Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78436)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ai Hương tiến lên, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”


Sở Kiều nhìn ra sơn đạo thêm một lần cuối rồi xoay người sang hướng khác, hoàng cung nguy nga đứng sừng sững trước mắt tựa như mãnh thú trấn giữ một cõi, đang há to cái miệng khổng lồ đỏ lòm, chuẩn bị cắn nuốt chút tự do còn sót lại của nàng.


Bụi đất nhẹ nhàng tung lên theo từng bước chân, trên không trung có bóng chim sải rộng đôi cánh bay ngang, Sở Kiều đi từng bước xuống khỏi đài cao, biết rõ bản thân đang bước vào một vũng bùn sâu không thấy đáy nhưng vẫn vô cùng quả quyết. Sau lưng nàng là hoang nguyên rộng bát ngát, xa hơn nữa là núi non trùng điệp và thành trì phồn hoa nối tiếp nhau, sau đó nữa chính là biên quan rồi đến lãnh thổ Đại Hạ.


Sông núi vạn dặm, giang sơn gấm vóc, nàng cuối cùng vẫn không thoát khỏi ràng buộc của thế sự, cuối cùng vẫn như phù du buộc phải trôi theo dòng nước.


Một chiếc xe ngựa im lìm đậu dưới cổng thành, Tôn Đệ kính cẩn đứng bên cạnh, nhìn thấy nàng đi đến thì nhỏ giọng nói: “Cô nương, xin mời lên xe.”


“Ta muốn tự mình đi.” Sở Kiều lặng lẽ nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không còn chút dao động buồn bã nào.


Mai Hương vừa định lên tiếng thì Tôn Đệ đã đưa đèn lồng cầm trong tay cho nàng, trầm giọng nói: “Ban đêm đường khó đi, cô nương nhớ về sớm.”


Chiếc đèn cung đình được chế tác từ loại giấy thượng hạng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Sở Kiều nhẹ gật đầu, cầm lấy đèn rồi xoay người rời đi. Mai Hương nóng ruột muốn theo sau lại bị kéo lại, Tôn Đệ khẽ lắc đầu tỏ ý ngăn nàng. Vầng trăng trên cao lặng lẽ vẩy ánh sáng lên người cô gái đang dần đi xa, khiến thân thể nàng tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương khói, thấp thoáng hòa làm một với bóng đêm.


Hôm nay là ngày linh cữu của Lý Sách được đưa đến nơi an táng, trên đường không một bóng người, chỉ có hàng hải đường đung đưa trong gió, thi thoảng rải mưa cánh hoa xuống trên mặt đất.


“Kiều Kiều, Kiều Kiều…”


Nàng mơ hồ lại nghe thấy có tiếng nói liên tiếp gọi mình, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly của nam tử đang hướng về phía này, tươi cười nhìn nàng.


Như mặt gương xuất hiện bóng mờ, sương mù dần bao phủ lên khuôn mặt tái nhợt của nam tử, tại khoảnh khắc cuối cùng, hắn dựa vào lưng ghế, môi nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng dang tay ra gọi nàng: “Kiều Kiều, để ta ôm nàng một cái.”


Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng cũng không lau đi, chỉ lẳng lặng tiếp tục cất bước. Chiếc đèn trên tay tỏa ra ánh sáng trắng mờ mờ, trông như vầng trăng ở trên cao.


Mười năm sinh tử, nửa đời chìm trong sóng gió, nàng tựa như khóm lục bình nhấp nhô giữa con sóng, hôm nay cuối cùng vẫn bị đẩy đến con đường cùng. Sau khi mọi đau khổ, ràng buộc, bất đắc dĩ, chấp niệm và cay đắng trong quá khứ qua đi, bây giờ nàng vẫn phải tiếp tục chiến đấu với vận mệnh mình.


Một giọt nước mắt rơi vào đèn, cùng lúc đó lại có một trận gió thổi qua khiến đèn lồng tắt ngấm, chỉ còn khói nhạt lượn lờ trên tim đèn.


Sở Kiều hít sâu một hơi, ném chiếc đèn lồng xuống đất, thẳng lưng lên rồi tiếp tục đi về phía trước.


Nàng thề đây chính là giọt nước mắt cuối cùng của đời mình, từ nay về sau, cho dù chảy cạn giọt máu cuối cùng trong người, nàng cũng sẽ không bao giờ bất lực rơi lệ như vậy nữa.


Trước mắt đột nhiên sáng rỡ, từ xa nhìn lại, thì ra là một tòa phủ đệ tráng lệ đèn đuốc sáng trưng, nổi bần bật cả một khu.


Tôn Đệ mặc thường phục đứng trước cửa, lặng lẽ cầm đèn chờ nàng trở về, “Cô nương đã nghĩ thông rồi?”


Sở Kiều nhìn hắn, ánh trăng bạc rải đầy trên mặt đất, nàng lẳng lặng gật đầu, trầm giọng nói: “Đã rất thông suốt rồi.”


Tôn Đệ mỉm cười, đưa chiếc đèn trong tay cho nàng, cười nói: “Ban đêm đường khó đi, đèn này để cô nương dùng chiếu sáng đường đi.”


