Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc (xem 773)

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc

hau: “Ai là kẻ trộm?”


“Tôi không phải, thật sự . . . . . .” Doãn Thần Lam phát hiện toàn bộ mọi người, bắt đầu vì cô mà lại náo loạn lên, có vẻ cực kỳ khẩn trương.


Cô chưa bao giờ gặp tình trạng khó giải quyết thế này!


Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nữ tinh tế kiên quyết từ không trung vọng lại, phá tan tình trạng lúng túng —


“Là ai muốn bắt khách của tôi đi vậy? Ai có lá gan lớn vậy? Không biết mình hiện tại đang đứng ở chỗ nào sao?”


Diệp Cẩm Hoa đã lâu không có tức giận như vậy. Bởi vì bà biết rõ khi phụ nữ tức giận thì trên mặt sẽ xuất hiện thêm vài nếp nhăn.


Vì vậy làm bà “Rốt cuộc” tức giận, bà sẽ không dễ dàng tha thứ .


Đến gần, nhìn thấy Michel còn đang kéo y phục bảo bối của bà không thả, càng thêm nổi giận.


“Michel, mời buông tay, bộ y phục này là ta nhờ nhà thiết kế của Ken¬zo làm . Mà cô lại xâm phạm quần áo của tôi như vậy, tôi rất mất hứng.”


Diệp Cẩm Hoa đã sớm nghe đồn Michel ngang ngược càn rỡ, chỉ là vạn lần không nghĩ tới, cô gái này lại dám ở nhà của Thái tuế xúc phạm “Hoàng thái hậu”.


Đúng là chán sống rồi?


Như vậy cũng tốt, bà vừa đúng bắt được cơ hội, sửa chữa thiên kim tiểu thư không biết trời cao đất rộng này.


Michel vừa thấy”Hoàng thái hậu” giá lâm, vội vàng thả tay ra.


Thật ra thì, không cần Diệp Cẩm Hoa sửa chữa cô, thì một số khách theo kiểu gió chiều nào che chiều ấy, mong chờ được tiến vào chiếm giữ “Babel”, đã ở phía sau tiến lên “Thay trời hành đạo” .


“Michel, sao cô không làm rõ ràng tình huống trước, cứ kích động như vậy là sao? Như vậy thật mất khí phách của thiên kim tiểu thư cao quý như cô!”


“Đúng vậy, vị tiểu thư này xem ra khí chất tu dưỡng rất tốt, sao có thể là kẻ trộm?”


Không cần hoài nghi, người thứ hai lên tiếng chính là người vừa rồi ở trong đại sảnh phát biểu, cười nhạo Doãn Thần Lam là “Gà”.


Doãn Thần Lam liếc xéo người đàn ông gió chiều nào che chiều ấy, rất muốn phun thức ăn vừa rồi ra. Người có tiền đều không có khí tiết như vậy sao?



Thật ra, Mục Thiên Dương mới vừa đi tới cửa nhỏ để trốn, chuyên tâm thưởng thức cảnh đêm.


Không nghĩ tới sau lưng đột nhiên truyền đến một trận mắng.


Kể từ sau khi ba hắn qua đời, không còn có ai có thể chỉ vào mũi của hắn mắng như vậy, cô gái này cảm xúc rất kém.


Không phải cô nói cô làm ở bộ phận quan hệ xã hội sao? Xem ra một điểm cũng không đủ tư cách.


Hắn không đáp lại cô, yên lặng quay đầu lại, lại nhìn thấy trong tay cô xách theo một túi đồ.


“Anh không biết, thức ăn bên trong ngon thế nào đâu.” Doãn Thần Lam mở ra túi giấy cô lấy trong party ra, đưa từng món cho Mục Thiên Dương nhìn.


“Có bánh bơ nhân kem, bánh phô mai, bánh việt quất, còn có donut. Ây! Món donut này là món donut ngon nhất mà tôi ăn, anh không biết lúc tôi nếm nó cảm động đến mức muốn chảy nước mắt.”


Cô. . . . . . Cô ta lấy điểm tâm ngọt trong party bỏ vào túi? Không – phải — chứ?


Lần này Mục Thiên Dương cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt rồi. Những thức ăn này hắn đã chán ngấy rồi, hơn nữa, hắn chưa bao giờ nghe nói, có ai sẽ ở trong party lấy thức ăn về.


Cô gái này nghèo đến điên hay là quỷ chết đói?


“Đúng rồi, anh giúp tôi tìm Mục Thiên Dương có thấy không?” Doãn Thần Lam bên đếm “Chiến lợi phẩm” lấy được, một bên hỏi.


“Không thấy!”


