Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78442)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

Sách hiện lên ý cười kỳ lạ, ra vẻ tức giận lầm bầm: “Thì ra nàng chỉ coi ta là chỗ tiếp tế miễn phí mà thôi.”


Sở Kiều bất lực nhìn hắn, lòng đau như bị đục khoét.


Lý Sách cất giọng tĩnh lặng như mặt hồ, “Ta đã phái người báo cho Gia Cát Tứ, sẽ… sẽ có người đưa nàng đi gặp hắn. Nàng… nàng hãy ngoan ngoãn đi với hắn đi.”


Sở Kiều cắn môi dưới, Lý Sách vẫn tiếp tục nói, giọng đứt quãng, “Sau… này đừng cậy mạnh nữa, cũng… chớ giở tính ương bướng như trẻ con nữa.”


Màn đêm tịch mịch lạnh lẽo như đầm nước, Lý Sách nhíu chặt mi tâm, như ngọn lửa bị gió kinh động, hai mắt chợt không nhìn rõ nữa, gượng nhìn Sở Kiều, nói: “Kiều Kiều, đỡ ta dậy.”


Sở Kiều hoảng hốt, lập tức lắc đầu lia lịa, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì ánh mắt cố chấp và kiên định của Lý Sách khiến nàng đành đau lòng cẩn thận đỡ hắn đến ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Lý Sách mặc trường bào đỏ thẫm, vạt áo thêu hình rồng uy vũ, dáng vẻ hệt như lúc họ gặp nhau lần đầu.


“Kiều Kiều, tóc ta bị rối rồi.”


Sở Kiều ‘ừ’ một tiếng rồi cầm lược chải tóc cho hắn, răng lược bằng bạch ngọc luồn vào mái tóc đen như mực, lướt qua thái dương trắng bệch, một lần rồi lại một lần, tựa như đang đếm những năm tháng bọn họ đã quen biết nhau. Tay nàng càng lúc càng run rẩy nhưng hắn vẫn như không biết, chưa hề quay đầu lại.


Chải tóc xong, Lý Sách nghiêng mặt qua, ha ha cười hỏi: “Thấy sao hả?”


Ánh mắt sâu thăm thẳm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt khiến thần sắc hắn trở nên mơ hồ. Hắn vẫn tuấn lãng như cũ, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, ngũ quan như ngọc ẩn chứa khí tức vương giả. Chẳng qua tử khí nơi mi tâm đang dần lan rộng, sắc mặt đã trắng bệch tựa như bạch ngọc.


Sở Kiều miễn cưỡng gật đầu, cười nói: “Đẹp trai điên đảo.”


Lý Sách nhướng mày, hỏi: “Đang khen ta đó à?”


Thấy Sở Kiều gật đầu hắn mới vui vẻ cười.


“Lý Sách.” Sở Kiều cố nén bi thương trong lòng, khẽ hỏi: “Ngươi còn tâm nguyện gì không?”


“Tâm nguyện?” Lý Sách chau mày như có điều suy nghĩ, nhưng hồi lâu lại khẽ cười, “Không có.”


Hô hấp chợt trở nên hơi dồn dập, Lý Sách vươn tay về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, để ta ôm nàng một cái.”


Gió bên ngoài đột nhiên trở lớn đẩy cửa sổ mở rộng, ánh trăng tràn vào khiến sàn điện lấp lánh tựa tuyết. Gió như phảng phất hương sen từ hồ Thái Thanh ở xa xa, trước ngực Sở Kiều như bị nghẹn ứ, đau đớn một cách dữ dội. Nàng quỳ trên mặt đất, nửa người lọt thỏm trong lòng Lý Sách, nước mắt rơi *lộp bộp* thấm xuống áo hắn.


Hơi thở trên đỉnh đầu nhẹ dần rồi mất hẳn, ánh trăng vẫn bao phủ hai người bọn họ. Thấp thoáng tựa như trở lại rất nhiều năm trước, nam tử tà mị áo đỏ rực, tóc đen nhánh từ trên trời giáng xuống trên lưng ngựa của nàng, hà hơi nói vào tai nàng: “Còn chưa chịu dừng lại sao?”


Năm tháng trôi qua như một giấc mộng, phồn hoa tan đi, còn sót lại chỉ có cảm xúc chua xót nhợt nhạt.


Ánh mắt Sở Kiều trống rỗng, lạnh lẽo vô hồn, nàng gượng đứng dậy quay đầu nhìn lại. Lý Sách vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, đầu hơi nghiêng, tựa như chỉ đang thiếp đi.


Vẻ rực rỡ hào nhoáng trong trí nhớ dần mờ đi, hắn hiện tại lại cô độc nhường này, như đang lặng lẽ hòa làm một với màn đêm.


Cửa cung đột ngột bị đẩy ra khiến ánh trăng tràn vào khắp đại điện, ngoài cửa quỳ chi chít hậu phi, trọng thần và cung nhân.


Tôn Đệ nhìn nàng, ánh mắt như đang run rẩy dò hỏi.


Sở Kiều thất thần nhìn Tôn Đệ, toàn thân như chết lặng, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.


