ố học phần bắt buộc phải mặc áo blouse khi tham gia. Hoá ra là có đồng bọn đi muộn, tôi hí hửng theo sau hắn. Bạn đồng hành của tôi đi trước, lưng của họ rất to nên che luôn cả tầm mắt tôi, tới khi đến lớp, tôi nghe thấy những tiếng xôn xao trước đó bỗng nhiên im bặt.
Tôi ló đầu ra khỏi lưng bạn học mới, nhìn thấy cái Uyên cùng lớp đang ngồi ở một bàn bên dưới bèn chạy ngay đến đó, cũng may là giáo viên chưa tới, có lẽ cũng không tìm được lớp giống tôi.
Cái Uyên dường như chẳng nhìn thấy tôi, vẫn đang trừng trừng nhìn về phía bục giảng.
-Má ơi, sao mà mập thế.
-Ai?
-Cái ông đi với mày đó.
Tôi buồn cười phẩy tay:
-Tưởng gì. Tao thấy bình thường.
Cái Uyên là bạn tôi mới quen hồi vào đại học. Tính nó rất xởi lởi và có một điểm nổi bật là mê trai đẹp. Nó tuyên bố đời không có mỹ nam để ngắm thì chẳng khác gì ngày không có cơm để ăn. Lúc này nó đang trề môi ra, lén lút liếc phía anh bạn hồi nãy thêm cái nữa.
-Bình thường thế có mà loạn. Chắc cũng phải trên tám mấy kg. Trông khủng bố quá.
-Úi dào, tao còn thấy có người mập hơn nhiều.
-Khoác lác không à bà.
Uyên hích nhẹ vai tôi. Tôi không cãi với nó, quả thật tôi thấy người mập hơn thế mà. Cái tên Sumô mà tôi nhéo tai trong bức ảnh đi biển đó, còn phải nặng hơn gã này nhiều, chẳng qua hắn cao hơn nên trông không mập bằng thôi.
-Các bạn ổn định trật tự chút để chúng ta bắt đầu nhỉ.
Chúng tôi thôi bàn tán vì giọng nói trên bục giảng, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn nhau.
-Trời, là giáo viên môn này mày ơi.
…
Tan học, cái Uyên mặt mũi rất phởn phơ, còn tôi hơi phân vân đi bên cạnh. Nó chém gió bình luận:
-Trông thế mà dạy hay phết nha. Cái gì cũng biết.
-Mày đúng là chỉ trông mặt mà bắt hình dong.
-He he, nhưng nói thật nhìn thấy thầy ý, tối nay chắc tao khỏi ăn cơm quá. Đến giờ vẫn còn rùng mình đây này.
-Đừng có kêu ca nữa, tao buổi đầu đi học muộn lại còn nhầm giáo viên với bạn học đây này.
Đi tới nhà để xe, tôi lục túi lấy chìa khoá lại không thấy đâu, đành quay lại lớp tìm.
Lúc lấy được chìa khoá, đi qua bàn giáo viên thấy đĩa táo đẹp mắt làm vật minh hoạ hồi nãy vẫn còn nguyên, tôi bèn thò tay vào nhón một quả, định cắn.
-Đừng ăn!
Tôi giật mình quay lại, gặp ông thầy giáo đang đứng đó. Sao giờ này còn chưa về trời, ăn vụng lại bị bắt quả tang rồi. Thật ra tôi cũng chẳng ngại ngùng gì, nhưng lúc này giả bộ một tý thì vẫn hơn, tôi bèn vận dụng năng khiếu của mình, dồn máu lên mặt, làm như kiểu mình đang xấu hổ lắm.
-Em xin lỗi thầy. Thấy táo ngon
ngon quá em không kìm được.
-Bạch Tuyết ơi không phải mọi quả táo đẹp đều ngon. Đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa.
Nói xong thầy lấy một quả ở trong rổ khác, rửa qua dưới vòi nước, lau khô rồi đưa cho tôi.
