Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4286)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

và nhỏ nhất.
Hắn đi đâu rồi? Hồi nãy hắn cũng bị ướt như tôi mà còn chưa tắm, trời lạnh thế này, liệu hắn có bị nhiễm lạnh hay trúng gió gì đó rồi lăn ra góc nào rồi hay không?
Tôi ngúc ngoắt khăn bông đang trùm trên đầu đi quanh nhà, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng ngủ đang mở hé một nửa, do dự mấy giây liền đi vào.
Hoàng Bách đang ngồi ở đầu giường, lưng dựa vào thành gỗ, đầu hơi cúi, trên người đã thay quần áo khác, thấy tôi đi vào cũng không ngạc nhiên, vẫn giữ nguyên tư thế. Tay hắn kẹp điếu thuốc, hơi khói nhả ra hòa vào ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, đốm sáng của đầu thuốc như nam châm hút mọi tia sáng lại đó.
Tôi bước nhanh về phía Hoàng Bách, giật điếu thuốc khỏi tay hắn, ném xuống đất, dùng gót dép ra sức di di. Sao hắn dám ngồi đây hút thuốc? Hắn có biết chúng độc hại như thế nào không hả? Trước đây tôi đã cảnh cáo hắn rồi cơ mà, sao hắn không thèm để lời tôi nói vào tai chứ?
Thấy Hoàng Bách lại rút điếu thuốc khác ra khỏi bao, tôi tức giận giằng lấy tất cả. Hắn khẽ cau mày ngước mắt nhìn tôi, ngoan cố không buông tay. Bàn tay hắn bình thường rất ấm áp nay lại lạnh ngắt như băng.
- Không được hút._Tôi nắm chặt tay, kiên định muốn đoạt đi thứ trong tay hắn.
Lúc này Bạch công tử thở hắt ra, để tôi tùy ý làm gì thì làm, dựa người ra sau, mặt hơi ngước lên nhìn trần nhà.
Tôi ném bao thuốc sang một bên, bò lên giường ngồi cạnh hắn. Trời mùa đông làm cho ánh sáng trong nhà yếu ớt, đến giây này tôi mới để ý kỹ, trên mặt hắn không còn vẻ tươi cười như mọi khi nữa. Là chuyện tồi tệ đến mức nào mới có thể khiến cho con người ta lộ ra nét mặt đau đớn bi thương này chứ? Tôi biết những ngày qua người này vẫn luôn đeo mặt nạ tươi cười để che dấu nỗi lòng, không muốn để lộ ra cho người khác thấy tâm tư của mình. Hắn vẫn giống trước đây, vẫn thích một mình gánh lấy tất cả, dù là chuyện gì xảy ra cũng không cho ai hay.
- Muốn nghe kể chuyện nữa không?
Hoàng Bách co một chân lên, gác tay lên đó, ánh mắt dừng ở điểm bất định, như vô tình hỏi nhưng lại chẳng nghe tôi trả lời, khóe môi hơi nhếch lên vẻ chế nhạo, mắt khép lại, giọng nói hòa với tiếng gió rít qua khe cửa chậm rãi vang lên.
- Cậu còn nhớ Tết Nguyên Đán năm chúng ta học lớp 11 chứ? Ngày đó ông ta nói bận công tác không cùng mẹ con tôi đón Tết được, tôi cũng coi như bình thường, cùng mẹ hai người tính đi qua nhà cậu chơi. Mẹ tôi bởi vì hào hứng quá mà để quên đồ ở cửa hàng, kêu tôi đi lấy về rồi qua nhà cậu sau, bà qua trước. Tôi chạy đi thật nhanh, cũng muốn trở về thật nhanh, nhưng trên đường về lại thấy một người đàn ông giống như bố mình đang ôm ấp cô gái trẻ bên cạnh đi vào khách sạn. Ban đầu tôi còn ngỡ mình nhìn lầm, nhưng khi cô gái kia gọi tên ông ta một cách thân mật, tôi biết tôi không lầm. Lúc đó tôi đã rất tức giận, nhưng càng sợ hơn việc mẹ tôi biết chuyện này. Bà yêu ông ta như vậy, cậu nói xem, nếu bà biết, bà sẽ phản ứng ra sao? Vì vậy tôi cố kìm nén bản thân không làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, giả bộ bình thường đi đến nhà cậu.
Mỗi một câu nói ra, vẫn bằng cái giọng trầm ấm ngày nào, cách nói bâng quơ như đang kể chuyện của người khác, giờ phút này chúng khiến cho một đứa luôn vui vẻ yêu đời như tôi trở thành một con bé chỉ biết thu mình một góc, im lặng rơi nước mắt. Thì ra những chuyện mà tôi không biết còn rất nhiều, nhiều hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng ra.
