” Đau!” Doãn Thần Lam đau đến mức nước mắt rớt xuống.”Anh làm cái gì vậy?!”
Cô Giai Thành kéo Doãn Thần Lam vào trong ngực, dường như mất hồn nói với cô: “Anh . . . . . Muốn em!”
“Không được!” Doãn Thần Lam nói.
“Không có gì không thể!” Cô Giai Thành bộc lộ bản chất:”Sẽ không ai biết, chỉ một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không cho Mục Thiên Dương biết.”
“Cứu. . . . . .”
Còn chưa nói hết, miệng của cô đã bị Cô Giai Thành lấy tay che lại. . . . . .
Mục Thiên Dương ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên. Hắn không ngừng nhìn đồng hồ trên tường.
Đã qua nửa tiếng rồi. Con sóc con này đi đâu rồi? Rơi vào trong bồn cầu sao?
“Trong nhà vệ sinh nữ không một bóng người.” Tô Tiêu Chân khẩn trương mà xông vào hồi báo: “Nhân viên quản lý đại sảnh cũng không phát hiện hành tung ra vào của Doãn tiểu thư”
“Cái gì? !” Mục Thiên Dương hai mắt ngưng tụ.
Mục Thiên Dương cũng chơi đùa.”Anh cũng muốn biết.”
Mười người đàn ông lại tiếp tục đánh dữ dội, đánh tới tới mức Cô Giai Thành mặt sắp hỏng hết.
“Tôi không nên đùa bỡn cô, không nên đùa bỡn Michel, không nên quay đầu lại muốn xâm phạm cô, không nên vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, không nên. . . . . .”
Lúc này Cô Giai Thành thống hận chính mình không nên để cảm xúc chi phối, làm điểu điên rồ mạo phạm tới Doãn Thần Lam như vậy.
Lúc này, Mục Thiên Dương đã dìu Doãn Thần Lam đứng dậy.
“Chúng ta đừng xem những cảnh máu me như vậy! ” Doãn Thần Lam nói: “Em không muốn ảnh hưởng tâm tình.”
“Tâm tình gì?” Mục Thiên Dương tò mò hỏi.
“Tâm tình chuẩn bị kết hôn!” Doãn Thần Lam nói.
“Vậy tốt nhất chúng ta đi thôi!” Mục Thiên Dương nói.
“Em mới đáp ứng lời cầu hôn của anh”. Doãn Thần Lam bất mãn kháng nghị: “Tại sao anh không bày tỏ?”
“Anh quyết định cưới em chính là cưới!” Mục Thiên Dương kiêu ngạo nói: “Em có đáp ứng hay không cũng giống nhau”
“Cái người này người thật sự. . . . . .” Doãn Thần Lam tức đến nói không ra lời.
Tức chết người đi được, nào có ai có bộ dáng cầu hôn như vậy chứ? !
“Con người của anh thật bá đạo!” Mục Thiên Dương nói rõ ràng thay cô: “Cám ơn! Đây là điểm đặc biệt của anh.”
Hai người hạnh phúc ngọt ngào rời đi.
Mà trong phòng họp tiếng “bốp, chát”, vẫn tiếp tục vang lên.
Lần này, Doãn Thần Lam vô cùng thoải mái, đối với Cô Giai Thành không còn có thương hại.
Bị đánh trận này xong, nếu Cô Giai Thành muốn cầm gương mặt đó đi lừa gạt tình cảm của con gái, sợ rằng phải tốn tiền đi chỉnh dung lại nữa!
Tin tức Chủ tịch tập đoàn Đại Dương – Mục Thiên Dương sắp kết hôn, chiếm hết trang đầu của các báo, tuy nhiên không có phóng viên nào dám can đảm đến phỏng vấn người trong cuộc.
Chỉ vì bà xã tương lai của Mục Thiên Dương nói thích cuộc sống khiêm tốn.
Lô Giai Giai than vãn, đà điểu này cuối cùng đã phất thành Phượng Hoàng rồi.
Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô không cần vì giữ được con lừa là nhân viên nhỏ bé này, giúp cô ấy viết báo cáo cuối năm.
Cô cũng không cần phải lắng nghe tình sử hộc máu thất tình của con lừa này nữa.