-Ăn quả này đi. Bên kia là táo tẩm hoá chất, minh hoạ cho bài sáng mai. Trái cây tẩm hóa chất thường có đặc điểm riêng. Ví dụ những quả xoài vỏ bên ngoài màu xanh hoặc xanh vàng nhạt, nhưng bên trong ruột lại chín vàng là không nên dùng. Chuối thường ngâm tẩm và dấm bằng amoniac hay sulfur dioxide để vỏ chín vàng đẹp nhưng bên trong thường không ngọt mà có vị chát. Riêng đối với táo,…
Tôi thấy bỏ đi trong lúc thầy giáo đang cao hứng giảng ngoài giờ thì cũng kỳ, nên cứ đứng vừa gặm táo vừa nghe, đầu gật gật ra vẻ đồng tình. Thi thoảng chèn vài câu á, ố cho phải phép.
Ông thầy nói xong về cách phân biệt hoa quả bảo quản bằng hoá chất thì tôi cũng xơi hết quả táo. Thầy nhìn tôi cầm cái lõi, ngẩn người một chút rồi bảo:
-Có muốn ăn nữa không?
Tôi gật đầu theo phản xạ, không ngờ thầy lại đưa luôn cho một quả nữa. Tôi thành thật hỏi:
-Em ăn hết thế này mai lấy gì thầy dạy?
-Không sao, tôi hái thêm.
-Nhà thầy trồng được á?
-Ừm, táo vườn đấy, nên không sợ thuốc kích thích đâu.
Dọn dẹp xong, chúng tôi đi ra ngoài. Thầy đưa thêm cho tôi hai quả táo nữa, tôi vui vẻ nhận hết.
-Sao thầy không mua ngoài chợ ấy. Thế này thì lỗ vốn rồi, nhà trường đâu có chi trả tiền giáo cụ trực quan đâu.
-Không sao, dạy xong tôi lại mang ra đầu chợ bán. Một công đôi việc.
-Á, sao cơ?
-Ha ha, tôi đùa thôi.
Kiểu cười sang sảng và không khí con đường ra cổng trường không còn mùi lớp học khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Lại có cảm giác người trẻ tuổi đi bên cạnh mình chỉ là bạn học chứ không phải giáo viên.
-Táo nhà thầy trồng chắc chắn không có hoá chất đấy chứ?
-Chẳng có loại cây nào mà không sử dụng hoá chất cả, đây là một phần của công nghệ trồng trọt. Nhưng tôi đảm bảo với em, là mấy quả táo này hết sức an toàn.
-Vậy sao thầy không ăn?
-Tôi đang giảm cân. Không ăn vặt sau tám giờ tối.
-Ối chao…
Tôi phun miếng táo ra ngoài, vội lau lau miệng, sau đó nhìn sang ông thầy đang cười rất vui vẻ.
-Thừa cân quá khiến hệ tim mạch yếu đi, cholesterol cao và hàm lượng mỡ thừa gây tắc các tĩnh mạch, dẫn tới việc các bộ phận cơ thể không nhận được lượng máu cần thiết, đặc biệt là não. Đó là nguyên nhân hàng đầu gây ra tai biến và đột quỵ. Cho nên dù lười biếng nhưng tôi cũng phải luyện tập thôi. Tôi muốn sống thêm ít năm để còn hái táo cho Bạch Tuyết.
Nếu cứ để im cho thầy nói chuyện khoa học chắc tôi ù tai mất, nên bèn hỏi lảng qua chuyện khác:
-Trước đây em không thấy thầy trong trường.
-Tôi mới ở Nga về, bên đó thời tiết lạnh, đồ ăn thì rất nhiều chất đạm và chất béo. Kết quả là cái thùng phuy này nè. Thiếu kiềm chế rất dễ gây ra hậu quả, em hãy nhớ điều đó.
Ông thầy chỉ vào bụng mình, làm vẻ mặt ra bộ nghiêm trọng khi nói câu này, kết quả làm tôi cười phì. Thầy nhìn tôi, ánh mắt thú vị.
-Em dường như không ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ. Những người khác khi mới gặp tôi đều trố mắt ra…như vậy nè.
Vừa nói thầy vừa trợn hai mắt lên, mồm há ra giống y bộ dạng cái Uyên lúc đầu buổi học.
-Hi hi. Em thấy bình thường. Trước đây bạn em có người còn bự hơn thầy nữa.
