không phải lúc suy nghĩ lung tung nữa, quan trọng là hắn. Tôi sẽ không để hắn một mình lúc này.
Hoàng Bách bị tôi lay mạnh, uể oải mở mắt ra, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
- Cậu đang quan tâm tôi?
- Đương nhiên, tôi không quan tâm cậu thì ai quan tâm. Cậu còn nói lảm nhảm cái gì, mau nằm ngay ngắn xuống cho tôi._Cái tên này, bị bệnh mà còn lắm lời như vậy. Nếu như bình thường tôi chẳng đá chết hắn rồi, đâu cần phải khổ sở vật cái thân hình hắn nằm xuống giường thế này.
Thế nhưng anh bạn này lại chẳng phối hợp gì cả, ngay lúc lưng hắn đặt xuống giường, nhân lúc tôi chưa kịp rời đi, hắn liền dang tay kéo tôi nằm sấp trên người hắn, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ. Hắn bị ngâm nước hỏng não rồi ư? Tại sao cứ liên tục biến thành dê thế này? Hay là, hắn lâu ngày không có phụ nữ, nên “đói bụng ăn quàng”, không có thịt thì ăn rau cũng được? Nhưng mà tôi không phải rau nha, hắn cũng đâu phải không có phụ nữ. Cái em gái chạy theo chúng tôi ở chợ chẳng phải cũng là giới nữ hay sao, gọi một tiếng là được rồi, vơ luôn tôi làm cái gì hả?
- Này này, đừng tưởng giờ cậu là bệnh nhân mà tôi không làm gì được cậu nhé. Có tin tôi…Á…
Oa..oa…tên này, tên này rõ ràng là ỷ thế ức hiếp người mà! Hắn cậy giờ là bệnh nhân mà làm bậy với tôi này. Thấy tôi ngoi lên đẩy hắn ra, hắn liền bắt tay tôi giữ lại, cánh tay còn lại vòng qua người tôi, kéo xuống thấp, áp tai tôi vào ngực trái của hắn. Cái tư thế này, rõ ràng còn khiến người ta dễ nghĩ bậy hơn cả vừa rồi nữa. Tôi, tôi…
- Gà mái, nếu như cậu yêu, cậu sẽ yêu người như thế nào?_Không để tôi tiếp tục rục rịch nữa, Bạch thối liền kiếm cớ chuyển chủ đề.
Tiếng tim hắn đập mạnh mẽ truyền đến bên tai, lý trí nói tôi nên làm gì đó nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo, bất động chìm vào suy nghĩ.
Đã là con gái, ai chẳng mơ ước sẽ tìm được Mr.Right của đời mình chứ. Đó đương nhiên sẽ là một anh chàng ưu tú về mọi mặt, không những đẹp trai, học giỏi, mà còn giàu có, giỏi giang, tính tình hòa nhã, dịu dàng, chiều chuộng người mình yêu hết mực, mặc dù họ biết, trên đời này sẽ không có thứ gì hoàn hảo cả. Tôi sợ yêu, sợ tổn thương, nhưng không phải chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng mà tôi không cần hoàn hảo thế đâu, đẹp trai và yêu tôi là đủ rồi, bởi vì tôi rất yêu cái đẹp nha. Như Jesse ấy…hi..hi…
Thấy tôi ngẩn người, Bạch thối tựa cằm trên đầu tôi, huých nhẹ một cái khiến tôi giật mình. Nha, tôi đang tưởng tượng đến khuôn mặt đáng yêu của Jesse mà, huých cái gì chứ.
Tôi còn chưa kịp bất mãn, hắn lại cướp lời.
- Nếu như tôi yêu cậu…
- Gì?_Hắn là đang tỏ tình với tôi sao? Hắn, hắn yêu tôi ư?
- Tôi nói là nếu như. Cậu đừng hiểu lầm.