Mục Thiên Dương chính là hắn, hắn muốn đi đâu tìm?


“Anh . . . . . Thật là không đáng tin tưởng, tôi còn tưởng rằng anh là con trai của thần tượng của tôi, nên có biện pháp.” Doãn Thần Lam oán giận nói: “Thôi, cũng cám ơn anh trợ giúp tôi, mà mẹ của anh lại giúp tôi chỉnh Michel.”


Chỉnh người? Bà lão không tiếp nhận cũng không thuận theo ai, đã làm chuyện gì?


“Đi thôi!” Doãn Thần Lam kéo tay Mục Thiên Dương, quay đầu đi.


Mục Thiên Dương nhất thời ngốc, hỏi: “Đi đâu?”


“Đương nhiên là tìm chỗ tối để hưởng thụ những thức ăn ngon này!” Doãn Thần Lam không kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Nếu không chờ bị Mục Thiên Dương phát hiện tôi lấy trộm thức ăn trong party của hắn! Vậy không phải tôi chết chắc sao?”


Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên phải chết, nhưng cô. . . . . . Còn chưa nhất định. Mục Thiên Dương cảm thấy thú vị, trong lòng nghĩ như vậy.


” Tại sao cô muốn trộm thức ăn trong party ?” Hắn một bên bị kéo đi một bên hỏi.


“Sao lại nói “trộm” khó nghe như vậy?” Doãn Thần Lam nói: “Còn không phải là vì anh sao. Tôi cả đêm không nhìn thấy anh, nghĩ chắc anh chưa ăn cơm tối, mới quyết định trộm ra cho anh ăn, tôi Doãn Thần Lam đây là lần đầu tiên làm kẻ trộm đó.”


Vì hắn? Trên thế giới này còn có người sợ Mục Thiên Dương sẽ đói bụng sao? Không thể tưởng tượng nổi.


Nhưng, lời này nghe thế nào cũng thấy uất ức sao?


Hắn đột nhiên dừng bước.


“Anh lại làm sao thế?”


“Tôi. . . . . . Cám ơn!” Mục Thiên Dương bất thiện đối với người nói “Cám ơn”, bởi vì hắn chưa bao giờ cảm giác mình, cần cảm kích người khác.


Bởi vì, bình thường đều là người khác tới cảm kích hắn.


“Cám ơn cái gì? Chúng ta không quen không biết, anh giúp tôi như vậy, đương nhiên tôi phải báo đáp anh. Chúng ta trong xã hội này cần một chút ôn tình (tình cảm ấm áp) ! Như vậy về sau anh mới có thể lại đi gúp đỡ những người khác. Nếu như tôi đối với việc giúp đỡ của anh biểu hiện lạnh nhạt, về sau anh lại sẽ không đi trợ giúp người khác.”


Trợ giúp? Cái gì là trợ giúp? Đối với hắn Mục Thiên Dương mà nói, cho tới bây giờ chỉ có chuyện trao đổi ích lợi.



Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn chòng chọc cô.


Chẳng lẽ cô cho là cô được tự mình bỏ tiền, cô chẳng lẽ không đem hắn ở bên cạnh để vào mắt sao?


Hắn có một cảm giác tôn nghiêm của mình bị đả kích nặng nề.


Hắn chưa từng thấy cô gái nào ở trước mặt hắn mở túi tiền, chứ đừng nói là bóp tiền đựng ít tiền lẻ.


“Cô đang làm gì? !” giọng điệu của Mục Thiên Dương nặng nề, bởi vì trong lòng hắn dâng lên một cỗ bực tức, nhưng tức cái gì, chính hắn cũng không rõ lắm.


Dù sao hành động và cử chỉ của cô gái này luôn quái dị như vậy, quái dị làm cho hắn khó chịu.


“Tôi sẽ gọi tắc xi về.” Doãn Thần Lam nói thẳng: “Số tiền này chắc là đủ. . . . . .”


Hồ đồ!


Mục Thiên Dương nghe không nổi nữa, cũng không đợi Doãn Thần Lam nói hết câu, không muốn tốn lời với cô, hắn cúi người xuống, đem Doãn Thần Lam tại chỗ vác lên bờ vai của hắn.


“A. . . . . . Làm gì thế . . . . .”


Doãn Thần Lam không ngừng giãy giụa, kêu nháo kháng nghị, nhưng Mục Thiên Dương căn bản không để ý tới cô, xoay ngư

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tử vi ngày 12/03/2017 Chủ Nhật ngày của 12 cung hoàng đạo

Truyện Tình Học Trò

Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 27/03 – 02/04/2017

Hẻm Cụt

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full