Món quà từ tương lai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Món quà từ tương lai (xem 1230)

Món quà từ tương lai

triển của tế bào thần kinh không phải tỷ lệ thuận với thời gian thai kỳ như cậu nghĩ đâu. Trong bốn năm, diện tích bề mặt não tăng 5% so với thông thường, dù sao đó cũng là một kỷ lục trên thế giới rồi. Thành thử tuy bọn tôi ra đời thì mới mười tám năm, nhưng tuổi sinh học thì đã là 22 rồi.
Tôi bèn lôi ngay máy tính ra bấm.
-Coi như IQ bình thường của con người là 120 đi, vậy nhân với 105% là …126?
Tôi buồn cười nhìn hắn.
-Xem ra cũng không tăng bao nhiêu nhỉ?
Sumô lại cốc đầu tôi.
-IQ của em trai tôi là 192, bằng với chiều cao của nó. Không phải IQ là căn cứ theo thể tích não đâu.
-Woa, 192.
Mắt tôi sáng như sao. Giá mà bản thân được khoảng 180 thôi cũng đủ làm thiên tài rồi. Lúc ấy thì ba cái vụ thi đại học này chỉ là muỗi.
-Cô nương ơi đừng tưởng IQ cao là làm cái gì cũng dễ. Ngoài chỉ số thông minh logic ra còn có rất nhiều thước đo để xác định giá trị một con người. Như tôi nè, EQ chỉ có 80, suốt ngày phải tham gia điều trị tâm lý.
-Điều trị tâm lý?
-Lớp mà tôi trốn ra để trở về đây, chính là một trong những lớp điều trị tâm lý như vậy. Thói quen, hoạt động, thái độ sống, cư xử, thực đơn, tất cả mọi thứ phải bị kiểm soát. Trong giai đoạn điều trị, chỉ cần cậu phát ra nhiều hơn 1000 từ mỗi ngày hoặc giọng cậu cao hơn 60 đề xi ben hoặc cậu nói ít hơn 100 từ mỗi ngày lập tức cậu lại bị chuyển sang một chế độ rèn luyện khắc nghiệt hơn.
-Úi trời, tôi tưởng thế giới tương lai là một thế giới tự do đến từng sợi tóc.
-Cực kỳ tự do và cũng cực kỳ xiềng xích, mâu thuẫn là điều không thể tránh khỏi ở mọi xã hội.
Tôi cao hứng hỏi thêm một số chuyện ngoài lề, nhưng Sumô không trả lời, chỉ xoa đầu tôi như con nít.
-Để thời gian tiếp thu kiến thức giáo khoa đi. Cái đầu bé thế này mà cái gì cũng muốn nhét vào không sợ nó nổ ra à?
Tôi lè lưỡi chọc quê hắn.
-Nếu đầu to mà nhét vào nhiều kiến thức thì đầu của hai anh em cậu không phải là to như cái nồi cơm điện nhà mình rồi à?
-Ha ha, Sếu nghe được nó lại chỉnh cái máy điều nhiệt trong phòng cậu lên ba chín độ giờ.
Tên Sếu từ hồi vào hè đã tìm được cách bắt nạt tôi. Đó là nếu có gì không hài lòng, hắn lại tắt bộ phận chỉnh nhiệt mà hắn đã lắp trong phòng tôi, làm tôi nóng chịu không nổi. Nhắc tới tên này, tôi hỏi Sumô.
-Mà cả tháng nay hắn cứ như thám tử tư ấy. Thoắt ẩn thoắt hiện, ăn cơm nhà được một bữa rồi lại biến đi đằng nào thế?
Gần đây bạn Sơn bận túi bụi với lịch học và ôn thi, tôi để ý thấy bạn cũng không phải trốn cổng sau về nhà nữa vì không còn bị Sếu ta theo đuổi. Không rõ rốt cuộc hắn biến đi đường nào. Hay là đã tìm được hot boy hiền ngoan nào khác nên “đá” lớp trưởng không thương tiếc. Vậy mà tay Sumô cứ quả quyết hắn có gene trội chung tình, đúng là không thể tin được.
Sumô không trả lời, ngồi nhìn tôi hồi lâu rồi bảo.
-Bọn tôi ở đây có làm phiền cậu không, nhóc?
-Phiền chứ, phiền muốn chết luôn. Mỗi ngày tôi mở mắt ra ý nghĩ đầu tiên là không biết hôm nay hai anh em nhà kia sẽ gây ra chuyện gì đây. Tới nỗi tóc gáy tôi lúc đầu còn mềm mại mượt mà, chỉ sau ít lâu nay đều dựng ngược sẵn cả.
-Đúng là cái miệng thì xinh mà đanh đá thì không ai bằng.
-Hihi, nghe cứ như cậu đang khen tôi ấy nhỉ?
-Sau này đừng có mà ghê gớm thế nữa, con trai sợ chạy mất dép cả, rồi lại phải đi kiếm tinh trùng hiến tặng để duy trì đời sau đấy cô nương.
Tôi sắp xếp lại sách vở, cũng ngừng giải đề, miệng cong lên phản bác.
-Cũng được, con trai tốt bây giờ đã ít, bọn nó lại còn đi yêu nhau. Thời gian đâu mà để ý đến con gái nữa. Sau này tôi không thèm lấy chồng, tới ngân hàng siêu tinh trùng mua một mẫu vip về để sinh con dưỡng già.
Sumô ôm bụng cười.
