của tôi sau đó bắt tôi học bơi. Tôi uống nước no nê một trận, cuối cùng miễn cưỡng bơi được năm mét, coi như cũng có chút thành quả.
Chiều tối, bốn người chúng tôi lục tục trở về. Đến ngã tư gần nhà, tôi chợt nhớ ra mấy thứ lặt vặt cần phải mua, nên bảo mọi người về trước. Sumô nhằng nhẵng đi theo, nói để xách đồ giùm, tôi gạt đi:
-Có mấy chai mắm muối thôi chứ có phải gì nặng nhọc đâu mà xách giùm.
-Coi như tôi đi bộ giảm cân vậy.
Cái tên này thực không biết điều, tôi thật ra là muốn mua mấy bịch Kotex nhưng hắn cứ xách làn đi theo vậy cũng chẳng tiện tý nào. Tuy hai anh em nhà Su là loại sinh vật bị xếp hạng không có dây thần kinh xấu hổ nhưng tôi thì hẵng còn là cô nữ sinh dịu dàng e lệ lắm, nên vẫn không thể ngang nhiên ném mấy túi băng vệ sinh vào trong giỏ mua hàng được. Vì thế đi ra mà không có món cần mua, vừa lúc thấy chuyển đèn xanh, tôi nhanh chân băng qua đường, dặn với theo Sumô:
-Chờ tôi một tý tẹo, tôi quên mất cái này.
—
Dọc ngã tư đèn giao thông là dãy cửa hàng xếp san sát nhau. Vào một chiều muộn mùa hè nóng nực, nhiều người đã di tản ra mấy gốc cây to trên vỉa hè để trốn bớt không khí nóng bức vẫn còn đậm đặc trong những bức tường bê tông. Trong dòng người hối hả trên đường, có một xe tải hạng nhẹ đang tiến tới từ phía Đông. Người tài xế trung niên trải qua một ngày dài chở hàng mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà tắm táp và nghỉ ngơi sau thời gian triền miên trên đường.
Đèn vàng đã bật, người tài xế tặc lưỡi nhấn ga để khỏi phải chờ suốt ba mươi giây đèn đỏ. Không ngờ chỉ vừa mới đánh tay lái rẽ trái, một bóng người
đột ngột xuất hiện trước tầm mắt. Tiếng phanh gấp làm bánh xe rít trên đường thành một tiếng kêu điếc tai, cùng lúc thân hình của cô gái va vào mũi xe. Phản lực từ cú va chạm khiến cô văng ra xa cả năm mét, cuối cùng thân hình mềm oặt đó đáp lên mặt đường với một âm thanh khô khốc buồn thảm.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này thoạt tiên đều bàng hoàng sửng sốt. Sau đó có tiếng ai la thất thanh.
-Có tai nạn rồi. Mau gọi cấp cứu!
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Và rất đau đớn. Toàn thân đang nhức nhối như thể từng cái xương trong cơ thể đều nát vụn. Dường như có một sợi dây vô hình trói chặt, quấn siết lấy phổi tôi khiến cho việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ngột ngạt quá khiến tôi cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cái lồng đang nhốt chặt mình, bên phải đầu tôi đau khủng khiếp.
Tôi giằng co mãi để thoát ra, cuối cùng cũng có thể thở dài khoan khoái.
Tôi mở mắt và thấy gương mặt quen thuộc của Sumô trước mắt. Hắn đang ngủ gật, trông rất buồn cười, cặp môi hơi mở ra và hai cánh mũi phập phồng, mất sợi tóc mất trật tự rủ trước trán. Tôi liếc xuống thấy hắn đang nắm tay mình. Tôi rút tay ra, Sumô vẫn không tỉnh giấc.
Tôi rời khỏi giường, đi ra ngoài. Hình như đây là bệnh viện, xung quanh đều khá yên tĩnh vì đang là ban đêm. Có vài bóng người đi lại trong hành lang nhưng gần như không phát ra tiếng động nào. Trên ghế đá bên ngoài hành lang có một người đang ngồi ủ rũ.
-Ông ơi!
Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông già nua trước mắt. Tôi không thể nghĩ đó là ông tôi. Trông ông khác quá.
-Ông ơi, sao lại thế này. Sao trông ông buồn vậy?
Tôi thảng thốt hỏi, nhưng ông không ngoảnh mặt lên. Ông tôi bình thường luôn là người lạc quan và vui vẻ, khiến cho người ta luôn thấy ông trẻ trung rộn ràng. Nhưng giờ đây kể cả những đường gân bàn tay ông cũng toát ra vẻ ưu thương.
Sau đó
Còn đọc vanh vách công thức vật lý thế kia thì chắc là hắn không vấn đề gì. Cũng may Sumô khá nhanh tay nếu không có lẽ tôi đã gãy xương nằm hôn đường nhựa rồi.
