íu tay hắn.
-Giúp tôi với!
Hắn nhìn tôi cười hỉ hả. Chắc hiếm khi mới có dịp thấy tôi gặp hoàn cảnh chật vật thế này hắn vui lắm.
-Andy trước giờ vẫn vậy đó, nó muốn chẳng ai ngăn được đâu.
-Andy… Andy, đó là tên của Sếu hả?
-Ha ha, tôi sắp chịu thua cậu luôn rồi. Chúng tôi ở đây suốt sáu tháng, vậy mà cậu còn không biết tên.
Tôi bĩu môi. Cứ gọi là Sumô với Sếu cho dễ hình dung, còn bày đặt Andy với cả Ănđi gì rách việc.
-Tại sao không đặt tên tiếng Việt còn đua đòi lấy tên nước ngoài.
-Để tưởng nhớ ông ngoại bọn tôi vốn là người gốcScotland.
Tôi tròn xoe mắt nhìn, hoá ra trong máu bọn này lại còn có cả tế bào của người Scotland, không biết hai tên mặc thời trang truyền thống ôm kèn Turbo mà biểu diễn thì thế nào nhỉ. Sumô chẳng để ý những gì đang diễn ra trong đầu tôi, giải thích tiếp.
-Với lại tên ai cũng vậy hết, chẳng qua để thuận tiện cho việc giao tiếp thôi mà. Như tên trong căn cước của tôi là Alex Minh Hoàng.
-Andy Quang Trần, Alex Minh Hoàng?
-Ừ, dù sao tôi vẫn thích cái tên Sumô, nên gọi sao cũng được.
Tôi nhăn trán.
-Hai người không phải là anh em song sinh ư? Tại sao mỗi người mang một họ thế?
Sumô thở dài nhìn tôi với vẻ “đáng thương thật”, cuối cùng chịu khó mở lời khai sáng cho đầu óc u mê trì trệ của “kẻ cấp dưới”.
-Chúng tôi lấy theo họ của người cho tinh trùng và người cho trứng. Điều này thể hiện sự bình đẳng giới. Tôi theo họ bố, Andy theo họ mẹ.
Tôi gật gù cho rằng ý kiến này cũng hay. Có lẽ sau mình lấy chồng cũng sẽ làm theo. Rồi tôi bĩu môi nhìn Sumô
Sumô.
-Người cho tinh trùng và người cho trứng? Các cậu gọi bố mẹ mình như thế á?
Sumô nhún vai, giọng không rõ vui hay buồn.
-Vì đó là sự thật mà. Chúng tôi được thụ thai và nuôi dưỡng trong ống nghiệm. Vốn lúc đầu chỉ là một hợp tử thôi. Tôi và Andy là sản phẩm của một cuộc thí nghiệm.
Những tiếng cuối nói ra nhỏ dần. Rồi hắn quay lưng đi lên gác, trong tay vẫn ôm bọc cây mầm mới gieo. Trong phút đó rõ ràng tôi thấy trong mắt tên Sumô cả ngày vô lo vô nghĩ một ánh nhìn rất cô đơn mà không hiểu vì sao.
***
Cái tên học sinh không rõ gốc tích Andy Quang Trần kia vẫn ngày ngày tới lớp bất chấp tôi có dùng thủ đoạn nào giam hắn ở nhà đi nữa. Đáng lẽ ra cũng không phải vấn đề gì to tát nếu như thi thoảng trong giờ học hắn lại ngang nhiên nói leo.
Ba lần hắn cãi tay ngang với giáo viên Vật lý đã khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu rồi. Mặc kệ cho vận tốc ánh sáng thực ra không phải vận tốc nhanh nhất trong vũ trụ, mặc kệ cho gia tốc con lắc đơn trên bề mặt một số hành tinh không tuân theo công thức cơ bản về chuyển động cơ học hay sự tương đối của bản thân Thuyết tương đối, tôi chỉ muốn có một tiết vật lý bình yên mà thôi. Nỗi lòng này hắn nào hiểu cho, cứ mỗi lần thầy giáo Vật lý vào lớp là lại bắt đầu kiểu đối thoại làm cả lớp mù tịt.