-Không ngờ tư tưởng của cậu cũng tiến bộ quá nhỉ. Xem ra tôi lo lắng thừa thãi rồi.
-Khả năng thích nghi của tôi chuẩn luôn mà. EQ tôi á, 280.
Sumô không cãi nữa, ngoe nguẩy đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa lại còn thòng thêm một câu.
-Hôm nào tôi thử hôn mấy cái nữa xem cậu đã thích nghi tốt chưa.
“Rầm!”
Tháng sáu qua, bọn ve cứ thay nhau hát rock. Tai tôi ù ù dưới âm thanh ồn ã đó suốt ngày đêm đó, mắt mờ đi với những công thức Toán Hóa Sinh, cuối cùng cũng chạm ngõ ngày thi đại học.
Hai ngày trời vừa khẩn trương hồi hộp và căng thẳng, cuối cùng so đáp án xong tôi cũng có thể nằm dài ra sàn nhà. Bây giờ chỉ chờ vài tháng nữa công bố điểm chuẩn là biết mình đỗ hay trượt, nhưng tình hình có vẻ rất khả quan.
-Thi xong chỉ muốn gọi ngay đồng nát tới bán sạch sách vở.
-Thế rồi lấy sách vở đâu ra mà ôn thi lại?
Sumô nhướn mắt trêu chọc. Dạo này gan hắn càng ngày càng to, chuyên gia bơm đểu tôi. Tôi nổi giận cào hắn một phát.
-Cứ nói gở đi, tôi mà rớt tôi cạo đầu cậu giờ.
-Thi xong rồi mình đi biển nhá.
Tôi vẫn nhớ lời hứa dạo trước với hắn. Vì thế chạy qua bàn với ông nội, quyết định cuối tuần sau cả nhà sẽ đi biển chơi. Hôm ấy cũng là sinh nhật tôi, vừa vặn tổ chức liên hoan luôn. Sumô biết tin này rất cao hứng, cứ như thể được ngồi vệ tinh ra ngoài vũ trụ vậy.
Thi xong tôi đang thẫn thờ nghĩ không có cơ hội gặp lại lớp trưởng đẹp trai thì đột nhiên chiều hôm sau bạn ấy lại tới. Lúc đó đang ngồi cộng sổ nợ thì Sumô gọi tôi ra có người tìm. Thấy bạn ấy tôi không dấu nổi niềm vui. Lớp trưởng lập tức hỏi.
-Sương làm cho tớ một hộp bánh quy giống hồi trước nữa được không? Tớ cần gấp lắm, tối nay phải có rồi.
Tôi không kịp suy nghĩ gật đầu ngay tắp lự. Nhận được sự đồng ý của tôi, bạn ấy thoải mái hẳn.
-May quá, ở trên mỗi cái bánh, Sương không cần trang trí hình ngôi sao hay mặt cười gì nữa nha, mà viết chữ được không?
-Sơn thích viết chữ gì?
-Viết làm sao ghép lại thành chữ Happy Birthday Hà Thương là được.
Gương mặt tôi đông cứng lại trong một nụ cười gượng gạo. Bạn ấy không nhận ra điều đó, vẫn đang vui vẻ gợi ý về cách tạo màu rồi cách viết hoa viết thường.
-Lần trước An ăn bánh xong thích lắm. Nói bánh quy vừa thơm lại giòn tan, hương vị rất mới mẻ,… Đợt này tớ nghĩ mãi chẳng biết tặng quà sinh nhật gì, tới sát ngày rồi mới nghĩ ra, chỉ sợ Sương không làm kịp thì chết luôn ấy…
Sơn nói thêm một lúc, tôi chỉ đứng ậm ừ không biểu đạt gì nhiều. Khi bạn ấy dặn dò thời điểm xong quay xe về, cũng là lúc tôi trốn tủ đựng nguyên liệu làm bánh.
Cái tủ bằng gỗ hương này đã có từ hồi tôi bé tý, cũng không biết tuổi thọ của nó là bao nhiêu năm. Đây là nơi lý tưởng để tôi chơi trốn tìm khi còn học mẫu giáo. Lớn lên một chút khi biết hờn biết giận lại là chốn ẩn nấp của riêng bản thân tôi mỗi lúc gặp chuyện không vui.
Đã lâu rồi không phải viện đến không gian nhỏ hẹp của nó để cảm thấy bản thân mình bớt trống trải, vậy mà một chiều mùa hè nóng nực như chiều nay tôi lại phải tìm sự bình yên trong bốn khuông gỗ vô tri.
Ảo tưởng, tất cả chỉ là ảo tưởng. Dù đã biết thực tế đó nhưng tôi vẫn cứ nuôi một hi vọng nhỏ nhoi. Để rồi hôm nay phải đối diện với nụ cười dịu dàng của bạn ấy khi kể về một người con gái khác, lòng tôi lại như bị kim chích, buồn bã không nói nên lời.
Cánh cửa tủ kẽo kẹt dần mở ra, giọng tên Sumô vang lên.
-Ở trong môi trường thiếu không khí, não không tiếp nhận đủ oxi cần thiết sẽ suy giảm khả năng tư duy và điều khiển hành vi cá nhân.
-Cứ mỗi lần cậu nói một mớ lý luận khoa học vớ vẩn của cậu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn – Phần 2

Ai Đã Không Phải Của Mình Thì Thôi, Đừng Giữ

5 năm yêu bạn trai chưa muốn cưới, tôi chủ động dâng hiến thì anh gửi vào tài khoản 1 tỷ rồi biệt tích và 3 năm sau…

Đọc Truyện Cry or Smile