Ngất! Xấu hổ chết mất, biết rõ con người hắn rồi mà tôi còn có thể ăn dưa bở như thế. Hắn mà nhìn thấy mặt tôi lúc này, chắc tôi kiếm cái hố chui xuống quá.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ) Cũng may tôi đang cúi đầu. Tốt nhất là tôi nên nghe hắn nói hết một lượt rồi lên tiếng, tránh việc tự làm bẽ mặt mình.
- Thực ra, tôi vẫn luôn yêu một cô gái. Cô ấy không xinh đẹp, chẳng dịu dàng, càng đừng nói đến chuyện nhạy bén thông minh, vậy mà, tôi lại yêu cô ấy. Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi tôi nhận ra đã yêu cô ấy, thì ngày càng yêu hơn, yêu đến mức, không cô gái nào có thể thay thế. Cậu với cô ấy rất giống nhau, nên tôi muốn hỏi cậu, nếu là cô ấy, cậu có yêu một người như tôi không?
Trong lúc hắn nói, tôi lén lút ngước lên. Hắn đã yêu. Hắn nhắc đến người ta khác hẳn với khi nhắc đến người khác, giọng nói dịu dàng, ánh mắt thì ngập tràn yêu thương. Ra là như thế. Tôi hiểu rồi!
Tôi đã hiểu, vì sao hắn tốt với tôi. Tôi hiểu vì sao hắn thường có những cử chỉ thân mật với tôi. Tôi cũng hiểu, vì sao hắn chủ động đến gần tôi. Tất cả đều có nguyên do đấy chứ, chỉ là khác với những gì tôi mong đợi. Hắn như vậy, là do tôi giống người ta mà thôi.
Tôi chỉ là người thay thế đối với hắn mà thôi!
- Gà mái?
- KHÔNG! Không yêu!_Tôi vùng người thật mạnh, lảo đảo lùi ra xa, hét lớn._Tôi sẽ không yêu cậu! Đứa ngốc mới yêu cậu!
Sau đó tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, chui vào trong bếp, tìm một góc thật khuất, thật tối, cuộn người thành một khối, khóc.
Là bạn hắn, đáng ra tôi nên vui mừng thay hắn, còn phải ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn đến với hạnh phúc của mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn nói như thế, tôi lại đau lòng, giống như từng câu từng chữ ấy, là những con dao cứa vào tim tôi. Máu chầm chậm trào ra, trái ngược với nước mắt tôi lúc này, chảy ồ ạt không thể ngưng lại được nữa.
Đúng như anh tôi đã nói, làm gì có tình bạn giữa nam và nữ kéo dài như thế chứ. Chẳng qua là tôi tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Tôi không dám bước quá danh giới tình bạn, bởi vì tôi sợ tình huống xấu nhất xảy ra, lúc đó chúng tôi đến ngay cả bạn cũng không thể làm nữa. Tôi sợ hắn bỏ lại tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi. Tôi sợ…
Đã có lúc tôi thử tưởng tượng viễn cảnh tôi và hắn, hai người ở chung một chỗ sau này. Thỉnh thoảng cùng nhau chí chóe, cùng nhau khùng khùng, rồi lặng lẽ ngồi bên nhau, im lặng ngắm ánh hoàng hôn, chỉ cần mãi ở bên nhau như thế…
Rồi hắn cho tôi hy vọng khi mà giữa rất nhiều người con gái khác, hắn đối với tôi tốt hơn một chút, quan tâm tôi nhiều hơn một chút, bảo vệ tôi nhiều hơn một chút, thân thiết với tôi hơn một chút…Khiến cho tôi tự cho rằng, tôi đối với hắn có chút gì đó đặc biệt hơn so với người khác, khiến cho tôi có chút hy vọng vào tương lai.
