Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Món quà từ tương lai (xem 1229)

Món quà từ tương lai

ngồi bệt xuống sàn thở không ra hơi, vừa bực mình vừa tủi thân vừa hỗn loạn. Sumô vuốt vuốt lại mái tóc, mặt mũi đỏ bừng ngồi cạnh.
-Chẳng qua hôn một cái chứ có gì đâu mà nghiêm trọng thế.
Tôi chỉ vào môi hình, ấm ức.
-Nụ hôn đầu đời của tôi đấy. Không phải là tôi trao đi mà bị cướp mất có hiểu không hả? Đây gọi là quấy rối tờ-dờ. Từ nay về sau làm sao tôi dám hôn ai nữa.
“Chụt!”
Sumô cười hihi nhìn tôi.
-Đấy, thế là hôn cái nữa rồi nhá. Giờ không phải lo nụ hôn đầu nụ hôn sau gì.
-Ahhhhhhhhhhh. Nụ hôn thứ hai của tôi.
-Trời, đừng có nghiêm trọng hoá vấn đề như thế được không? Khác gì cái bắt tay cơ chứ.
Mặc kệ Sumô giải thích, tôi vẫn ngồi vừa rên vừa la, chân giãy đành đạch trên sàn nhà.
-Hai người hay lắm, mỗi người cướp mất một nụ hôn đầu của tôi.
“Chụt!”
Tôi khiếp hãi che cả hai tay lên mặt. Không phải hắn bị điên rồi chứ. Lại hôn cái nữa. Tôi muốn nổ tung đầu luôn, tim thì đập không kiểm soát nổi.
Sumô phủi mông đứng dậy, miệng vẫn còn cong lên cười không ngừng.
-Hoá ra thời này một nụ hôn cũng nghiêm trọng như vậy. Đúng là như truyền thuyết ấy.
Nói xong hắn thủng thẳng đi ra vườn. Như nhớ ra điều gì còn quay lại trêu tôi.
-Thật ra cái “mối liên hệ sinh học” ấy là dùng trong trường hợp phụ nữ mang thai, người mẹ trong ngắn hạn được coi có là quyền sở hữu với bào thai ấy. Đừng có tưởng tượng nhiều mất công.
Đến bữa ăn, tôi múc một bát cháo thịt bằm to và thơm vào cho ông. Ông tôi thấy thế buồn cười bảo.
-Ông đau lưng một chút, không phải là bệnh kinh niên gì, sao tự dưng lại nấu cháo thế này?
-Lâu lâu nhà mình ăn một bữa cháo bồi bổ sức khoẻ còn sống trăm tuổi với cháu nữa.
Tôi nịnh nọt. Thế là ông cười ha ha bưng lấy bát cháo, còn không quên hỏi.
-Thế hai anh em Quang, Minh ăn chưa?
Tôi cười hì hì.
-Ông không phải lo đâu.
“Hôm nay hai người ấy nhịn cơm”. Đương nhiên tôi không dại gì mà nói ra suy nghĩ này. Từ hồi máy móc trong lò nướng, đồ đạc trong gia đình được cải tiến, ông tôi cũng có cái nhìn khác hẳn về hai kẻ mờ ám kia. Công việc thoải mái hơn nhiều nên chủ yếu bây giờ ông chỉ lo quản lý đôi chút, còn lại có nhiều thời gian đi sang xóm giềng tán gẫu và dành cho thú vui cờ tướng của mình.
Tôi biết ông ăn xong thế nào cũng vác ngay cái dù sang câu lạc bộ cờ. Tôi rửa nồi niêu bát đũa sạch bóng rồi lấy cặp sách tới lớp học thêm. Đến tối tôi lại bổn cũ soạn lại. Cuối cùng Sumô là người bất bình trước.
-Tại sao hôm nay không nấu cơm? Tôi đói bụng quá!
Tôi chống nạnh, lườm:
-Hai người giỏi giang tiến bộ như vâỵ, thì tự đi nấu cơm mà ăn đi.
Sếu ngồi bên cười cười liếc Sumô, ánh mắt kiểu như là “em biết ngay mà”.
-Lịch sử viết thời đại này đang là giai đoạn nữ quyền quật khởi. Hoá ra thực tế còn ghê gớm hơn mình biết.
Sếu vừa ngồi gặm bánh mỳ không vừa bình luận. Chỉ có Sumô lẵng nhẵng theo tôi nài nỉ.
-Ăn bánh mỳ chán lắm. Tôi đang trong giai đoạn giảm cân chỉ thích ăn cơm cậu nấu thôi. Nấu cơm cho bọn tôi ăn đi. Đói lắm rồi, sáng giờ tôi chẳng ăn gì.
Tôi giả bộ bận rộn gọt cà rốt, su hào, không thèm trả lời.
-Không nạp năng lượng là dẫn đến giảm lượng đường trong máu, nếu lượng glucose xuống quá mức 35mg/100ml máu sẽ dẫn tới hiện tượng hạ đường huyết, nơ-ron thần kinh và các cơ quan nội tạng không được cung cấp dưỡng chất sẽ ngưng trệ hoạt động. Nếu kéo dài …
Tôi không biết lượng đường trong máu của tên Sumô đã xuống quá mức 35mg/100ml máu hay chưa mà hắn vẫn còn sức lực than vãn với tôi cả nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng tôi chịu thua đành bật bếp nấu cho hắn tô mỳ trứng ăn kèm với dưa muối.
Sếu tỏ vẻ bất bình khi thấy tôi chỉ nấu có mỗi một phần, nhưng sau đó cũng không nói thêm gì, nhai nhai hết mẩu bánh mỳ cuối cùng rồi cũng đi về phòng.