-Thật sao?
-Đúng thế, bạn ấy chín mươi hai kg, đứng lên làm xiêu vẹo cái cân bột mỳ nhà em luôn. Còn cái cầu thang nhà em thì võng xuống một đoạn, cái ghế bạn ấy hay ngồi cũng biến thành hình lòng chảo, cái giường thì hỡi ôi, gần chạm xuống sàn nhà luôn.
-Ha ha, em lại trêu tôi rồi.
-Em nói thật mà!
….
Một hôm, ở trạm chờ xe bus, tôi thấy tấm biển quảng cáo mới. Cái Uyên ở bên trầm trồ.
-Poster đẹp quá mày ơi. Dòng nước hoa mới đấy.
-S’ayapo!
-Của L’Oreal. Có lẽ phải để dành tiền mua một lọ thôi. Hôm trước vào siêu thị người ta cho thử một tý mà thích mê luôn.
-S’ayapo!
Tôi lẩm bẩm lại tên của dòng sản phẩm mới, cứ thấy có chút ngờ ngợ. Cái Uyên bên cạnh mắt đã sắp biến thành hai cái đèn pha, miệng vẫn tiếp tục luyên thuyên:
-Ừm, cái tên rất lãng mạn. Tiếng Hy Lạp đó mày. Nước hoa này là quà mà Anchiese dành tặng cho Aprodite.
S’ayapo, về sau thầy giáo dạy Công nghệ bảo quản có tặng tôi một lọ như thế trong dịp sinh nhật.
Anh nói với tôi, lúc em nhắm mắt lại và hơi nhướn chân mày bên này lên một tý, anh không kìm được mà thốt ra câu ấy.
“S’ayapo!”
Quên nói nữa. Thầy ấy tên là Hoàng Minh Anh. Đúng là thế giới lúc nào cũng tồn tại những điều ngẫu nhiên khó đoán.
Món quà từ tương lai (Ngoại truyện) HOÀN!
Ngoài lề 1:
-Hot boy bơm lốp xe dễ đi hơn hẳn mày ơi.
-Thôi mày đừng có sến quá nữa đi, ai bơm mà chả như nhau.
-Tao nói thật mà, bạn Sếu bơm xe thấy đi êm ru à.
Tôi ló đầu ra khỏi lưng bạn học mới, nhìn thấy cái Uyên cùng lớp đang ngồi ở một bàn bên dưới bèn chạy ngay đến đó, cũng may là giáo viên chưa tới, có lẽ cũng không tìm được lớp giống tôi.
Cái Uyên dường như chẳng nhìn thấy tôi, vẫn đang trừng trừng nhìn về phía bục giảng.
-Má ơi, sao mà mập thế.
-Ai?
-Cái ông đi với mày đó.
Tôi buồn cười phẩy tay:
-Tưởng gì. Tao thấy bình thường.
Cái Uyên là bạn tôi mới quen hồi vào đại học. Tính nó rất xởi lởi và có một điểm nổi bật là mê trai đẹp. Nó tuyên bố đời không có mỹ nam để ngắm thì chẳng khác gì ngày không có cơm để ăn. Lúc này nó đang trề môi ra, lén lút liếc phía anh bạn hồi nãy thêm cái nữa.
-Bình thường thế có mà loạn. Chắc cũng phải trên tám mấy kg. Trông khủng bố quá.
-Úi dào, tao còn thấy có người mập hơn nhiều.
-Khoác lác không à bà.
Uyên hích nhẹ vai tôi. Tôi không cãi với nó, quả thật tôi thấy người mập hơn thế mà. Cái tên Sumô mà tôi nhéo tai trong bức ảnh đi biển đó, còn phải nặng hơn gã này nhiều, chẳng qua hắn cao hơn nên trông không mập bằng thôi.
-Các bạn ổn định trật tự chút để chúng ta bắt đầu nhỉ.
Chúng tôi thôi bàn tán vì giọng nói trên bục giảng, cuối cùng không hẹn mà cùng nhìn nhau.
-Trời, là giáo viên môn này mày ơi.