Hơn một năm hắn biến mất, tôi đã hiểu ra vài điều. Tôi nhớ hắn, chỉ cần lơ đãng không có việc gì làm sẽ nhớ đến hắn, nhớ cái nắm tay hay vòng ôm ấm áp. Tôi hay lo nghĩ vẩn vơ, lo về lí do tôi không gặp được hắn, lo liệu hắn có phải đang tránh mặt mình không, lo liệu có cô gái nào đó chiếm hắn làm của riêng hay không… Tình cảm tôi dành cho con người ấy, từ khi nào, đã chẳng còn là tình bạn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại nói, hắn tốt với tôi, quan tâm tôi, bảo vệ, thân thiết với tôi, chỉ vì tôi giống một người khác, người mà hắn yêu.
Người ta vẫn nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau, đúng là chẳng hề sai!
Tôi ngốc lắm đúng không?! Ngốc nên mới, nên mới nghĩ rằng tôi có hy vọng……
Không dám phát ra tiếng động, tay tôi bịt miệng thật chặt, cứ như vậy thật lâu, lâu đến mức tôi cũng không biết là bao lâu mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi, xóa hết mọi dấu vết bất thường.
Không quan tâm đến chuyện yêu đương của hắn nữa! Mặc kệ là hắn thích ai, yêu ai hay lấy ai, tôi chỉ có thể chúc phúc hắn mà thôi. Tôi là bạn hắn mà, trước đây, hiện tại và sau này cũng sẽ thế. Sức khỏe của hắn lúc này mới đáng quan tâm, tôi nên chăm sóc hắn thôi.
—-o0o—-
- Bạch công tử…_Đặt bát cháo xuống bàn, tôi lay nhẹ người đang nằm trên giường, gọi khẽ._Tỉnh lại đi.
Hoàng Bách trở mình, hé mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhưng lại không lập tức ngồi dậy mà cứ nhìn như thế, rất chăm chú, khiến cho tôi có cảm giác bất kì động tác nào của mình cũng bị hắn thu được, cả người bỗng mất tự nhiên, hốc mắt lại thấy nong nóng.
Hắn đang nhìn tôi mà nhớ đến người hắn yê
Hoàng Bách bị tôi lay mạnh, uể oải mở mắt ra, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
- Cậu đang quan tâm tôi?
- Đương nhiên, tôi không quan tâm cậu thì ai quan tâm. Cậu còn nói lảm nhảm cái gì, mau nằm ngay ngắn xuống cho tôi._Cái tên này, bị bệnh mà còn lắm lời như vậy. Nếu như bình thường tôi chẳng đá chết hắn rồi, đâu cần phải khổ sở vật cái thân hình hắn nằm xuống giường thế này.
Thế nhưng anh bạn này lại chẳng phối hợp gì cả, ngay lúc lưng hắn đặt xuống giường, nhân lúc tôi chưa kịp rời đi, hắn liền dang tay kéo tôi nằm sấp trên người hắn, nhìn thế nào cũng thấy mập mờ. Hắn bị ngâm nước hỏng não rồi ư? Tại sao cứ liên tục biến thành dê thế này? Hay là, hắn lâu ngày không có phụ nữ, nên “đói bụng ăn quàng”, không có thịt thì ăn rau cũng được? Nhưng mà tôi không phải rau nha, hắn cũng đâu phải không có phụ nữ. Cái em gái chạy theo chúng tôi ở chợ chẳng phải cũng là giới nữ hay sao, gọi một tiếng là được rồi, vơ luôn tôi làm cái gì hả?
- Này này, đừng tưởng giờ cậu là bệnh nhân mà tôi không làm gì được cậu nhé. Có tin tôi…Á…
Oa..oa…tên này, tên này rõ ràng là ỷ thế ức hiếp người mà! Hắn cậy giờ là bệnh nhân mà làm bậy với tôi này. Thấy tôi ngoi lên đẩy hắn ra, hắn liền bắt tay tôi giữ lại, cánh tay còn lại vòng qua người tôi, kéo xuống thấp, áp tai tôi vào ngực trái của hắn. Cái tư thế này, rõ ràng còn khiến người ta dễ nghĩ bậy hơn cả vừa rồi nữa. Tôi, tôi…
- Gà mái, nếu như cậu yêu, cậu sẽ yêu người như thế nào?_Không để tôi tiếp tục rục rịch nữa, Bạch thối liền kiếm cớ chuyển chủ đề.
