Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4265)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Phía ngoài có rất nhiều cây cỏ, gió thổi qua khiến cành lá nghiêng ngả về một phía, xa xa có những cánh đồng đã được gặt hái chỉ trơ lại thân dạ xơ xác; bầu trời trắng xám, cả vùng rộng lớn màu sắc giống nhau, một mảnh nối liền không có kẽ hở để cho ánh mặt trời lọt xuống.
Cảnh sắc này, sao lại ảm đạm đến mức ấy? Càng nhìn lòng tôi càng trống rỗng, tim cũng vì thế mà co thắt không theo quy luật.
Tôi vốn rất thích thời tiết này, cũng rất thích bầu trời này. Mọi người vẫn thường nói tôi là đứa có mỹ quan khác người, thế nên sở thích quái dị cũng không phải chuyện lạ gì. Nhưng không ai biết rằng, tôi thích như vậy là có nguyên nhân, vì một người, người đó cũng thích.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Lúc này một bàn tay chạm đến, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng đáng ghét vừa mới tràn khỏi khóe mắt của tôi.
Hắn, hắn….
Nói cho tôi biết tôi không phải đang nằm mơ đi! Vì sao cái người luôn trốn tránh tôi lúc này lại đang ngồi bên cạnh tôi? Khoảng cách gần như vậy, thật giống như đó không phải là ảo ảnh. Nhưng mà làm sao có thể cơ chứ? Chẳng phải con người này một mực biến mất trong thế giới của tôi rồi sao? Con người đáng ghét này, vì sao lúc này, vì sao lại, lại…
Nhiệt độ từ đầu ngón tay ấy truyền đến, lan tỏa đi mọi ngóc ngác trong cơ thể tôi. Rất ấm! Rõ ràng không phải mơ rồi!
Tôi bỗng chốc bừng tỉnh, kích động, hung hăng, bắt lấy bàn tay đang quệt tới quệt lui trên mặt mình, há miệng cắn thật mạnh, dùng toàn bộ sức lực còn lại trong người mà cắn.
Tôi cắn cậu, cắn chết cậu! Tôi đã nói là sẽ cắn chết cậu mà! Đồ độc ác, xấu xa, không có nhân tính. Tôi cắn, tôi cắn…
Hoàng Bách bị tôi cắn, thế nhưng vẻ mặt vẫn giống như trước không thay đổi, nhăn mày cũng không có, trên khóe môi còn đọng lại chút ý cười, để mặc cho tôi cắn tay hắn thật lâu, lâu đến khi trong miệng tôi đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc xông lên.
Hắn còn cười, thấy tôi vì hắn mà trở thành thú điên như vậy hắn buồn cười lắm sao?
Gió từ điều hòa trong ôtô phả hơi ấm lên da thịt, rõ ràng ấp áp như vậy lại khiến cho tôi rùng mình thật mạnh, trong lòng lạnh ngắt.
Tức giận, uất ức, đau đớn, tủi thân. Tôi rất muốn xông lên bóp chết người trước mặt, cũng rất muốn dùng dao chặt hắn làm tám khúc, sau đó ném cho cá ăn, thế nhưng chẳng còn sức lực nữa rồi. Đến ngay cả mở miệng mắng tôi cũng không thể. Chỉ sợ rằng, một khi tôi có thêm bất kì hành động nào, thì lúc đó lí trí của tôi sẽ không thể khống chế cảm xúc nữa, rồi sẽ lại khóc ầm lên như đứa ngốc cho mà xem.
Hoàng Bách vẫn cười, không mở miệng, giữ hai tay tôi lại, gỡ xuống nắm trong lòng bàn tay bị tôi cắn, tay còn lại lại quệt tới quệt lui trên mặt tôi, lau sạch sẽ nước mắt. Hắn cứ lau một giọt, tôi lại rơi một giọt, cả hai giống như đang làm trò hề vậy.
- Xin lỗi!_Yên lặng thật lâu, giọng nói đầu tiên vang lên không phải của tôi.
Nước mắt khiến hình ảnh trước mặt nhòe đi, ánh sáng từ phía ngoài hắt lên người hắn làm tôi nhìn không rõ nét mặt hắn lúc này, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ từ bàn tay vẫn còn đang đặt trên mặt mình.
Tay hắn hơi run, lòng bàn tay nóng rực như lửa. Trong lòng có chuyện hắn lại như thế.
Nhưng mà hắn nói “Xin lỗi!” ư? Tôi đâu phải muốn nghe câu này. Hắn có biết không, từ ngày hắn biến mất một lần nữa, mỗi ngày tôi đều hi hi ha ha vui vẻ cười đùa, gồng mình lên để cho mọi người thấy rằng tôi rất rất ổn, rồi đến khi màn đêm buông xuống, khi tất cả trở về yên lặng, một mình tôi ngồi thu mình trên giường, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt, yếu đuối đến mức đáng thương như thế nào không? Tôi khóc nhiều lắm đấy, tốn rất nhiều muối đấy, bảo hắn đền cho tôi đi! Nói với hắn đền bù cho tôi đi! Chứ một câu xin lỗi này, có thể làm nên trò trống gì đây.