Thầy giáo Vật lý của chúng tôi cũng còn rất trẻ. Ngoài việc được mời dạy cho khối 12 trường tôi thầy còn là giảng viên của Khoa vật lý của trường Bách khoa. Này có gọi là tư tưởng lớn gặp nhau hay không mà không chỉ trong giờ học tranh luận, hết giờ họ còn lôi nhau ra phòng thí nghiệm của trường để tiếp tục bàn cãi.
Tin đồn về hot boy mét chín đẹp trai lại còn học giỏi ngang ngửa thiên tài vật lý của trường tôi càng ngày càng lan xa. Cuối cùng hiệu trưởng phải mời Sếu ta lên phòng giám hiệu để hỏi rõ ngọn ngành, rốt cuộc hắn là từ trường nào chuyển tới, tại sao cũng không thấy hồ sơ lý lịch gì.
Đúng là trong cái xui có cái may. Từ sau hôm ấy Sếu không còn kè kè theo tôi đến lớp nữa, nhưng tan học vẫn tới trường chờ tôi và lớp trưởng, nhìn nhau toé lửa mấy cái rồi mới đi về. Còn thầy giáo Vật lý, từ khi phát hiện ra tài năng của Sếu suốt ngày tới lớp gặp tôi, còn nhờ hỏi Sếu xem hắn có ý muốn tham gia đội tuyển thi Olympic sắp tới của thành phố hay không.
Tôi phải ngồi sáng tác một danh sách các lý do để chứng minh rằng Sếu ta không thể nào tham gia được thầy ấy mới chịu ra về, vẫn còn dặn tôi bảo Sếu cân nhắc cho kỹ, nếu thủ tục chuyển trường có gì vướng mắc thầy có thể giúp đỡ.
-Gene chung tình của bọn tôi
là gene trội đấy, không phải nói thôi là thôi đâu.
Sumô cười hì hì nhìn tôi đang ngồi vạch kế hoạch “chia rẽ” Andy và Sơn đẹp trai. Quả thực sự gan lỳ của hắn khiến tôi đau cả đầu. Chỉ thương cho bạn lớp trưởng vô tội bây giờ tan học chẳng còn dám đi cổng chính, hết trèo rào rồi lại lấp ló cổng phụ cứ như trốn nợ.
Mấy hôm đầu bạn ý còn tưởng Sếu tới đón tôi, vui vẻ chào hỏi. Nhưng về sau mỗi lần hắn lại mang tới một “món quà” dành cho Sơn với ánh mắt nồng cháy khiến bạn ấy như dần hiểu ra chuyện gì mà tìm cách thoái lui. Hôm thì là khuôn mặt của Sơn được dập nổi trên tấm kim loại, hôm là một bộ đèn led trang trí tuyệt đẹp mỗi lần mở ra lại thấy chuỗi nhấp nháy trái tim rập rờn. Công nhận quà tặng ấy cũng có đầu tư công sức, nhưng giả thử như đó là bạn nam tặng cho bạn nữ đi. Đằng này một bên là anh chàng nam tính đầm đìa, một bên là gã trai manly hết xảy đúng là cũng hơi bị khó xử.
-Không thể chấp nhận được!
Tôi rốt cuộc gào lên quăng cả giấy bút đó mà chạy đi kiếm Sếu.
-Nói cho mà biết, bạn Sơn là của tôi. Cho nên cậu không được động vào. Có thế mà thôi.
Sếu lúc này đang hí hoáy lắp ráp máy lọc không khí trong bếp, nghe tôi hét to tý nữa thì rớt khỏi thang. Hắn trấn tĩnh leo xuống sau đó nhìn tôi thản nhiên.
-Con người là thực thể duy nhất không thể xác lập quyền sở hữu. Huống hồ sức hấp dẫn giữa các cá nhân là một quyền được quy định trong hiến pháp.
Sumô đứng cạnh chen vào:
-Thật ra trường hợp đặc biệt khi phát sinh mối liên hệ sinh học giữa các thực thể người thì luật vẫn có một ngoại lệ liên quan đến quyền sở hữu ngắn hạn.
Tôi lập tức bám lấy đó, vội phản bác.
-Cậu cũng nghe anh mình nói rồi đấy. Có quyền sở hữu nhá.
-À ha, thế cậu với Sơn đã có “mối liên hệ sinh học” rồi ư?