…
Tan học, cái Uyên mặt mũi rất phởn phơ, còn tôi hơi phân vân đi bên cạnh. Nó chém gió bình luận:
-Trông thế mà dạy hay phết nha. Cái gì cũng biết.
-Mày đúng là chỉ trông mặt mà bắt hình dong.
-He he, nhưng nói thật nhìn thấy thầy ý, tối nay chắc tao khỏi ăn cơm quá. Đến giờ vẫn còn rùng mình đây này.
-Đừng có kêu ca nữa, tao buổi đầu đi học muộn lại còn nhầm giáo viên với bạn học đây này.
Đi tới nhà để xe, tôi lục túi lấy chìa khoá lại không thấy đâu, đành quay lại lớp tìm.
Lúc lấy được chìa khoá, đi qua bàn giáo viên thấy đĩa táo đẹp mắt làm vật minh hoạ hồi nãy vẫn còn nguyên, tôi bèn thò tay vào nhón một quả, định cắn.
-Đừng ăn!
Tôi giật mình quay lại, gặp ông thầy giáo đang đứng đó. Sao giờ này còn chưa về trời, ăn vụng lại bị bắt quả tang rồi. Thật ra tôi cũng chẳng ngại ngùng gì, nhưng lúc này giả bộ một tý thì vẫn hơn, tôi bèn vận dụng năng khiếu của mình, dồn máu lên mặt, làm như kiểu mình đang xấu hổ lắm.
-Em xin lỗi thầy. Thấy táo ngon
ngon quá em không kìm được.
-Bạch Tuyết ơi không phải mọi quả táo đẹp đều ngon. Đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa.
Nói xong thầy lấy một quả ở trong rổ khác, rửa qua dưới vòi nước, lau khô rồi đưa cho tôi.
-Ăn quả này đi. Bên kia là táo tẩm hoá chất, minh hoạ cho bài sáng mai. Trái cây tẩm hóa chất thường có đặc điểm riêng. Ví dụ những quả xoài vỏ bên ngoài màu xanh hoặc xanh vàng nhạt, nhưng bên trong ruột lại chín vàng là không nên dùng. Chuối thường ngâm tẩm và dấm bằng amoniac hay sulfur dioxide để vỏ chín vàng đẹp nhưng bên trong thường không ngọt mà có vị chát. Riêng đối với táo,…
Tôi thấy bỏ đi trong lúc thầy giáo đang cao hứng giảng ngoài giờ thì cũng kỳ, nên cứ đứng vừa gặm táo vừa nghe, đầu gật gật ra vẻ đồng tình. Thi thoảng chèn vài câu á, ố cho phải phép.
Ông thầy nói xong về cách phân biệt hoa quả bảo quản bằng hoá chất thì tôi cũng xơi hết quả táo. Thầy nhìn tôi cầm cái lõi, ngẩn người một chút rồi bảo:
-Có muốn ăn nữa không?
Tôi gật đầu theo phản xạ, không ngờ thầy lại đưa luôn cho một quả nữa. Tôi thành thật hỏi:
-Em ăn hết thế này mai lấy gì thầy dạy?
-Không sao, tôi hái thêm.
-Nhà thầy trồng được á?
-Ừm, táo vườn đấy, nên không sợ thuốc kích thích đâu.
Dọn dẹp xong, chúng tôi đi ra ngoài. Thầy đưa thêm cho tôi hai quả táo nữa, tôi vui vẻ nhận hết.
-Sao thầy không mua ngoài chợ ấy. Thế này thì lỗ vốn rồi, nhà trường đâu có chi trả tiền giáo cụ trực quan đâu.
-Không sao, dạy xong tôi lại mang ra đầu chợ bán. Một công đôi việc.
-Á, sao cơ?
-Ha ha, tôi đùa thôi.
Kiểu cười sang sảng và không khí con đường ra cổng trường không còn mùi lớp học khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Lại có cảm giác người trẻ tuổi đi bên cạnh mình chỉ là bạn học chứ không phải giáo viên.
-Táo nhà thầy trồng chắc chắn không có hoá chất đấy chứ?
-Chẳng có loại cây nào mà không sử dụng hoá chất cả, đây là một phần của công nghệ trồng trọt. Nhưng tôi đảm bảo với em, là mấy quả táo này hết sức an toàn.