Tiếng tim hắn đập mạnh mẽ truyền đến bên tai, lý trí nói tôi nên làm gì đó nhưng cơ thể tôi lại không nghe theo, bất động chìm vào suy nghĩ.
Đã là con gái, ai chẳng mơ ước sẽ tìm được Mr.Right của đời mình chứ. Đó đương nhiên sẽ là một anh chàng ưu tú về mọi mặt, không những đẹp trai, học giỏi, mà còn giàu có, giỏi giang, tính tình hòa nhã, dịu dàng, chiều chuộng người mình yêu hết mực, mặc dù họ biết, trên đời này sẽ không có thứ gì hoàn hảo cả. Tôi sợ yêu, sợ tổn thương, nhưng không phải chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng mà tôi không cần hoàn hảo thế đâu, đẹp trai và yêu tôi là đủ rồi, bởi vì tôi rất yêu cái đẹp nha. Như Jesse ấy…hi..hi…
Thấy tôi ngẩn người, Bạch thối tựa cằm trên đầu tôi, huých nhẹ một cái khiến tôi giật mình. Nha, tôi đang tưởng tượng đến khuôn mặt đáng yêu của Jesse mà, huých cái gì chứ.
Tôi còn chưa kịp bất mãn, hắn lại cướp lời.
- Nếu như tôi yêu cậu…
- Gì?_Hắn là đang tỏ tình với tôi sao? Hắn, hắn yêu tôi ư?
- Tôi nói là nếu như. Cậu đừng hiểu lầm.
Ngất! Xấu hổ chết mất, biết rõ con người hắn rồi mà tôi còn có thể ăn dưa bở như thế. Hắn mà nhìn thấy mặt tôi lúc này, chắc tôi kiếm cái hố chui xuống quá.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ) Cũng may tôi đang cúi đầu. Tốt nhất là tôi nên nghe hắn nói hết một lượt rồi lên tiếng, tránh việc tự làm bẽ mặt mình.
- Thực ra, tôi vẫn luôn yêu một cô gái. Cô ấy không xinh đẹp, chẳng dịu dàng, càng đừng nói đến chuyện nhạy bén thông minh, vậy mà, tôi lại yêu cô ấy. Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng sau khi tôi nhận ra đã yêu cô ấy, thì ngày càng yêu hơn, yêu đến mức, không cô gái nào có thể thay thế. Cậu với cô ấy rất giống nhau, nên tôi muốn hỏi cậu, nếu là cô ấy, cậu có yêu một người như tôi không?
Trong lúc hắn nói, tôi lén lút ngước lên. Hắn đã yêu. Hắn nhắc đến người ta khác hẳn với khi nhắc đến người khác, giọng nói dịu dàng, ánh mắt thì ngập tràn yêu thương. Ra là như thế. Tôi hiểu rồi!
Tôi đã hiểu, vì sao hắn tốt với tôi. Tôi hiểu vì sao hắn thường có những cử chỉ thân mật với tôi. Tôi cũng hiểu, vì sao hắn chủ động đến gần tôi. Tất cả đều có nguyên do đấy chứ, chỉ là khác với những gì tôi mong đợi. Hắn như vậy, là do tôi giống người ta mà thôi.
Tôi chỉ là người thay thế đối với hắn mà thôi!
- Gà mái?
- KHÔNG! Không yêu!_Tôi vùng người thật mạnh, lảo đảo lùi ra xa, hét lớn._Tôi sẽ không yêu cậu! Đứa ngốc mới yêu cậu!
Sau đó tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, chui vào trong bếp, tìm một góc thật khuất, thật tối, cuộn người thành một khối, khóc.
