Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78432)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

t đi.” Nói xong liền ra khỏi điện Lăng Tiêu, tung mình nhảy lên lưng ngựa, hô: “Đến điện Nhu Phúc.”


Không biết từ khi nào mà trăng lại nhú ra khỏi tầng mây dày, phủ ánh sáng bàng bạc trong trẻo lên mọi vật. Điện Lăng Tiêu trở nên tĩnh lặng sau khi các binh sĩ mặc giáp vội vàng rời đi, chỉ còn lại đống thi thể nằm đầy trên đất. Trên không trung văng vẳng tiếng quạ kêu, vỗ cánh kêu *phần phật* tựa như thần chết phất cờ trước khi hành sự. Trên đại điện trống trải, thi thể không đầu vẫn lẳng lặng ngồi trên bảo tọa chạm trổ hình mãng long, thoáng nhìn cực kỳ rợn người.


…………………………………..


Chiến trận ở điện Nhu Phúc hiện cũng đã kết thúc, Thiết Do và Tôn Đệ cùng nhau bước đến, trên người cả hai cũng đầy vết máu, có thể biết được đã đánh chém kịch liệt đến mức nào.


Sở Kiều nhảy xuống ngựa, nói với Tôn Đệ: “Ngươi vất vả rồi.”


Tôn Đệ bật cười, “Không sao. Có điều đồ ăn trong ngục quá kém, làm ta phải chịu đói nên gầy hết một vòng rồi đây.”


“Cô nương, đã bắt được Chiêm thái phi.” Thiết Do trầm giọng báo.


Sở Kiều nhướng mày, “Hoàng đế vẫn ổn chứ?”


Thiết Do hơi nhíu mày, “Hoàng thượng vẫn ổn, chỉ hơi bị kinh sợ một chút thôi.”


“Thế thì tốt.” Sở Kiều thở phào một hơi mới hỏi: “Vậy sao ngươi còn đăm chiêu ủ dột như vậy?”


“Viên thái hậu mất rồi, lúc chúng ta xông vào, thái hậu tưởng rằng là người của Chiêm thái phi, không để chúng ta kịp thanh minh đã đập đầu tự sát.”


Sở Kiều nghe nói thì lập tức nhăn mặt, không ngờ Viên thị lại nhát gan đến vậy, uổng công nàng hết lòng an bày đường sống cho hai mẹ con bọn họ, chưa nói tiếng nào đã tìm đường chết rồi.


“Cô nương.” Tôn Đệ tiến lên, trầm giọng nói: “Huynh muội Chiêm gia ám sát tiên hoàng, kết bè phái mưu sát hoàng thượng để đưa Vinh vương lên ngôi, chứng cứ đều được thu thập đầy đủ ở đây, ngày mai có thể công bố thiên hạ, chiếu cáo tội lỗi của bọn chúng rồi.”


Sở Kiều từ tốn nhận lấy, chỉ là mấy trang giấy mỏng nhưng nàng lại cảm thấy nặng ngàn cân.


“Để ta ra ngoài! Đám nô tài các ngươi, mau thả ta ra!” Một tiếng hét chói tai đột nhiên truyền đến. Điện Nhu Phúc tráng lệ lúc xưa hiện chỉ còn một mảnh hoang tàn, sau trận hỏa hoạn, bốn phía đều là gạch vỡ bụi đất. Chiêm Tử Minh mặc loan bào đỏ thẫm, đang ra sức vùng ra khỏi sự khống chế của hai cung nhân lực lưỡng, hai mắt nàng đỏ bừng, vẻ xinh đẹp cao quý lúc trước đều biến sạch, không còn sót lại chút gì.


Vừa nhìn thấy đám người Sở Kiều và Tôn Đệ, Chiêm Tử Minh chợt sững sờ, hai mắt trừng lớn như vừa nhận ra Sở Kiều là ai, đột nhiên điên cuồng cất tiếng cười to, “Thì ra là ngươi!”


Sở Kiều cũng không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn Chiêm Tử Minh. Nhiều năm trôi qua, không ngờ lại gặp nhau ở đây, cô gái luôn dõi mắt theo huynh trưởng năm ấy đã không còn, bây giờ đứng ở đây chỉ là một người điên mà thôi.


“Tam ca của ta đâu?” Nàng đột nhiên lớn tiếng hỏi.


Sở Kiều mặt không đổi sắc chậm rãi nói: “Chết rồi.”


Chiêm Tử Minh đột nhiên ngây người, tựa như không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy. Hồi lâu sau, nàng đột nhiên bật cười, tiếng cười thê lương như tiếng dạ ưng gào giữa đêm khuya, ánh mắt dần trở nên thất thần nhìn về phía Sở Kiều, tuyệt vọng hỏi: “Ngươi giết huynh ấy rồi?”


“Phải.”


“Được, được lắm, người hắn nhìn trúng quả nhiên không tệ. Khó trách hậu cung trên dưới ba ngàn người nhưng hắn chỉ thật lòng với một mình ngươi.”


Sở Kiều lạnh lùng nhìn nữ tử phục sức lộng lẫy nhưng đang cười một cách điên cuồng trước mắt, ánh mắt bất giác lộ vẻ bi ai và thương hại, như vừa xuyên qua dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp mà nhìn thấy được đáy lòng nàng ta.