-Vậy sao thầy không ăn?
-Tôi đang giảm cân. Không ăn vặt sau tám giờ tối.
-Ối chao…
Tôi phun miếng táo ra ngoài, vội lau lau miệng, sau đó nhìn sang ông thầy đang cười rất vui vẻ.
-Thừa cân quá khiến hệ tim mạch yếu đi, cholesterol cao và hàm lượng mỡ thừa gây tắc các tĩnh mạch, dẫn tới việc các bộ phận cơ thể không nhận được lượng máu cần thiết, đặc biệt là não. Đó là nguyên nhân hàng đầu gây ra tai biến và đột quỵ. Cho nên dù lười biếng nhưng tôi cũng phải luyện tập thôi. Tôi muốn sống thêm ít năm để còn hái táo cho Bạch Tuyết.
Nếu cứ để im cho thầy nói chuyện khoa học chắc tôi ù tai mất, nên bèn hỏi lảng qua chuyện khác:
-Trước đây em không thấy thầy trong trường.
-Tôi mới ở Nga về, bên đó thời tiết lạnh, đồ ăn thì rất nhiều chất đạm và chất béo. Kết quả là cái thùng phuy này nè. Thiếu kiềm chế rất dễ gây ra hậu quả, em hãy nhớ điều đó.
Ông thầy chỉ vào bụng mình, làm vẻ mặt ra bộ nghiêm trọng khi nói câu này, kết quả làm tôi cười phì. Thầy nhìn tôi, ánh mắt thú vị.
-Em dường như không ngạc nhiên khi thấy tôi nhỉ. Những người khác khi mới gặp tôi đều trố mắt ra…như vậy nè.
Vừa nói thầy vừa trợn hai mắt lên, mồm há ra giống y bộ dạng cái Uyên lúc đầu buổi học.
-Hi hi. Em thấy bình thường. Trước đây bạn em có người còn bự hơn thầy nữa.
-Thật sao?
-Đúng thế, bạn ấy chín mươi hai kg, đứng lên làm xiêu vẹo cái cân bột mỳ nhà em luôn. Còn cái cầu thang nhà em thì võng xuống một đoạn, cái ghế bạn ấy hay ngồi cũng biến thành hình lòng chảo, cái giường thì hỡi ôi, gần chạm xuống sàn nhà luôn.
-Ha ha, em lại trêu tôi rồi.
-Em nói thật mà!
….
Một hôm, ở trạm chờ xe bus, tôi thấy tấm biển quảng cáo mới. Cái Uyên ở bên trầm trồ.
-Poster đẹp quá mày ơi. Dòng nước hoa mới đấy.
-S’ayapo!
-Của L’Oreal. Có lẽ phải để dành tiền mua một lọ thôi. Hôm trước vào siêu thị người ta cho thử một tý mà thích mê luôn.
-S’ayapo!
Tôi lẩm bẩm lại tên của dòng sản phẩm mới, cứ thấy có chút ngờ ngợ. Cái Uyên bên cạnh mắt đã sắp biến thành hai cái đèn pha, miệng vẫn tiếp tục luyên thuyên:
-Ừm, cái tên rất lãng mạn. Tiếng Hy Lạp đó mày. Nước hoa này là quà mà Anchiese dành tặng cho Aprodite.
S’ayapo, về sau thầy giáo dạy Công nghệ bảo quản có tặng tôi một lọ như thế trong dịp sinh nhật.
Anh nói với tôi, lúc em nhắm mắt lại và hơi nhướn chân mày bên này lên một tý, anh không kìm được mà thốt ra câu ấy.
“S’ayapo!”
Quên nói nữa. Thầy ấy tên là Hoàng Minh Anh. Đúng là thế giới lúc nào cũng tồn tại những điều ngẫu nhiên khó đoán.
Món quà từ tương lai (Ngoại truyện) HOÀN!
Ngoài lề 1:
-Hot boy bơm lốp xe dễ đi hơn hẳn mày ơi.
-Thôi mày đừng có sến quá nữa đi, ai bơm mà chả như nhau.
-Tao nói thật mà, bạn Sếu bơm xe thấy đi êm ru à.