Ánh mắt của hắn trông rất gian xảo. Tôi bất chợt giật mình, cái mà hắn nói “mối liên hệ sinh học” ở đây là có ý gì?
Trong lúc một giây lơ đãng như thế, bỗng dưng khuôn mặt tên Sếu phóng to trước mắt tôi, sau đó môi tôi bị chạm vào.
-Chụt!
Cái gì vậy? Không phải là ảo giác chứ. Vừa nãy là tên gầy kia hôn tôi sao.
-AHHHHHHHHHHHHHHHHH. CẬU LÀM CÁI GÌ ĐÓ HẢ?
Tôi nghe giọng mình rít lên như tiếng còi báo động. Andy bĩu môi đứng đó trông chẳng có vẻ gì là vừa gây ra một chuyện động trời. Tôi nhảy tới cào vào mặt hắn nhưng tên này nhanh nhẹn hơn ông anh nhiều, đã kịp nhảy ra sau tránh đòn. Tức quá mà không tóm được mục tiêu, tôi chuyển sang tấn công Sumô.
Sumô ôm đầu oan uổng kêu lên.
-Tại sao lại đánh tôi, tôi có làm gì đâu cơ chứ?
-Anh trai kiểu gì có một thằng em cũng không quản được. Đúng là đồ lưu manh, dám cướp nụ hôn đầu của tôi.
Sếu đứng bên coi kịch lại được thể cười tợn hơn.
-Mười tám tuổi mà giờ mới hôn. Ái chà chà, đúng là truyền thuyết có thật ta ơi. Chẳng qua chỉ là cái chạm môi thôi mà, tôi vừa tạo ra một “mối liên hệ sinh học” giữa hai chúng ta đó.
Nói xong hắn nhanh chân chạy biến. Còn tôi vẫn đang tóm chặt lấy đầu của tên Sumô mà xả giận. Hắn vừa khóc vừa van:
-Đừng kéo nữa, tóc tôi rụng hết rồi bà chằn ơi.
-Tại sao hắn dám. Nói xem tại sao hắn dám?
Tôi thả Sumô ra,
-Giúp tôi với!
Hắn nhìn tôi cười hỉ hả. Chắc hiếm khi mới có dịp thấy tôi gặp hoàn cảnh chật vật thế này hắn vui lắm.
-Andy trước giờ vẫn vậy đó, nó muốn chẳng ai ngăn được đâu.
-Andy… Andy, đó là tên của Sếu hả?
-Ha ha, tôi sắp chịu thua cậu luôn rồi. Chúng tôi ở đây suốt sáu tháng, vậy mà cậu còn không biết tên.
Tôi bĩu môi. Cứ gọi là Sumô với Sếu cho dễ hình dung, còn bày đặt Andy với cả Ănđi gì rách việc.
-Tại sao không đặt tên tiếng Việt còn đua đòi lấy tên nước ngoài.
-Để tưởng nhớ ông ngoại bọn tôi vốn là người gốcScotland.
Tôi tròn xoe mắt nhìn, hoá ra trong máu bọn này lại còn có cả tế bào của người Scotland, không biết hai tên mặc thời trang truyền thống ôm kèn Turbo mà biểu diễn thì thế nào nhỉ. Sumô chẳng để ý những gì đang diễn ra trong đầu tôi, giải thích tiếp.
-Với lại tên ai cũng vậy hết, chẳng qua để thuận tiện cho việc giao tiếp thôi mà. Như tên trong căn cước của tôi là Alex Minh Hoàng.
-Andy Quang Trần, Alex Minh Hoàng?
-Ừ, dù sao tôi vẫn thích cái tên Sumô, nên gọi sao cũng được.
Tôi nhăn trán.
-Hai người không phải là anh em song sinh ư? Tại sao mỗi người mang một họ thế?
Sumô thở dài nhìn tôi với vẻ “đáng thương thật”, cuối cùng chịu khó mở lời khai sáng cho đầu óc u mê trì trệ của “kẻ cấp dưới”.
-Chúng tôi lấy theo họ của người cho tinh trùng và người cho trứng. Điều này thể hiện sự bình đẳng giới. Tôi theo họ bố, Andy theo họ mẹ.
