Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương (xem 4264)

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

ốc lại liếc về phía nhóc Quân một cái, làm cho nó ăn uống cũng không được tự nhiên.
- Ê Ngân, có người gửi quà này!_Lúc này đứa bạn tôi ngồi gần cửa ra vào gọi lớn.
Cuộc thì thầm của tôi với anh già chấm dứt, tôi nhanh nhẹn đi ra nhận quà. Là một hộp giấy nhỏ bằng bàn tay, tôi lắc lắc mấy cái cũng không nghe có tiếng động gì cả.
Mấy cô gái tò mò xúm lại, ngay cả mẹ tôi cũng tham gia. Tôi quay ra lườm nguýt mọi người, tất cả lập tức rời ánh mắt đi chỗ khác đánh trống lảng. Để đảm bảo không bị cướp mất quà, tôi mở cửa ra ngoài, đi đến tận ban công nhỏ của quán hát mới bắt đầu mở cái hộp giấy ra.
Trống không.
Trống không? Đây không phải là kiểu của Bạch thôi sao? Hắn tặng quà cho tôi, như vậy có phải hắn đang ở gần đây không?
Tôi, tôi phải gặp hắn! Tôi phải bắt hắn nói rõ mọi chuyện cho tôi biết!
- Mai Anh, mau nói cho tao biết ai đưa cho mày cái này?_Tôi vội vàng lao trở lại bữa tiệc của mình, túm lấy người hồi nãy giúp tôi đưa quà mà chất vấn.
- Mày làm sao thế? Cứ như uống phải thuốc điên ấy._Cô nàng Mai Anh bị tôi dọa cho giật mình, nhìn tôi khó hiểu.
Không chỉ có nó, mọi người ai cũng bị dáng vẻ hùng hổ của tôi làm cho dừng mọi hành động, chăm chú nhìn tôi. Nhưng mà mặc kệ, lúc này tôi không còn muốn quan tâm đến những thứ khác chút nào, hơn nữa cũng không có tâm trí.
- Nói cho tao biết, ai đưa cho mày cái này? NÓI ĐI! AI ĐƯA MÀY?_Tôi trừng mắt dơ cái hộp ra trước mặt Mai Anh, rồi nó chưa trả lời đã bị tôi lắc mạnh vai như muốn giết người.
Tôi sắp điên mất rồi! Rõ ràng hắn vẫn quan sát tôi, vẫn ở cạnh tôi, nhưng tại sao lại không muốn gặp tôi chứ?
Đồ đáng ghét kia, cậu nói đi, tại sao cậu đối xử với tôi như thế?
- Ngân, có chuyện gì vậy?_Anh Kiệt rời khỏi vị trí cạnh chị Hân đi đến, kéo tôi khỏi Mai Anh, sẵng giọng hỏi.
Tôi nhìn anh ấy, sau đó ngơ ngác nhìn mọi người một lượt, rồi đột ngột vùng mạnh khỏi tay anh trai, chạy nhanh đi.
Nếu để anh Kiệt biết nhất định anh ấy sẽ ngăn cản tôi gặp Hoàng Bách. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!
Chạy ra khỏi quán hát, trên người tôi không mang the
theo gì cả ngoại trừ cái hộp trên tay. Tôi chạy rất nhanh, cũng rất gấp, đến khi tôi dừng lại thì đã chẳng biết mình đang ở đâu nữa rồi.
Chống tay lên một gốc cây ở gần, tôi vừa thở vừa đoán xem mình đang ở đâu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
“Hoàng Bách, cậu ở đâu? Cậu ở đâu?”
Lúc này bỗng nhiên có cái gì đó bịt miệng tôi lại, ban đầu tôi giãy dụa kịch liệt, nhưng chưa đầy 30 giây sau đã mất hết sức lực, hai mắt díu lại, bất tỉnh.
Chương 12: “Ngọt Ngào Cuối”?
Ads Tâm trí tôi như rơi vào một khoảng không vô định, cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Trên bãi cỏ lau bên bờ sông nào đó, có ngọn đã cao quá đầu người, một cô gái và một chàng trai đang nằm chụm đầu vào nhau. Cô gái mở mắt nhìn trời, tay cầm mấy ngọn hoa cỏ lau hết xoay tròn lại vẫy vẫy, miệng thì hoạt động không ngừng. Chàng trai bắt hai tay làm gối đầu, hai mắt khép hờ dưỡng thần, thế nhưng không bỏ sót bất cứ lời nào cô gái nói, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu.