Là bạn hắn, đáng ra tôi nên vui mừng thay hắn, còn phải ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn đến với hạnh phúc của mình. Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn nói như thế, tôi lại đau lòng, giống như từng câu từng chữ ấy, là những con dao cứa vào tim tôi. Máu chầm chậm trào ra, trái ngược với nước mắt tôi lúc này, chảy ồ ạt không thể ngưng lại được nữa.
Đúng như anh tôi đã nói, làm gì có tình bạn giữa nam và nữ kéo dài như thế chứ. Chẳng qua là tôi tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Tôi không dám bước quá danh giới tình bạn, bởi vì tôi sợ tình huống xấu nhất xảy ra, lúc đó chúng tôi đến ngay cả bạn cũng không thể làm nữa. Tôi sợ hắn bỏ lại tôi, rời khỏi cuộc sống của tôi. Tôi sợ…
Đã có lúc tôi thử tưởng tượng viễn cảnh tôi và hắn, hai người ở chung một chỗ sau này. Thỉnh thoảng cùng nhau chí chóe, cùng nhau khùng khùng, rồi lặng lẽ ngồi bên nhau, im lặng ngắm ánh hoàng hôn, chỉ cần mãi ở bên nhau như thế…
Rồi hắn cho tôi hy vọng khi mà giữa rất nhiều người con gái khác, hắn đối với tôi tốt hơn một chút, quan tâm tôi nhiều hơn một chút, bảo vệ tôi nhiều hơn một chút, thân thiết với tôi hơn một chút…Khiến cho tôi tự cho rằng, tôi đối với hắn có chút gì đó đặc biệt hơn so với người khác, khiến cho tôi có chút hy vọng vào tương lai.
Hơn một năm hắn biến mất, tôi đã hiểu ra vài điều. Tôi nhớ hắn, chỉ cần lơ đãng không có việc gì làm sẽ nhớ đến hắn, nhớ cái nắm tay hay vòng ôm ấm áp. Tôi hay lo nghĩ vẩn vơ, lo về lí do tôi không gặp được hắn, lo liệu hắn có phải đang tránh mặt mình không, lo liệu có cô gái nào đó chiếm hắn làm của riêng hay không… Tình cảm tôi dành cho con người ấy, từ khi nào, đã chẳng còn là tình bạn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại nói, hắn tốt với tôi, quan tâm tôi, bảo vệ, thân thiết với tôi, chỉ vì tôi giống một người khác, người mà hắn yêu.
Người ta vẫn nói hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng đau, đúng là chẳng hề sai!
Tôi ngốc lắm đúng không?! Ngốc nên mới, nên mới nghĩ rằng tôi có hy vọng……
Không dám phát ra tiếng động, tay tôi bịt miệng thật chặt, cứ như vậy thật lâu, lâu đến mức tôi cũng không biết là bao lâu mới đứng dậy, lau sạch mặt mũi, xóa hết mọi dấu vết bất thường.
Không quan tâm đến chuyện yêu đương của hắn nữa! Mặc kệ là hắn thích ai, yêu ai hay lấy ai, tôi chỉ có thể chúc phúc hắn mà thôi. Tôi là bạn hắn mà, trước đây, hiện tại và sau này cũng sẽ thế. Sức khỏe của hắn lúc này mới đáng quan tâm, tôi nên chăm sóc hắn thôi.
—-o0o—-
- Bạch công tử…_Đặt bát cháo xuống bàn, tôi lay nhẹ người đang nằm trên giường, gọi khẽ._Tỉnh lại đi.
Hoàng Bách trở mình, hé mắt nhìn tôi, cười nhẹ nhưng lại không lập tức ngồi dậy mà cứ nhìn như thế, rất chăm chú, khiến cho tôi có cảm giác bất kì động tác nào của mình cũng bị hắn thu được, cả người bỗng mất tự nhiên, hốc mắt lại thấy nong nóng.
Hắn đang nhìn tôi mà nhớ đến người hắn yê