Bài vở trên trường ngày một nhiều hơn. Tới lò bánh mỳ tôi cũng không có thời gian để trông nom nhiều. Từ sau kỳ nghỉ tết, cả khối 12 như bước vào trận chiến sống còn, kể cả những đứa quanh năm suốt tháng chơi bời lêu lổng cũng cắm đầu vào giải đề ngày đêm.
Buổi sáng việc giao bánh mỳ được hai anh em Minh Quang đảm nhiệm, tôi có thể ngủ bù thêm một tiếng đồng hồ. Hai người ấy chẳng ai ngồi vừa con Cub xanh lá nhỏ nhắn của tôi, nhưng cũng đã tự kiếm cho mình mỗi người một chiếc xe đạp leo núi vững chắc để làm việc. Đương nhiên sức lao động này cũng không phải miễn phí.
-Sau vụ này phải mua một cái máy tiện.
Sếu ta tự lập ra thoả thuận như thế. Tôi ngán ngẩm không biết hắn lại còn mua máy tiện làm gì, định biến lò bánh mỳ thành xưởng cơ khí thật rồi. Lần trước là máy hàn, súng bắn keo, máy khoan, lò vi sóng, bây giờ lại thêm cả máy tiện. Có khi tôi phải hỏi hắn khi nào định mua máy biến thế về để còn chuẩn bị tinh thần dần.
Sumô không đòi hỏi gì như đứa em, mỗi sáng đều vui vẻ đi giao bánh. Lúc rảnh thì gần như quấn quýt với mấy chậu cây vớ vẩn. Khu vườn cỏ xanh ngày càng xanh hơn, hôm nào rảnh tôi lại phải mang dao ra phát quang chỗ đấy, chứ hè đến mấy nơi rậm rạp đầy muỗi.
-Sumô, cậu thì thích gì?
Tôi thấy ông anh này thiệt thòi quá, trước giờ ngoài mấy hạt cây với mớ hoá chất thì chẳng đòi hỏi gì nên mới quan tâm. Đáp lại, hắn mỉm cười vu vơ.
-Hôm nào đi biển chơi, được không?
-Ừ, đợi tôi thi đại học xong nhé. Cả nhà mình là một chuyến picnic.
Thời tiết mát mẻ dần thay thế bằng cái nóng như thiêu của mùa hè. Không khí trong trường và trong lớp học còn nóng hơn. Tôi mỗi ngày gần như ba ca học chính học thêm luyện thi, chỉ có mặt ở nhà vào bữa cơm và sau chín giờ tối. Nhiều lúc chỉ muốn ngủ ngay trên bàn học, nhưng mắt vẫn phải cố trợn ra chọn ABCD.
-Uống nước đi này.
Tôi đón lấy cốc nước Sumô đưa cho, uống một hơi cạn sạch.
-Uống nước nên uống từng ngụm một thôi.
Hắn tốt bụng nhắc nhở, tôi lè lưỡi trêu.
-Cảm ơn mami.
Giọng Sumô ân cần:
-Bố mẹ cậu đều mất lâu rồi sao?
-Ừm, còn bố mẹ cậu chắc đều là những bác học nhỉ?
-Họ không kết hôn với nhau, họ đều hiến trứng và tinh trùng cho thí nghiệm khoa học thôi.
-Không lẽ cậu với Sếu là hai người duy nhất được thụ tinh trong ống nghiệm?
Sumô lắc đầu.
-Không phải thế. Nhưng bọn tôi là những người có thời gian nuôi trong lồng ấp lâu nhất.
-Lâu là bao lâu?
-Bốn năm.
Tôi không dám tin, nhìn lại hắn một lượt từ đầu tới chân.
-Ý cậu là gì?
-Bình thường một bào thai phát triển trong bụng mẹ là chín tháng mười ngày. Nhưng với bọn tôi, thời gian đó kéo dài hơn năm lần. Không có cơ thể con người nào có thể nuôi dưỡng một bào thai trong khoảng thời gian lâu như thế, bọn tôi chỉ sống trong những lồng ấp mô phỏng môi trường ối của thai nhi. Và chúng tôi là những bào thai bốn năm.
Tôi buông rơi cả bút, mắt mở to.
-Ý cậu là như kiểu Thánh Gióng á?
-Đây không phải là truyền thuyết, đây là khoa học. Cậu biết là khi con người được sinh ra, trong quá trình phát triển thì nơ-ron thần kinh là loại tế bào duy nhất không phân bào và chỉ hoạt động cho tới khi chết dần đi. Có một số nghiên cứu cho thấy rằng một khi ở trong bào thai, thì tế bào thần kinh vẫn tiếp tục nhân đôi và tăng về số lượng. Do đó tăng thời gian mang thai, đồng nghĩa với việc cậu sẽ có số nơ-ron thần kinh nhiều hơn với người bình thường.
-Ôi chao, không lẽ các cậu có chỉ số thông minh cao hơn người thường gấp năm lần?
Sumô cười:
-Việc phát

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi nhớ cô rồi, về nhà đi!

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Truyện Tình Yêu Học Trò

Khi ngồi ăn tối cùng nhau, tôi mới thấy bầu không khí kỳ dị này là từ bạn thân của người yêu mà ra