Không thể quay ngược thời gian, cũng không thể xóa đi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ….
Tôi không cần, không cần hắn xin lỗi tôi! Điều tôi muốn nghe đâu phải thế! Hắn biết mà, hắn biết tôi cần gì rõ hơn ai hết cơ mà!
Hai tay tôi muốn thoát ra, môi bị bặm gần như ứa máu. Bàn tay Hoàng Bách nắm tay tôi vì thế mà siết chặt hơn. Những giọt chất lỏng sền sệt len qua kẽ tay, chạy dọc tay áo cả hai thành những hàng đỏ thẫm.
- Ở bên tôi, vài ngày thôi, được không?
Hắn hỏi xong, lại yên lặng thật lâu chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi không biết mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, cũng không biết đã ở trong tình trạng này bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, buông thõng tay để hắn tùy ý giữ lấy, đầu rũ xuống mấy giây mới ngẩng lên nhìn thẳng hắn, hít sâu một hơi chuẩn bị trả lời, cũng là để lấy tinh thần hỏi rõ mọi chuyện.
Chỉ thấy Hoàng Bách phì cười, sau đó nhanh nhẹn ra khỏi xe, vòng qua bên này mở cửa giúp tôi. Biểu hiện của hắn giống hệt như ngày chúng tôi vẫn còn là học sinh, bỗng chốc khiến tôi nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, những lời muốn nói bị nuốt trở lại. Hắn còn chưa nghe tôi có đồng ý hay không mà.
Bạch công tử đứng phía ngoài, từ trên cao nhìn xuống. Tôi ngước nhìn nụ cười trên môi hắn vài giây, không hiểu sao tâm trạng nhẹ đi rất nhiều.
Nếu như hắn muốn cho tôi biết thì sẽ tự nói thôi, tôi không muốn ép hắn, dù đó là chuyện gì đi nữa. Còn về vấn đề có đồng ý ở lại hay không, tôi nghĩ cũng không cần trả lời nữa rồi, cái tên này như vậy không phải đã tự mình quyết định thay tôi rồi sao.
Tôi đưa mắt xuống, nhìn vết cắn đầy máu trên tay Hoàng Bách, tim bỗng dâng lên một nỗi chua xót. Có phải tôi dùng nhiền sức quá không? Sao có thể cắn người đến mức này cơ chứ? Chắc là hắn đau lắm, nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến. Giống như trước đây mỗi lần hắn đánh nhau về, tôi đều là người giúp hắn bôi thuốc cùng băng bó, còn hắn thì làm như không có gì để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Bạch thối đưa cho tôi khăn ướt, kêu tôi lau sạch mặt và tay, sau đó lôi từ trong thùng xe ra túi lớn túi nhỏ. Tôi tự hỏi: có phải những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước hay không?
Tôi nhìn hắn bận rộn một hồi mà không quan tâm đến vết thương, tự mình mở mấy túi hắn lôi ra tìm khăn tay. Nhưng tìm mãi mà không có, tôi đành lấy tạm một trong số mấy cái áo ba lỗ của hắn, xé ra vài mảnh.
Bạch thối thấy tôi nghịch ngợm thì dừng việc chuyển đồ lại, đứng bên cạnh tôi tò mò. Tôi cầm mấy mảnh vải tự chết trong tay, nhấc bàn tay bị thương của hắn lên, cẩn thận băng lại. Lát nữa nhất định phải mua ít thuốc sát trùng và băng gạc khác, nếu không vết thương nhiễm trùng thì không hay chút nào.
Chủ nhân của bàn tay đang được băng bó đầu tiên hơi ngẩn ra vẻ bất ngờ, sau đó khóe môi liền cong lên, im lặng nhìn chăm chú từng động tác của tôi cho đến khi vết thương được băng xong.
Tôi dơ bàn tay đã được băng của Hoàng Bách trước mặt, hài lòng gật đầu mới buông ra để hắn tiếp tục chuyển nốt mấy túi đồ vào nhà.
Tôi đứng ngoài sân ngắm nghía một vòng. Nhìn kĩ mới thấy nơi này là một làng nhỏ. Những ngôi nhà mái ngói, tường đất đã xanh rêu, phía trước đều có một mảnh sân cùng vùng đất nhỏ được rào lại bằng cành cây, bên trong có mấy luống rau mới lớn. Bởi vậy mà một chiế

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện

Đọc Truyện Hàng Xóm Bá Đạo Full Online

Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full

Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời

“Anh dùng hàng giả lâu rồi nên không phân biệt được à?”