Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4307)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

chạy đi nướng thêm mấy xiên khác, còn không quên làm ra vẻ bị bắt nạt nhìn tôi làm tôi thiếu chút nữa phun luôn miếng thịt mực vừa mới cắn vào miệng.
Cô nương à, rõ ràng là cô đi cướp của người ta còn ra vẻ hung bạo như vậy, thật là không làm gương tốt cho trẻ nhỏ học tập. Còn anh trai, tôi vẫn nên nhắc lại với anh điều này: chúng ta không quen thân, có thể đừng có làm ra mấy cái hành động buồn nôn ấy với tôi được không?
Anh Kiệt cùng chị Hân nhìn thấy như vậy, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, chỉ đưa mắt nhìn nhau, rồi cười cười ẩn ý, tiếp tục em đút anh một miếng, anh bồi em một miếng, ăn đồ ăn của mình.
Nhìn lại hai người dở dở ương ương vừa rồi một lượt, tôi đã bỏ qua điều gì sao? Hay là trong những ngày tôi vắng mặt, ở đây đã xảy ra chuyện động trời nào mà tôi chưa biết?
Vì muốn giải đáp thắc mắc của mình, tôi ghé lại gần Bảo Yến, vừa cắn một miếng tôm nướng phết đầy tương ớt, vừa thì thầm hỏi.
- Mày quen anh Tuấn lúc nào thế?
- Không quen._Yến cô nương trả lời như vậy, đồng thời không quên đánh mắt về phía Gia Tuấn đang đứng nướng thịt phía xa như ghét bỏ.
Tôi xin thề, đây là câu nói dối thảm hại nhất mà tôi từng nghe đấy. Thật chẳng có sức thuyết phục gì cả.
- Cô nương à, đừng có nhìn người ta nữa. Trên lưng người ta đã có vài cái lỗ rồi kia kìa._Tôi khinh bỉ liếc Bảo Yến một cái, đưa cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm_Mày với anh ấy có phải…
Lúc này bố mẹ đem đếm cho tôi mấy xiên rau củ nướng, kêu tôi thả ga ăn, hết bố mẹ lại đi mua. Tôi dùng cái miệng dính đầy tương ớt của mình hôn chụt bố mẹ mỗi người một cái, rồi cắn một miếng bí ngôn lớn, cười ngoác miệng khen ngon, tạm thời gác chuyện đang nói dở với Bảo Yến sang một bên.
Không khí bữa tiệc có vẻ rất tốt, ai nấy đều tham gia nhiệt tình, trừ cậu bé hành xóm nhà tôi. Từ lúc thấy tôi, nó vẫn chưa nói lời nào, cứ lẳng lặng nướng đồ ăn rồi chia cho Tiểu Hắc một nửa. Thỉnh thoảng người khác bắt chuyện với nó, nó cũng chỉ đáp lại cho có lệ, sau đó nhìn về phía tôi mấy giây, lại cúi đầu trò chuyện với Tiểu Hắc.
Thằng bé bị sao thế? Tôi đây còn đang cười đây này, nó như thế là có ý gì chứ?
Tôi đi đến gần chỗ nhóc Quân đang chơi cùng Tiểu Hắc, vỗ vai nó một cái rồi đưa cho nó đĩa sò Bảo Yến lại vừa cướp được từ Gia Tuấn cho tôi.
- Này Quân, cho mày.
Ai ngờ thằng nhóc này chẳng nể mặt tôi gì cả. Nó liếc mắt nhìn đĩa sò nướng thơm ngon, hừ lạnh một cái liền quay đi tiếp tục cho Tiểu Hắc ăn, bơ đẹp tôi luôn. Tôi cũng chẳng thèm chấp với trẻ con, không thích nói chuyện với tôi thì thôi vậy.
Nhưng mà tôi vừa quay người còn chưa kịp đi, người phía sau vô thanh vô thức tóm lấy cổ tay tôi, sau đó nhẹ giọng đề nghị.
- Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi.
Tôi nhìn mọi người một lượt, bố mẹ đang vui vẻ hỏi anh chị tôi xem bao giờ thì cho bố mẹ bế cháu nội, Bảo Yến và Gia Tuấn thì đang chí chóe cùng đám đồ ăn. Ai cũng có đôi có cặp hết rồi, tôi ở lại cũng chỉ làm bóng đèn mà thôi, vậy nên không suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý, theo nhóc Quân ra khỏi nhà đi dạo.
Chỉ vài ngày nữa là sang năm mới rồi. Hai bên đường được trang trí rất nhiều đèn nháy lung linh rực rỡ, không khí rét lạnh cộng thêm với dư âm của ngày Noel còn sót lại, cũng đủ gợi lên cho người ta cảm giác háo hức, rạo rực, chờ mong. Duy chỉ có điều, nó không làm tâm trạng tôi tốt lên mấy, mặc dù bên ngoài tôi vẫn cười nói vui vẻ.
Đi cách nhà đã một đoạn, nhóc Quân vẫn nắm cổ tay tôi, chậm rãi kéo tôi đi trên vỉa hè mà không chịu lên tiếng. Chẳng phải nó có chuyện muốn nói với tôi sao, im lặng như thế là có ý gì?
- Nhóc con, có gì thì nói đi._Tôi vừa gọi nhóc Quân vừa dùng chút lực thoát khỏi tay nó.