Hai thương binh bất đắc dĩ bọn tôi vội vã leo lên xe chạy biến để khỏi kinh động tới bà con xung quanh.
-Khiếp quá, không biết con rắn kia có cắn tôi miếng nào chưa.
Sumô gỡ một cái lá đang giắt trên đầu tôi ra, bĩu môi.
-Cây xoài lấy đâu ra rắn. Một cái rễ tầm gửi thôi mà cũng sợ tới nỗi buông cả tay ra. Lần sau á, giả sử có gặp rắn thật, cứ để cho nó cắn một miếng cũng được. Chữa rắn cắn dễ hơn chữa chấn thương sọ não đó.
Chuyến đi biển sau đó được tiến hành theo kế hoạch.
Buổi sáng thứ năm đẹp trời, Sếu cả tháng làm mật vụ chốn nào cũng thấy mò về, sạch sẽ tươm tất, lại còn mang theo “máy quét đa chiều” – cái mà Sumô giải thích là một dạng máy ảnh, ghi lại sự vật ở đầy đủ các góc độ, không phải như dạng máy ảnh 2D mà hiện giờ người ta vẫn sử dụng.
Tôi không chuẩn bị nhiều đồ ăn, đi biển là phải ăn hải sản mới đúng chất. Ông tôi có người đồng chí rất thân thiết trong quân ngũ mở quán nhậu hải sản ven biển, cũng lâu rồi không có dịp gặp nhau.
Tôi chỉ không ngờ được tình hình khi đó.
Lúc tôi vừa ở trong phòng thay đồ ra, hai ông người trời mới đến bãi biển, đầu tiên là mắt không chớp nhìn ngắm một lượt, và đồng thanh reo lên một tiếng…
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Sau đó không hẹn mà cùng… cởi sạch quần áo nhào xuống nước.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng hét của những người tắm biển gần đó khi đột nhiên thấy hai tên một cao to đẹp trai ngời ngời, một mập mạp khổng lồ không mảnh vải che thân xông tới.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng kêu hoảng hốt và bất lực của tôi khi nhìn hai cái mông trắng tinh kia không tưởng tượng nổi hai anh em nhà này định làm tôi shock chết hay s
sao. Có phải là người Sao Hoả đâu mà cả quy tắc đơn giản rằng đi tắm biển phải mặc đồ bơi cũng không biết?
Tôi vội vã chạy lại mé bờ biển, hét to.
-Ở yên đó. Phải, tôi nói hai cậu đó, ở yên dưới nước, cấm chạy lên bờ. Chờ tôi. Nghe rõ chưa.
Nói xong, tôi lại tất tả ngược lên chỗ để đồ của mình, mang theo hai cái quần đùi. Cũng may là tôi còn nhớ chuẩn bị khoản này, nếu không e rằng mấy người tắm biển kia sẽ gọi công an đến gô cổ hai kẻ quấy rối đó mất.
Tôi lội tới chỗ hai anh em nhà kia, nhét vào tay mỗi tên một cái quần.
-Mặc ngay vào cho tôi.
Sumô gân cổ lên cự nự:
-Tại sao chứ? Đi bơi bọn tôi chẳng bao giờ phải mặc đồ.
-Mặc kệ các cậu đi bơi thế nào, còn tắm biển ở đây là phải mặc. Không thì lần sau đừng có hòng mà đi biển chơi nữa.
Sếu và Sumô trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa, sau đó mới đồng ý nghe lời. Ngoài cái màn dạo đầu doạ người kia, phần còn lại của buổi đi chơi thực sự rất vui.
-Hoá ra cô Rùa nhà mình, mặc đồ bơi trông cũng gợi cảm phết.
Sếu ta nhìn tôi đánh giá, lại còn đá lông nheo rất đểu. Tôi quay qua trề môi nhìn hắn, rồi hỳ hụi ôm lấy phao chuồn ra xa. Cả hai tên kia đều như rái cá, bơi rất giỏi. Trông Sumô to uỳnh như vậy, nhưng hoạt động dưới nước cũng lanh lẹ không kém gì ông anh.
-Lợi dụng lực đẩy Acsimet của nước căn cứ theo thể tích vật chiếm trong đó, sẽ tính toán được phương hướng vận động ít tốn sức nhất. Huống hồ nước biển có dung ….cao hơn so với nước ngọt.
Tôi đã quen với việc hai tên dẩm này thao thao lý thuyết sách vở ở mọi nơi, nhưng ngay cả đi tắm biển vẫn còn bị tra tấn thế này thì chịu sao nổi. Huống hồ tôi vừa mới trải qua cuộc chiến đấu dài kỳ với bài vở thi cử, nên quyết không tiếp thu thêm một chữ nào nữa.
-Hãy đỡ!