Tôi có nhớ lần đó. Hắn vừa bước đến cửa mẹ tôi đã hớn hở chạy ra đón. Hắn cười thật tươi đáp lại, rất tự nhiên đi vào trò chuyện cùng mọi người. Nhưng tôi cũng nhớ, lúc sau khi mọi người đi chuẩn bị cơm trưa hắn liền kéo tôi vào phòng rồi đóng cửa lại, sau đó một mực ôm chặt tôi không buông, tôi có cảnh cáo thế nào hắn cũng không sợ chết, cứ ghì chặt tôi trong lòng, thẳng cho đến khi mọi người gọi ra ăn cơm mới thả ra, rồi lại khôi phục trạng thái phơn phởn bình thường. Nếu như trong lúc ăn cơm không bị mấy người lớn trêu trọc, tôi đã không quên bẵng chuyện này, có lẽ tôi đã có thể ở bên hắn, cho hắn một chỗ dựa. Nhưng tại sao, hắn không nói rõ cho tôi biết chứ? Bố hắn là một người như thế sao? Hắn, hắn đã phải trải qua một thời gian dài khổ sở như thế, còn tôi thì chẳng biết gì, không cãi nhau trí chóe với hắn thì cũng là nhì nhèo hắn mua đồ ăn cho mình. Tôi đúng là ngu ngốc vô tích sự mà!
- Mùng 5 Tết ông ta trở về, làm như vừa mới trải qua một chuyến công tác mệt mỏi, giờ này được sum họp với vợ con là một niềm hạnh phúc. Tôi cũng làm như không có chuyện gì, coi như mình chưa thấy gì hết, bình thường sống tiếp cho đến nửa năm trước, một người bạn của mẹ tôi lại vô tình bắt gặp ông ta cùng một cô gái trẻ cười đùa trên đường phố ở Singapore sau đó nói với mẹ. Ban đầu bà còn không tin, một mực cho rằng bạn của mình nhìn lầm. Nhưng mấy ngày sau, rất nhiều ảnh thân mật của ông ta cùng tình nhân được gửi đến chỗ mẹ tôi, khiến cho bà shock nặng, ngất đi phải nhập viện. Khi tỉnh lại, bà luôn miệng nói với tôi mình không tin chuyện đó, những tấm ảnh kia chỉ là giả mạo, nhưng nước mắt bà lại rơi không thể ngừng. Từ lúc sinh ra, tôi chứng kiến tình cảm của bà dành cho người đàn ông đó sâu đậm như thế nào, sao tôi có thể không hiểu nỗi đau của người sinh ra mình. Tôi muốn mang mẹ rời khỏi ngôi nhà đó, rời khỏi kẻ phụ bạc đó, nhưng bà nhất quyết phản đối, cũng cấm tôi làm lớn chuyện lên. Bà khôn
không muốn ông ta phải khó xử trước mặt bà, nên việc bà đã biết việc xấu của ông ta không thể để ông ta biết. Bà nói bởi vì bà rất yêu ông ta, nên có thể tha thứ cho ông ta tất cả.
Khóe môi hắn lại nhếch lên tự giễu. Tôi đưa tay ra, chắn ở môi hắn, không cho hắn nói nữa. Tôi không muốn nghe thêm. Bởi vì hắn càng nói, tôi càng đau lòng. Tôi đau lòng, vì hắn, hắn cũng đang đau, còn hơn tôi gấp nhiều lần. Thế nhưng hắn lại kéo tay tôi xuống, nắm chặt đặt ở trước ngực, tiếp tục nói.
- Sau đó tôi trở nên chán trường, thường hay lui tới quán bar uống rượu rồi vô cớ gây sự đánh người. Một lần tôi đụng phải một tay công tử nhà giàu, nhưng lúc đó chúng chỉ có vài người, nên bị tôi đánh cho rất thảm. Cậu nói xem, có phải tôi rất giỏi hay không?_Bạch thối nói đến đây, nghiêng đầu nhìn tôi cười tự đắc.
Tay tôi trong lòng hắn lại bị siết chặt thêm một chút, khiến tôi hơi đau. Chỉ có điều tôi không để ý đến vấn đề này, rất nghiêm túc nhìn lại hắn, đối diện với hắn chuẩn bị mở miệng. Cậu có biết nụ cười này rất khó coi không? Đừng cười nữa, đừng giả bộ mạnh mẽ trước mặt tôi nữa. Cứ thể hiện hết ra ngoài đi! Tôi sẽ không cười cậu đâu.
Còn chưa để tôi nói tiếng nào, hắn sáp lại, đưa tay gạt nước mắt trên mặt tôi đi, rồi xoay mặt qua hướng khác không nhìn tôi nữa, vẫn cố chấp kể.
- Tên công tử kia bị đánh thảm như thế, lại trước mặt rất nhiều người, đem lòng hận thù với tôi, mấy lần tìm người đến đối phó với tôi nhưng không thành, lại càng chuốc nhục vào thân. Tối đó, tôi vẫn đến quán bar ngồi như thường lệ, một người đàn ông đi đến, hắn cầm theo một túi đen rồi nhét tiền vào tay tôi. Đúng lúc này cảnh sát ập đến, nói tôi buôn bán vũ khí trái phép, giải tôi về đồn hỏi cung. Tôi biết là kẻ nào bày trò, nhưng không có chứng cớ, mà mọi thứ lúc

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện LÀM DÂU – Phần 7

Tình Yêu Đôi Khi Không Chỉ Đơn Giản Là Yêu, Mà Tình Yêu Còn Là Nhiều Hơn Thế

Ngày ta buông xuôi tất cả

Những gã chồng thú tính…

Cô Vợ Của Tôi