Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4293)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

ang thoảng mùi hương từ cây nhang trên bàn thờ đã cháy được hơn phân nửa. Chắc là Bạch công tử thắp cho ông bà hắn.
Tôi đi đến trước bàn thờ, cũng đốt một cây nhang, chắp tay chào hỏi ông bà của Hoàng Bách, cắm nhang vào bát hương rồi mới đi tìm người nào đó. Chỉ là tìm khắp nơi cũng không thấy, nên đành đi đánh răng rửa mặt, sau đó ra trước hiên nhà ngồi thất thần.
Nghĩ cũng thật buồn cười. Tôi bỏ nhà đi đã sang ngày thứ ba, thế mà vẫn chưa gọi điện cho mọi người lấy một lần. Thực ra tôi biết chắc chắn mọi người sẽ rất lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng biết nếu như tôi gọi điện, nhất định anh tôi sẽ theo đó mà tìm đến đây bắt tôi về. Mà tôi thì lại không muốn rời xa hắn chút nào, thế nên vẫn không dám báo tin cho ai.
Trước đây Bảo Yến từng nhận xét tôi là người cứng đầu, lại bảo thủ. Giờ thì đúng rồi, tôi thực sự đã không nghe lời người lớn mà làm theo ý mình rồi đây.
Nghĩ lại nghĩ, tiếp theo tôi nên làm sao? Tôi muốn đi cùng hắn,