Tôi hất nước tung toé về phía Sumô và Sếu, khiến hai cái miệng đang giảng giải kiến thức kia ngậm đầy nước biển mặn chát. Cả hai bèn nhào vô cướp phao của tôi sau đó bắt tôi học bơi. Tôi uống nước no nê một trận, cuối cùng miễn cưỡng bơi được năm mét, coi như cũng có chút thành quả.
Chiều tối, bốn người chúng tôi lục tục trở về. Đến ngã tư gần nhà, tôi chợt nhớ ra mấy thứ lặt vặt cần phải mua, nên bảo mọi người về trước. Sumô nhằng nhẵng đi theo, nói để xách đồ giùm, tôi gạt đi:
-Có mấy chai mắm muối thôi chứ có phải gì nặng nhọc đâu mà xách giùm.
-Coi như tôi đi bộ giảm cân vậy.
Cái tên này thực không biết điều, tôi thật ra là muốn mua mấy bịch Kotex nhưng hắn cứ xách làn đi theo vậy cũng chẳng tiện tý nào. Tuy hai anh em nhà Su là loại sinh vật bị xếp hạng không có dây thần kinh xấu hổ nhưng tôi thì hẵng còn là cô nữ sinh dịu dàng e lệ lắm, nên vẫn không thể ngang nhiên ném mấy túi băng vệ sinh vào trong giỏ mua hàng được. Vì thế đi ra mà không có món cần mua, vừa lúc thấy chuyển đèn xanh, tôi nhanh chân băng qua đường, dặn với theo Sumô:
-Chờ tôi một tý tẹo, tôi quên mất cái này.
—
Dọc ngã tư đèn giao thông là dãy cửa hàng xếp san sát nhau. Vào một chiều muộn mùa hè nóng nực, nhiều người đã di tản ra mấy gốc cây to trên vỉa hè để trốn bớt không khí nóng bức vẫn còn đậm đặc trong những bức tường bê tông. Trong dòng người hối hả trên đường, có một xe tải hạng nhẹ đang tiến tới từ phía Đông. Người tài xế trung niên trải qua một ngày dài chở hàng mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà tắm táp và nghỉ ngơi sau thời gian triền miên trên đường.
Đèn vàng đã bật, người tài xế tặc lưỡi nhấn ga để khỏi phải chờ suốt ba mươi giây đèn đỏ. Không ngờ chỉ vừa mới đánh tay lái rẽ trái, một bóng người
đột ngột xuất hiện trước tầm mắt. Tiếng phanh gấp làm bánh xe rít trên đường thành một tiếng kêu điếc tai, cùng lúc thân hình của cô gái va vào mũi xe. Phản lực từ cú va chạm khiến cô văng ra xa cả năm mét, cuối cùng thân hình mềm oặt đó đáp lên mặt đường với một âm thanh khô khốc buồn thảm.
Những người xung quanh chứng kiến cảnh này thoạt tiên đều bàng hoàng sửng sốt. Sau đó có tiếng ai la thất thanh.
-Có tai nạn rồi. Mau gọi cấp cứu!
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Và rất đau đớn. Toàn thân đang nhức nhối như thể từng cái xương trong cơ thể đều nát vụn. Dường như có một sợi dây vô hình trói chặt, quấn siết lấy phổi tôi khiến cho việc hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ngột ngạt quá khiến tôi cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cái lồng đang nhốt chặt mình, bên phải đầu tôi đau khủng khiếp.
Tôi giằng co mãi để thoát ra, cuối cùng cũng có thể thở dài khoan khoái.
Tôi mở mắt và thấy gương mặt quen thuộc của Sumô trước mắt. Hắn đang ngủ gật, trông rất buồn cười, cặp môi hơi mở ra và hai cánh mũi phập phồng, mất sợi tóc mất trật tự rủ trước trán. Tôi liếc xuống thấy hắn đang nắm tay mình. Tôi rút tay ra, Sumô vẫn không tỉnh giấc.
Tôi rời khỏi giường, đi ra ngoài. Hình như đây là bệnh viện, xung quanh đều khá yên tĩnh vì đang là ban đêm. Có vài bóng người đi lại trong hành lang nhưng gần như không phát ra tiếng động nào. Trên ghế đá bên ngoài hành lang có một người đang ngồi ủ rũ.
-Ông ơi!
Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông già nua trước mắt. Tôi không thể nghĩ đó là ông tôi. Trông ông khác quá.
-Ông ơi, sao lại thế này. Sao trông ông buồn vậy?
Tôi thảng thốt hỏi, nhưng ông không ngoảnh mặt lên. Ông tôi bình thường luôn là người lạc quan và vui vẻ, khiến cho người ta luôn thấy ông trẻ trung rộn ràng. Nhưng giờ đây kể cả những đường gân bàn tay ông cũng toát ra vẻ ưu thương.
Sau đó