“Đèn lồng có thể bị gió thổi tắt, nhưng đèn trong tim thì không.” Sở Kiều lướt qua Tôn Đệ tiến vào tòa phủ đệ nguy nga, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, hai mắt ta chính là đèn lồng của ta, tâm chính là tim đèn.”


Khoảnh khắc cửa son được đẩy ra, ánh đèn rực rỡ bên trong ào ra như thiêu đốt ánh mắt nàng. Con đường lót bằng đá cẩm thạch nối liền cửa chính đến tận tiền sảnh, hồ nước trong vắt ở hai bên, lầu các nối liền, tường chạm trổ đủ màu, màn lụa đính ngọc, hành lang thếp vàng, cảnh sắc đượm ý xuân khiến người nhìn say lòng.


Thu Tuệ tiến đến, cung kính nói: “Năm đó sau khi cô nương rời đi, hoàng thượng liền bắt đầu cho xây tòa phủ đệ này, xây dựng suốt hai năm bây giờ mới hoàn thành.”


Hai hàng nô bộc qùy ở hai bên nhìn thấy Sở Kiều đều đồng loạt dập đầu, cao giọng thỉnh an.


Sở Kiều đi thẳng vào trong, trần chính sảnh bằng gỗ đàn hương được khảm vô số minh châu khổng lồ, trong đêm sáng rỡ như ánh trăng rằm. Cột sảnh được khắc hình chim loan ngũ sắc nạm vàng, dưới ánh nến càng thêm lấp lánh. Lò hương vàng chạm rỗng* hình hoa ngọc lan, hương thơm xông vào mũi khiến nàng bất giác nhớ đến buổi tối rất nhiều năm trước kia, Lý Sách nổi hứng đoạt lấy trâm ngọc lan của cung nữ cài lên tóc nàng.


“Sở thị xuất thân danh môn, đức độ lễ nghĩa, tài cao học rộng, khiêm tốn hiền lành, đặc biệt sắc phong …………., vĩnh phúc dài lâu.” Phía dưới là ấn ngọc tỷ đã được Lý Sách đóng dấu sẵn, có điều chỗ tên phong hào lại bị để trống.


Tôn Đệ tiến đến, hạ giọng nói: “Hôm đó hoàng thượng còn chưa nghĩ ra phong hào cho quận chúa, sau khi thương nghị hết mấy lượt, ty lễ viện đề cử lên mấy tên nhưng đều bị hoàng thượng bác bỏ, cho nên đến giờ vẫn để trống. Hoàng thượng vốn định sau này từ từ nghĩ rồi mới quyết định, không ngờ đã không còn cơ hội nữa.”


Sở Kiều đứng im lìm, ánh nến mông lung hắt lên một bên má tái nhợt của nàng, khóe môi mím lại, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp đều trắng bệch.


Trong sảnh đầy những rương hòm, đủ loại bảo vật trân quý. Đây chính là của hồi môn hắn chuẩn bị cho nàng, đã được đặt ở đây nhiều năm rồi.


Vành mắt lại hơi cay cay, mi tâm không nhịn được lại chau, nàng nhàn nhạt cất tiếng: “Nếu còn chưa hạ chiếu thì không cần nhắc đến danh xưng quận chúa này nữa.”


Tôn Đệ gật đầu, “Cô nương nói phải. Đêm đã khuya, mời cô nương nghỉ ngơi sớm, tại hạ xin cáo từ.” Dứt lời liền xoay người rời đi.


Cửa phủ hoa lệ chậm rãi được khép lại nhưng vẫn phát ra một tiếng *ầm* như sấm, khiến bụi đất bị thổi bay là đà trên mặt đất.


Mai Hương cầm một phong thư đi tới, mi tâm hơi chau, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Gia Cát thiếu gia lại gửi thư.”


Đáy mắt Sở Kiều thoáng dao động, nàng nhận lấy thư nhưng cũng không mở ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi hơi thấm ướt phong thư.


Mai Hương cau mày nói: “Tiểu thư, đây đã là bức thứ chín rồi, nếu người vẫn không hồi âm thì Gia Cát thiếu gia sẽ sốt ruột chết mất.”


Sở Kiều lặng lẽ ngồi xuống, không nói tiếng nào, bình tĩnh nhìn ngọn nến bên cửa sổ, thật lâu vẫn chưa hết thẫn thờ.


Bắc Yến lại vừa khai chiến với Đại Hạ, đã đánh hết bốn trận ở Nhạn Minh Quan, chiến tuyến đã lan đến tận lãnh thổ của Ba Đồ Cáp. Triệu Dương bắt tay với Mộc thị ở Lĩnh Nam và Cảnh tiểu vương gia

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lão hàng xóm đáng ghét

“Nó chết 2 ngày nay chưa có quan tài chôn, mày còn định đánh nó ư?”

Mộng dục

Vì tình một đêm mà đánh mất tình yêu đích thực

Zalo với cô hàng xóm và cú lừa kinh hoàng đêm cuối tuần