“Hoàng thượng băng hà ~~!!” Tiếng gào khóc thê thiết đồng thời bật ra, vang vọng tận trời cao. Trên dưới hậu cung đều là tiếng nức nở bi thương, chuông tang vang lên đánh tan sương mù đêm khuya.


Sở Kiều ngước mặt lên trời, gió lạnh thổi lên người nàng, trên tầng trời bao la, nàng như thấy được một khuôn mặt, mũi cao môi mỏng, đuôi mắt dài khẽ nhướng, giảo hoạt như một con hồ ly đang cười…


Một cung nhân hối hả băng qua hành lang chạy đến trước mặt Tôn Đệ nhỏ giọng báo cáo. Bọn họ đứng ở xa nên tiếng nói đều bị gió đánh tan, nhưng có mấy lời đủ ý vẫn rơi vào trong tai Sở Kiều, “Chuông tang vừa vang lên… đụng đầu vào cạnh bàn… máu bắn đầy sàn… đã đứt hơi… dù sao cũng là thái hậu…”


Năm tháng tựa sương tuyết, máu tanh và nước mắt lại một lần nữa đổ xuống chốn thâm cung đã chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mạng này.


……………….


Cảnh vật Đường Kinh vẫn tươi đẹp như xưa, gió nhẹ mang theo hương sen tươi mát từ mặt hồ thổi đến, hàng liễu hai bên đường lay động, uyển chuyển như chiếc eo thon mềm mại của vũ cơ.


Hoàng hôn, đàn chim mệt mỏi bay về tổ sau một ngày kiếm ăn, ráng chiều đỏ như máu nhuộm hồng chân trời bao la.


Biện Đường có quốc tang nên tất cả mọi người đều mặc y phục đơn sắc tím, ngay cả đèn lồng treo trên đường cũng được bao lại bằng vải trắng. Khắp mọi ngõ phố đều bị bao trùm bởi không khí tiêu điều. Sắc trời dần thẫm lại, vầng trăng tròn trịa dần trồi lên ngang ngọn cây, tỏa ánh sáng vằng vặc.


Hôm nay là lễ Bạch Nguyệt, đã một tháng kể từ khi Lý Sách qua đời.


Gia Cát Nguyệt đã nhiều lần phái thuộc hạ đến đón nhưng Sở Kiều vẫn cố chấp ở lại, trong đầu vẫn còn canh cánh một ý niệm khiến nàng không cách nào rời đi. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, hai thái dương luôn đầm đìa mồ hôi lạnh. Lý Sách không còn nên tất cả tiếng đàn sáo ca múa trong cung cũng bặt tăm. Cung Kim Ngô rộng lớn thoáng chốc trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, thậm chí đi trên hành lang cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Mỗi giây phút trôi qua đều như đang nhắc nhở nàng, có một số chuyện nàng vẫn chưa làm.


Nàng và Lý Sách từng đi qua con đường này.


Đêm đó nàng vừa hôn mê tỉnh lại, Lý Sách giống như đứa trẻ dắt tay nàng chạy lung tung trong hoàng cung, xuyên qua cửa cung Cửu Trọng, xuyên qua hoa viên Lâm Lang, xuyên qua ngọn giả sơn bằng đá trắng rồi ra khỏi cửa cung. Hai người cưỡi cùng một con ngựa, Lý Sách ngồi phía trước hớn hở chỉ đường, thỉnh thoảng còn quay lại cười nhạo bọn thị vệ đang nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa.


Chớp mắt trôi qua, cảnh còn người mất, mọi thứ như đã đổi khác, không còn sót lại chút gì.


Phố xá hôm nay không còn tấp nập như ngày đó, chỉ có mấy cửa tiệm còn mở cửa nhưng cũng rất vắng vẻ. Đang có quốc tang nên tất cả mọi lễ lạc đều bị hủy bỏ, người dân cũng ở nhà không ra ngoài. Không có khách đi đường nên chúng tiểu thương cũng không bày hàng. Con phố vốn chật chội chợt trở nên rộng rãi dị thường, thỉnh thoảng có lá khô bị gió thổi bay tán loạn, cuốn vào vạt áo nàng.


Sở Kiều đi một lúc lâu thì đến nơi có tiệm ăn nhỏ lần trước. Không ngờ bọn họ vẫn còn mở cửa, chỉ là không có khách nào. Chủ quán đang ngồi gật gà trên ghế nhìn thấy nàng đi vào thì nhất thời sửng sốt, nhảy dựng dậy, cẩn thận nhìn nàng mấy lần mới lăn xăng kéo ghế mời nàng ngồi xuống.


Cô chủ hàng vẫn vậy, thời gian dường như không hề lưu lại dấu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tưởng bạn trai mới quen bỏ quên bật lửa trong nhà tắm, cô gái ung dung đi tắm mà không biết rằng chính nó là…

Truyện Tình Zồng Full Online

Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Mẹ yêu

Đau xót khi biết anh bỏ tiền thuê tôi không phải để mua vui mà là để làm bàn đạp cho tình yêu của anh ấy