Cám ơn trời đất, cuối cùng Doãn Thần Lam cũng gả được.
Về phần Cô Giai Thành đáng thương, cuối cùng vẫn rơi vào tay Michel.
Không có cách nào, bởi vì Michel không so đo cái vụ náo loạn kia, ngược lại khi hắn được đưa đi cấp cứu, cô ấy là người đầu tiên có mặt tại phòng cấp cứu.
Michel luôn kiêu ngạo và được cưng chiều, lại ở trong phòng cấp cứu khóc đến đứt từng khúc ruột.
Sau khi Tam Hợp thực nghiệp chính thức suy sụp, Michel mất đi tất cả. Đúng lúc này, cô phát hiện con đường duy nhất còn có hy vọng, chính là cô thật lòng yêu người này, mặc dù hắn không hoàn mỹ.
Cô Giai Thành nhận ra
Hạnh phúc? Hạnh phúc là gì?
Đáp án dĩ nhiên là gì cũng không quan trọng. Hắn lặng lẽ thở dài.
Quan trọng là, hắn có tình yêu chân chính.
Suy nghĩ một chút, tiếp tục làm sủng vật cũng thật tốt, so với chó lang thang tốt hơn ngàn vạn lần.
Nên biết đủ là được rồi.
Cuối cùng, phải nói một chút về buổi tối tân hôn hôm đó, Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam là một đôi trong tình huống. . . . . .
Cô dâu thừa dịp chú rể ở bên ngoài tiếp đãi khách khứa, còn chưa trở về phòng, đã làm mình say mèm.
Để thêm can đảm, Doãn Thần Lam mang chai rượu nho trăm năm của Mục Thiên Dương cất giấu ở trong ngăn tủ ra, uống cạn sạch.
Luôn chỉ nghe qua chú rể uống say đêm tân hôn, chứ chưa nghe nói qua cô dâu uống say.
Khi Mục Thiên Dương vui vẻ mở cửa, thấy thế vô cùng sửng sốt.
Chỉ thấy Doãn Thần Lam gương mặt đỏ lừ, ngồi ngây ngốc ở đầu giường.
Lại nhìn thấy vỏ chai rượu ở một bên, Mục Thiên Dương ngu luôn.
Cô gái nhỏ này gả cho hắn liệu có cái gì không vui sao? Sao lại làm mình uống say mèm đây?
Tình huống giờ phút này, cùng với lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn Thần Lam giống nhau – cô say không khác gì con ma men.
Hắn đi lên phía trước, ngồi xuống trước mặt cô, đỡ lấy bả vai của cô, dịu dàng hỏi: “Em sao rồi? Sao lại uống nhiều rượu vậy?”
Doãn Thần Lam nhịn xuống không nói.
“Không nói?”
Cô lắc đầu một cái.
“Có thật không nói hay không?”
Cô gật đầu một cái.
“Ai chọc giận em không vui?”
Lại lắc đầu.
“Tốt.” Mục Thiên Dương nói: “Vậy anh gọi tất cả mọi người bên kia đến hỏi, xem ai dám khi dễ cô dâu của anh?”
Nói xong, hắn đứng dậy làm bộ phải đi.
“Được rồi!” Doãn Thần Lam vội vàng kéo tay hắn lại, không thể để người vô tội chịu tai họa nha.
Cô cúi đầu thấp xuống, “Em nói là được!”
Mục Thiên Dương chờ đáp án của vợ.
“Em rất hồi hộp.”
“Hồi hộp cái gì?” Mục Thiên Dương hỏi: “Hôn lễ cũng đã kết thúc.”
“Chính là hôn lễ đã kết thúc mới hồi hộp, bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .”
“Bởi vì sao?”
“Bởi vì. . . . . .” Một câu nói không hết, bất cứ giá nào cô cũng phải nói: “Bởi vì em sợ động phòng!”
Tốt lắm, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Mục Thiên Dương căn bản không nghĩ tới, sẽ nghe thấy cái đáp án không giải thích được, nhất thời sửng sốt.
“Chuyện như vậy em không phải lo lắng .”
Nghe nói, sau đó hai người liên tục ba ngày cũng không ra khỏi cửa phòng —
Mà mười tháng sau, Doãn Thầ