Thằng bé như bị bất ngờ, hơi giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn nó. Thế là mắt đối mắt một lúc lâu, tôi mỏi mắt quá, chẳng buồn nhìn nữa, đập vai nó “Xì…” một tiếng, kêu nó đừng trừng nữa, mắt sắp lòi ra ngoài rồi.
Ấy vậy mà nó vẫn cứ trừng, tôi kéo lại áo khoác, đi được mấy bước cũng không thấy nó đuổi theo, quay đầu nhìn lại thấy nó vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đang trừng mình.
- Còn đứng đó, không đi là chị bỏ mày lại đấy. Có cô nào bắt đi thì đừng kêu chị vô tâm nhé…
- Ngân.
Bị gọi đột ngột như thế, tôi đang nói liền dừng lại khó hiểu. Tiếng thằng bé không lớn lắm, nhưng lúc này lại đặc biệt rõ ràng.
- Ngân, Quân muốn hỏi một chuyện.
- Ừ, hỏi đi.
- Nếu Quân thích một người, thì phải làm thế nào?
Ôi, tưởng chuyện gì! Thì ra cậu bé của tôi cũng biết yêu đương rồi đấy. Thật là làm tôi vui chết đi được! Cuối cùng thì hoa đào của đứa nhỏ này cũng đến lúc nở rồi.
- Thích hả? Thế thì nói với người ta đi.
- Nhưng Quân sợ.
- Sợ cái gì! Đàn ông đến nơi rồi, có chuyện cỏn con thế mà cũng sợ. Chị thật là thất vọng về mày quá đi…
- Vậy thì…NGÂN…
Lần này tiếng thằng bé lớn hơn hẳn, tôi còn chưa đau lòng xong đã bị nó dọa cho xém chút nhảy lên rồi. Thế nhưng đó có là gì, câu nói phía sau của nó mới khiến tôi run rẩy kia kìa.
Nó nói: “Ngân, Quân thích Ngân!”
Đầu tôi bỗng nổ bùm một cái, mọi hành động lập tức ngừng lại, đến thở còn thiếu chút quên luôn. Qua mấy phút sau, trước sự hồi hộp chờ đợi của nhóc Quân, tôi xoay người, tiếp tục đi về phía trước, chọn cách im lặng.
Thằng nhóc này điên rồi! Nó điên nên mới có thể nói ra chuyện kinh dị như thế! Nó thích tôi? Sao lại thích tôi? Tôi không những lớn tuổi hơn nó, còn chẳng có chút dáng vẻ con gái nào, nó mù hay sao mà lại thích tôi chứ.
Tôi cúi đầu đi chưa được mấy bước, phía sau có người kéo giật tôi lại, rồi nắm mạnh hai vai tôi, trừng mắt lên với tôi.
- Ngân, quên người đó đi! Quân có thể ở bên Ngân. Quân sẽ bảo vệ Ngân, không để Ngân buồn hay bị tổn thương. Quân sẽ luôn làm Ngân cười, sẽ không để Ngân phải rơi nước mắt nữa. Quân còn có thể…
- Nhóc con, buông chị ra!_Mặc kệ nhóc Quân đang nói cái gì, tôi vẫn quyết định ngắt lời nó.
Tôi không muốn chỉ vì mình bị tổn thương mà lại làm tổn thương thêm một người nữa. Thằng bé còn nhỏ, có nhiều chuyện nó chưa suy nghĩ chín chắn, tôi có thể hiểu, cũng sẽ không trách nó. Coi như nó chưa từng nói gì cả, tôi với nó vẫn là chị em như trước. Vậy là tốt nhất.
- Quân không phải nhóc! Dù Quân nhỏ tuổi hơn, nhưng Quân chắc chắn sẽ là người đàn ông tốt nhất của Ngân._Thằng bé này càng nói càng kích động. Nó chuyển từ vai sang nắm tay tôi, điệu bộ thật sự khẩn trương vô cùng._Ngân, làm bạn gái Quân đi? Đợi Quân học xong đại học, mình sẽ kết hôn, được không?
Nhìn ánh mắt tha thiết của nhóc Quân, tôi thật sự không muốn làm nó tổn thương chút nào. Thằng bé này hồ đồ quá, nói năng lung tung hết lên rồi. Cái gì mà bạn gái với chẳng kết hôn, nó nghĩ nó đang đóng phim truyền hình đấy à? Phải để anh Kiệt dạy bảo lại nó mới được!
- Đừng đùa nữa, buông chị ra. Chúng ta trở về thôi.
Nghe tôi nói thế, bàn tay thằng bé siết chặt lại, mày nhăn sát vào nhau vẻ như không biết phải làm sao. Nó trừng mắt, giọng nói lớn hơn nhưng vẫn có thể nhận ra nó đang kiềm chế bản thân thế nào.
- Quân không đùa! Hắn ta có gì tốt chứ. Hắn làm Ngân đau khổ như vậy, tại sao Ngân còn nhớ đến hắn? Hắn không xứng đáng với Ngân!
Tay bị siết đến mức nhói đau, nhưng sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tình yêu và Cạm bẫy

Câu chuyện đáng suy ngẫm với số điện thoại vợ được chồng lưu với tên ‘lạ’

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

Anh Không Đủ Tự Tin Để Yêu Vì Tôi Đen Và Gầy

“Tôi sinh con trai đấy, chị cứ liệu hồn”