Tôi gật gù cho rằng ý kiến này cũng hay. Có lẽ sau mình lấy chồng cũng sẽ làm theo. Rồi tôi bĩu môi nhìn Sumô
Sumô.
-Người cho tinh trùng và người cho trứng? Các cậu gọi bố mẹ mình như thế á?
Sumô nhún vai, giọng không rõ vui hay buồn.
-Vì đó là sự thật mà. Chúng tôi được thụ thai và nuôi dưỡng trong ống nghiệm. Vốn lúc đầu chỉ là một hợp tử thôi. Tôi và Andy là sản phẩm của một cuộc thí nghiệm.
Những tiếng cuối nói ra nhỏ dần. Rồi hắn quay lưng đi lên gác, trong tay vẫn ôm bọc cây mầm mới gieo. Trong phút đó rõ ràng tôi thấy trong mắt tên Sumô cả ngày vô lo vô nghĩ một ánh nhìn rất cô đơn mà không hiểu vì sao.
***
Cái tên học sinh không rõ gốc tích Andy Quang Trần kia vẫn ngày ngày tới lớp bất chấp tôi có dùng thủ đoạn nào giam hắn ở nhà đi nữa. Đáng lẽ ra cũng không phải vấn đề gì to tát nếu như thi thoảng trong giờ học hắn lại ngang nhiên nói leo.
Ba lần hắn cãi tay ngang với giáo viên Vật lý đã khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu rồi. Mặc kệ cho vận tốc ánh sáng thực ra không phải vận tốc nhanh nhất trong vũ trụ, mặc kệ cho gia tốc con lắc đơn trên bề mặt một số hành tinh không tuân theo công thức cơ bản về chuyển động cơ học hay sự tương đối của bản thân Thuyết tương đối, tôi chỉ muốn có một tiết vật lý bình yên mà thôi. Nỗi lòng này hắn nào hiểu cho, cứ mỗi lần thầy giáo Vật lý vào lớp là lại bắt đầu kiểu đối thoại làm cả lớp mù tịt.
Thầy giáo Vật lý của chúng tôi cũng còn rất trẻ. Ngoài việc được mời dạy cho khối 12 trường tôi thầy còn là giảng viên của Khoa vật lý của trường Bách khoa. Này có gọi là tư tưởng lớn gặp nhau hay không mà không chỉ trong giờ học tranh luận, hết giờ họ còn lôi nhau ra phòng thí nghiệm của trường để tiếp tục bàn cãi.
Tin đồn về hot boy mét chín đẹp trai lại còn học giỏi ngang ngửa thiên tài vật lý của trường tôi càng ngày càng lan xa. Cuối cùng hiệu trưởng phải mời Sếu ta lên phòng giám hiệu để hỏi rõ ngọn ngành, rốt cuộc hắn là từ trường nào chuyển tới, tại sao cũng không thấy hồ sơ lý lịch gì.
Đúng là trong cái xui có cái may. Từ sau hôm ấy Sếu không còn kè kè theo tôi đến lớp nữa, nhưng tan học vẫn tới trường chờ tôi và lớp trưởng, nhìn nhau toé lửa mấy cái rồi mới đi về. Còn thầy giáo Vật lý, từ khi phát hiện ra tài năng của Sếu suốt ngày tới lớp gặp tôi, còn nhờ hỏi Sếu xem hắn có ý muốn tham gia đội tuyển thi Olympic sắp tới của thành phố hay không.
Tôi phải ngồi sáng tác một danh sách các lý do để chứng minh rằng Sếu ta không thể nào tham gia được thầy ấy mới chịu ra về, vẫn còn dặn tôi bảo Sếu cân nhắc cho kỹ, nếu thủ tục chuyển trường có gì vướng mắc thầy có thể giúp đỡ.
-Gene chung tình của bọn tôi
là gene trội đấy, không phải nói thôi là thôi đâu.
Sumô cười hì hì nhìn tôi đang ngồi vạch kế hoạch “chia rẽ” Andy và Sơn đẹp trai. Quả thực sự gan lỳ của hắn khiến tôi đau cả đầu. Chỉ thương cho bạn lớp trưởng vô tội bây giờ tan học chẳng còn dám đi cổng chính, hết trèo rào rồi lại lấp ló cổng phụ cứ như trốn nợ.