mặc kệ người khác có ý kiến gì, nhưng mà hắn đâu có cần tôi, người hắn cần là một người khác, tôi lấy tư cách gì đi cùng hắn đây? Còn nếu về nhà, vậy sau này, nhất định hai chúng tôi sẽ không thể gặp lại được nữa.
Càng nghĩ đầu càng loạn, càng nghĩ lòng càng đau, tôi nên làm thế nào bây giờ? LÀM THẾ NÀO BÂY GIỜ? Tôi điên mất thôi! ĐIÊN MẤT THÔI!
- Cậu muốn làm bông xù đó à?_Phía xa bỗng vang lên tiếng nói.
Tôi ngừng vò đầu, nhưng hai tay vẫn lồng trong mớ tóc rối tung, xoay đầu nhìn đến chủ nhân của giọng nói vừa phát ra. Bông xù cái đầu hắn, tôi là gà còn chưa đủ sao mà muốn tôi thành chó nữa.
Mà người này, đây là một người vừa ốm dậy hay sao? Vì sao hắn lại có thể có vẻ mặt phơn phởn, hồng hào, sáng lạn của kẻ đang sống trong thế giới mộng mơ thế kia? Hắn còn cười, cười cái con khỉ ấy! Đi mà cười với cô gái của hắn ấy!
Thấy người phía xa đi lại gần, tôi mặc kệ đầu óc rối tung như tổ quạ, chẳng buồn vuốt lại, lập tức đứng lên đi vào nhà. Không phải tôi dỗi đâu nha, chẳng qua là nhìn thấy mặt hắn khiến tôi buồn bực, cảm giác đau đớn từ đáy lòng lại trào lên mà thôi.
- Sao còn chưa ăn cơm?_Người nào đó nhìn vào bếp, thấy thức ăn trên bàn vẫn được che đập nguyên vẹn không xê dịch, nhíu mày cằn nhằn.
Hắn cằn nhằn là việc của hắn, tôi đây chẳng thèm quan tâm nha. Dù sao tôi cũng không thấy đói.
- Nếu cậu không ăn cơm, vậy thì không được ăn thứ này rồi._Kẻ nào đó vừa nói vừa mở hộp nhựa lấy từ trong túi hắn vừa sách về ra.
Một mùi hương quyến rũ, thơm lức hòa vào không khí bay đến trước mũi tôi. Mùi hương này, mùi hương này, còn có thể xuất phát từ thứ gì được nữa.
Đang ngồi ủ rũ trên ghế, tôi lập tức đứng thoắt dậy, tính xông đến cướp của. Ai ngờ người kia đoán ra ý đồ của tôi, nhanh nhẹn dơ thứ trong tay lên cao, làm tôi dù có nhảy lên nhảy xuống cũng không tài nào chạm vào cái hộp chứ đừng nói đến thứ bên trong nó.
- Đưa tôi! Mau đưa cho tôi!
Hoàng Bách một tay cầm hộp nhựa đưa lên thật cao, một tay đặt trên đỉnh đầu tôi giữ không cho tôi bật lên nữa, miệng thì cười cười như đang xem kịch vui.
Mẹ nó, dám đem sầu riêng ra dụ dỗ tôi, lại còn dám không cho tôi ăn. Tôi sống chết với hắn!
Hoàng Bách bị tôi đấm đá rất nhiều, nhưng vẫn rất kiên cường đưa hộp sầu riêng từ trên cao ra phía sau, giữ nó ở vị trí xa tôi nhất có thể, trên môi vẫn không khi nào phai ý cười.
- Đồ đáng ghét, mau đưa cho tôi!_Vừa hét lên, tôi vừa cố gắng vượt qua hắn ra phía sau lấy đồ.
Nhìn tôi lúc này chắc buồn cười lắm! Tóc tai đã chẳng ra làm sao, điệu bộ lại hung dữ như cướp của, thỉnh thoảng còn lớn tiếng mắng người. Cũng may tôi còn chưa dơ dép đánh người đấy.
- Gà mái ơi gà mái, cậu thật là dễ tóm gáy._Tên Bạch công tử kia vẫn chỉ dùng một tay để ngăn cản tôi, cùng với đó là dùng giọng điệu đáng ghét cười nhạo.
Ngay lúc tôi lùi lại một chút, tiếp theo dồn sức lao về trước, Bạch thối liền dơ cao tay lên không cản nữa. Tôi cứ như vậy theo đà lao thẳng vào người hắn.
Phanh không kịp, lại dùng quá nhiều lực khiến tôi đâm vào hắn, chưa đầy nửa giây sau cả hai đã lăn ra đất. Cũng may có hắn làm bị thịt, tôi không bị xây xát chỗ nào. Nhưng mà, nhưng mà, SẦU RIÊNG CỦA TÔI, sầu riêng của tôi rớt hết ra ngoài rồi…oa..oa…
Mắt nhìn những múi sầu riêng vàng ươm, béo ngậy lấm đầy bụi bẩn, rơi khắp sàn nhà, lửa giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Vì sao, vì sao không cho tôi ăn? Bây giờ thì hay rồi, bẩn hết rồi thì ăn thế nào được nữa.
Nguyễn Hoàng Bách, hôm nay cậu tới số rồi!
Tôi nhổm người dậy, chuẩn bị dùng “thiết đầu công” đập nát cái cằm nhà hắn. Thế nhưng chẳng biết cái người vừa mới nhăn nhó mặt mày rên đau này trong đầu nghĩ gì, thoắt một cái cũng nhổm người dậy, bàn tay hư hỏng đỡ phía sau đầu tôi, kéo lại gần.
Trong miệng bỗng tràn ngập hương vị thơm lức, béo ngậy cùng một chút nồng nhẹ đặc trưng của sầu riêng, lửa giận trong tôi vì thế tiêu tan không còn chút dấu vết, mà thay vào đó, một cảm giác xa lạ ập đến.
Khuôn mặt Bạch công tử phóng đại hết mức, tôi thậm chí còn có thể thấy được từng cọng lông mi của hắn đang không ngừng kích động run run.
Đây là tình huống gì?
Từng có lần tôi cùng Hoàng Bách đi khu vui chơi, trong lúc tìm chỗ nghỉ ngơi chúng tôi vô tình bắt gặp một cặp đôi đang làm chuyện mờ ám, mà cụ thể chính là môi dính môi. Lúc ấy tôi chẳng dám nhìn lâu, kéo Hoàng Bách đi xa, bĩu môi khinh thường mấy người ra vẻ ta đây có người yêu trước mặt kẻ cô đơn, thế nhưng cái tên đi bên cạnh tôi lại lên tiếng cười nhạo nói tôi không được như người ta nên ghen tức.
Tôi liền chỉ vào mặt hắn cao giọng: “Chị đây là không thèm chứ không phải không có nhé! Chỉ cần tôi hô một tiếng, còn sợ không có sao.”
Sau đó hắn nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, chán nản lắc đầu: “Cậu ư? E rằng cho không cũng chẳng ai thèm.”
Không ai thèm. “Không ai thèm” của hắn là đây đó à? Mẹ nó, bây giờ không phải tên hư hỏng nhà hắn đang đi ngược lại với những lời bản thân đã nói đó sao.
Ban đầu tôi còn cứng đầu giãy dụa, bởi vì tôi biết đây chẳng qua là hắn nhìn tôi mà nhớ đến cô gái hắn yêu, một khắc không kìm lòng nổi mới làm thế mà thôi. Nhưng là tôi lại bị hắn mê hoặc rồi, đầu óc tôi cứ thế bay tận đâu đâu không ai biết, đến khi hắn rời ra, còn luyến tiếc nữa chứ.
Tôi đúng là không có tiền đồ, còn rất ngốc nữa đúng không? Rõ ràng biết không thuộc về mình, vậy mà vẫn huyễn hoặc bản thân cố chấp. Rõ ràng biết như vậy sẽ càng đau hơn, vậy mà cứ đâm đầu vào như thiêu thân.
- Gà mái, tôi…
Không để Hoàng Bách nói hết, tôi xấu hổ đứng lên thật nhanh, rồi chạy đi cũng thật nhanh. Mặc kệ là hắn đang định nói cái gì, tôi đều không muốn nghe. Không cần hắn giải thích, không cần hắn nói ra đó chỉ là nhầm lẫn. Cho tôi lừa dối bản thân một lần thôi, duy nhất một lần này thôi! Hãy để tôi tin rằng đó là nụ hôn hắn dành cho tôi, cho tôi chứ không phải ai khác…
- Anh Kiệt?
Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Nhưng điều tôi quan tâm hơn lúc này là: liệu anh ấy muốn làm gì? Anh ấy từng nói, muốn
muốn tôi tránh xa Hoàng Bách càng xa càng tốt, cấm tôi không được ở gần hắn, không cho tôi liên lạc với hắn, bây giờ có phải anh ấy sẽ tách chúng tôi ra không? Tôi không muốn!
Không quan tâm đến tiếng gọi của tô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc – Phần 2

Nếu Anh Muốn, Tôi Sẽ Là Của Anh

Dịu Dàng Im Lặng

Tình yêu và Cạm bẫy