“Ngươi định xử trí Vinh Nhi ra sao?”


“Thằng bé không chỉ là con ngươi mà còn là con của Lý Sách, ta sẽ chăm sóc nó thật tốt.”


Chiêm Tử Minh gật đầu, cười khổ sở: “Cũng tốt, tay ta đã dính đầy máu, hại cả hắn, nếu không phải vì Tam ca thì ta đã không muốn sống từ lâu, ngươi ra tay đi.”


Trong nháy mắt đó, Sở Kiều đột nhiên nhìn thấy được sự dằn vặt đau đớn qua nụ cười thê lương của nàng. Chiêm Tử Minh ngưỡng mộ ca ca từ nhỏ nên bất chấp mọi thứ làm theo an bày của Chiêm Tử Du, nhưng về sau nàng lại không tự chủ dần động lòng với Lý Sách, phần tình cảm này có lẽ ngay cả chính nàng ta cũng không ý thức được, mãi đến khi ám sát hắn theo kế hoạch thì mới đột nhiên nhận ra. Ngày đó, nàng quỳ ngoài điện Nghĩa Tâm, sự bi thương và đau khổ không hề giống giả vờ. Chỉ tiếc, cả hai nam nhân nàng yêu, một chưa bao giờ yêu nàng, một không thể yêu nàng, cuối cùng chỉ có một kết cục đáng buồn như hiện tại.


“Ban rượu độc và lụa trắng cho Chiêm thái phi.” Sở Kiều buông một câu rồi xoay người đi ra khỏi điện.


Bên ngoài gió thổi khá to, đêm tối như triều cường cuốn lấy nàng, cửa cung Kim Ngô sáng rỡ ánh đèn, tiếng kêu thét đã dần tiêu tan, trên không trung thi thoảng nghe được tiếng chim đêm rít lên thê thiết. Mùi bụi đất, mùi chém giết cùng mùi chết chóc từ vô số tử thi trong nháy mắt ập đến, bao trùm lên nàng.


Sở Kiều tay cầm ngân kiếm, trường bào đen nhuốm máu, sau lưng là ngàn vạn ánh lửa và các chiến sĩ mặc giáp đen, lạnh lùng nhìn đăm đăm về phía chân trời tối đen. Ở đó chính là phương Bắc xa xôi, vùng đất giá lạnh đến tận xương, nàng nhìn mà không hề chớp mắt, tựa như đang nhìn người nào đó nhưng trong đôi con ngươi chỉ có một màu đen trầm lặng.


“Chiêm thái phi qua đời ~!!” Thái giám dài giọng hô to.


Khoảnh khắc mặt trời ló dạng, trong nháy mắt xé rách tầng mây đen kịt. Đêm có dài đằng đẵng đến đâu cuối cùng cũng sẽ trôi qua, nhưng bóng đen trong lòng phải làm sao mới xua đi được?


Vận mệnh tựa như một ngọn lửa lớn, tất cả những nguyện vọng bé nhỏ, tất cả mong đợi về tương lai của nàng cuối cùng đều bị đốt cháy thành tro trong trận lửa này. Lửa tàn cũng là lúc nàng rũ bỏ mọi mềm yếu, bi thương, thiện lương trong lòng, chân chính trở nên kiên cường, một lòng bảo vệ những gì mình yêu quý.


Bất luận kẻ nào dám có gan xâm phạm thứ nàng muốn bảo vệ nhất định đều phải trả giá đắt.


“Cô cô!” Âm thanh non nớt đột nhiên truyền vào tai, một thân ảnh nhỏ xíu chợt nhào đến ôm chân Sở Kiều. Tiểu hoàng đế khóc đến mặt mũi đều đỏ ửng, “Mẫu hậu chết rồi! Cô cô, mẫu hậu của Nghi Nhi chết rồi!”


Đứa trẻ còn rất nhỏ nhưng ngũ quan đã sớm lộ vẻ tuấn tú, hoàn toàn là bản sao của Lý Sách. Sở Kiều ngồi xổm xuống ôm thằng bé vào lòng, toàn thân nàng trên dưới đều lạnh lẽo, duy chỉ có nơi ngực là thực ấm áp.


Đây là con trai, là giang sơn của Lý Sách, nơi này là nhà của Lý Sách. Hắn bảo vệ nàng nhiều năm như vậy, hôm nay đổi lại đến phiên nàng bảo vệ hắn.


“Nghi Nhi đừng sợ, có cô cô ở đây với con.”


“Tiểu thư.” Mai Hương lặng lẽ đi đến, trong tay ôm một đứa trẻ còn quấn tã.


Sở Kiều đứng dậy, chậm rãi tiến lại nhìn Lý Thanh Vinh, con trai của Chiêm Tử Minh. Đứa trẻ vừa ra đời đã được sắc phong Vinh vương hiện đang ngủ hết sức yên bình, không hề biết bởi vì sự ra đ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hả hê vì khiến chồng ‘thèm vợ đến phát điên’ với chiêu trị ngoại tình cao tay

Cưng Chiều Em Cả Đời

Vợ lập kế hoạch giả chết để ‘ dạy ‘chồng

Dịu Dàng Im Lặng

Tuổi thơ và Hiện tại