Mấy hôm đầu bạn ý còn tưởng Sếu tới đón tôi, vui vẻ chào hỏi. Nhưng về sau mỗi lần hắn lại mang tới một “món quà” dành cho Sơn với ánh mắt nồng cháy khiến bạn ấy như dần hiểu ra chuyện gì mà tìm cách thoái lui. Hôm thì là khuôn mặt của Sơn được dập nổi trên tấm kim loại, hôm là một bộ đèn led trang trí tuyệt đẹp mỗi lần mở ra lại thấy chuỗi nhấp nháy trái tim rập rờn. Công nhận quà tặng ấy cũng có đầu tư công sức, nhưng giả thử như đó là bạn nam tặng cho bạn nữ đi. Đằng này một bên là anh chàng nam tính đầm đìa, một bên là gã trai manly hết xảy đúng là cũng hơi bị khó xử.
-Không thể chấp nhận được!
Tôi rốt cuộc gào lên quăng cả giấy bút đó mà chạy đi kiếm Sếu.
-Nói cho mà biết, bạn Sơn là của tôi. Cho nên cậu không được động vào. Có thế mà thôi.
Sếu lúc này đang hí hoáy lắp ráp máy lọc không khí trong bếp, nghe tôi hét to tý nữa thì rớt khỏi thang. Hắn trấn tĩnh leo xuống sau đó nhìn tôi thản nhiên.
-Con người là thực thể duy nhất không thể xác lập quyền sở hữu. Huống hồ sức hấp dẫn giữa các cá nhân là một quyền được quy định trong hiến pháp.
Sumô đứng cạnh chen vào:
-Thật ra trường hợp đặc biệt khi phát sinh mối liên hệ sinh học giữa các thực thể người thì luật vẫn có một ngoại lệ liên quan đến quyền sở hữu ngắn hạn.
Tôi lập tức bám lấy đó, vội phản bác.
-Cậu cũng nghe anh mình nói rồi đấy. Có quyền sở hữu nhá.
-À ha, thế cậu với Sơn đã có “mối liên hệ sinh học” rồi ư?
Ánh mắt của hắn trông rất gian xảo. Tôi bất chợt giật mình, cái mà hắn nói “mối liên hệ sinh học” ở đây là có ý gì?
Trong lúc một giây lơ đãng như thế, bỗng dưng khuôn mặt tên Sếu phóng to trước mắt tôi, sau đó môi tôi bị chạm vào.
-Chụt!
Cái gì vậy? Không phải là ảo giác chứ. Vừa nãy là tên gầy kia hôn tôi sao.
-AHHHHHHHHHHHHHHHHH. CẬU LÀM CÁI GÌ ĐÓ HẢ?
Tôi nghe giọng mình rít lên như tiếng còi báo động. Andy bĩu môi đứng đó trông chẳng có vẻ gì là vừa gây ra một chuyện động trời. Tôi nhảy tới cào vào mặt hắn nhưng tên này nhanh nhẹn hơn ông anh nhiều, đã kịp nhảy ra sau tránh đòn. Tức quá mà không tóm được mục tiêu, tôi chuyển sang tấn công Sumô.
Sumô ôm đầu oan uổng kêu lên.
-Tại sao lại đánh tôi, tôi có làm gì đâu cơ chứ?
-Anh trai kiểu gì có một thằng em cũng không quản được. Đúng là đồ lưu manh, dám cướp nụ hôn đầu của tôi.
Sếu đứng bên coi kịch lại được thể cười tợn hơn.
-Mười tám tuổi mà giờ mới hôn. Ái chà chà, đúng là truyền thuyết có thật ta ơi. Chẳng qua chỉ là cái chạm môi thôi mà, tôi vừa tạo ra một “mối liên hệ sinh học” giữa hai chúng ta đó.
Nói xong hắn nhanh chân chạy biến. Còn tôi vẫn đang tóm chặt lấy đầu của tên Sumô mà xả giận. Hắn vừa khóc vừa van:
-Đừng kéo nữa, tóc tôi rụng hết rồi bà chằn ơi.
-Tại sao hắn dám. Nói xem tại sao hắn dám?
Tôi thả Sumô ra,