Ngày ấy hai người vẫn còn là những cô cậu học sinh phổ thông, cứ mỗi chiều đi học về là lại cùng nhau đến nơi này. Chàng trai luôn luôn ngồi một chỗ đeo headphone, miệng thì lẩm bẩm hát lên mấy câu trong bài hát yêu đương nào đó thường được cô gái cho là nhăng nhít; hoặc không thì sẽ vắt headphone lên cổ, ánh mắt nhìn về phía xa xa điệu bộ đăm chiêu. Còn cô gái thì giống như trẻ nhỏ, chạy nhảy khắp nơi, hái rất nhiều hoa cỏ lau đem cắm lên người, lên đầu chàng trai. Đợi đến khi chàng trai không thể chịu nổi sự phá đám, gây rối của cô gái nữa, sẽ đứng lên đuổi theo cô gái. Hai người đuổi nhau mấy vòng lớn. Thường thì cô gái luôn là người mệt trước, dơ tay đầu hàng, chắp tay đến đầu tùy ý chàng trai xử lý; thỉnh thoảng cô gái giống như đã ăn no ngủ kĩ, sức khỏe tốt hơn mọi ngày, sẽ chạy cho đến lúc bị bắt mới thôi.
Chàng trai ôm cô gái lăn mấy vòng trên cỏ. Cô gái bị trọc cười khanh khách giãy dụa vung vẩy, rồi không biết khoảng cách của hai người từ lúc nào đã gần như thế, gần đến mức, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của người kia phả lên mặt mình ấm nóng.
Chàng trai cúi gần hơn một chút, những tưởng rằng giữa hai người tiếp theo sẽ có một nụ hôn lãng mạn, ngọt ngào, thì cô gái không hề báo trước liền đá cho chàng trai một cái, nhanh chóng đẩy người ta ra rồi chạy trước, còn không quên quay đầy mắng người ta là đồ biến thái, ngay cả đồng loại cũng không tha.
Không gian lại dịch chuyển đến một thời điểm khác, có vẻ đang vào mùa đông. Trên đường lớn đông đúc xe cộ chen lấn, mà bên này vỉa hè cũng không kém phần sôi động, đặc biệt làm nổi bật lên hai con người tách biệt với thế giới xung quanh.
Cô gái trên người khoác áo da màu cafe quá cỡ của nam giới, chậm chạp cúi đầu bước sau một chàng trai. Người này chỉ mặc duy nhất áo thun tay dài không quá dày màu xanh nhạt, khuôn mặt hơi tái vì lạnh nhưng vẻ tức giận, cau có không hề vì thế mà mất đi khí thế. Tốc độ đi của hai người họ rất chậm, cứ như vậy đi thật lâu. Họ không hề nắm tay hay kề sát vai, khoảng cách nửa bước chân như vậy, yên lặng không ai lên tiếng lại tỏa ra mùi vị ấm áp dịu dàng.
Cho đến khi dừng lại trước cửa nhà cô gái, vẫn chưa có người chịu nhượng bộ làm hòa.
Cô gái cắn môi, đấu tranh thật lâu vẫn cứng đầu bỏ chạy vào nhà, nhưng khoảng nửa giờ sau lại chạy ra, đem áo khoác trả cho chàng trai, còn không quên mang cả khăn len, mũ cùng bao tay cho người ta nữa.
Kì lạ là chàng trai vẫn đứng đó, so với lúc trước giống như không hề thay đổi tư thế, hai tay để trong túi quần, môi mím lại thành một đường thẳng cương nghị, mái tóc bị gió thổi bay bay nhảy múa trên vầng trán cao rộng, để mặc cho cô gái đem mấy thứ kia treo lên người mình, dù có chút chật vật những không làm mất đi một phân khí chất nào.
Cô gái hoàn thành mọi việc, lại cắn môi thật lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng mở miệng lí nhí nhận sai. Ấy vậy mà trong quá trình nhận lỗi, cô gái vẫn không quên giữ lại cho mình chút mặt mũi, lớn tiếng chỉ vào mặt chàng trai trách móc người ta không mang theo áo dự phòng cho mình.
Chàng trai từ đầu đến cuối chỉ nhìn mà không lên tiếng, trên mặt không còn vẻ u ám lúc trước nữa mà thay vào đó là ý cười treo bên khóe môi, thập phần cao hứng. Bỏ qua sự chỉ trích của cô gái, chàng trai nhoẻn miệng cười thật tươi, đưa tay xoa tóc cái người đang luyến thắng liên hồi trước mặt mấy cái, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái sững người, thất thần nhìn theo bóng chàng trai đi thật xa, rất lâu sau mới bị gió lạnh đánh thức, trên môi bất giác mỉm cười.
Con người là một thực thể hết sức kỳ lạ, có những thứ cần nhớ thì lại cứ quên, trong khi có những chuyện rõ ràng rất bình thường, cũng không có ý lưu lại, thế nhưng lại nhớ không thiếu một chi tiết nào. Giống như câu chuyện của chàng trai và cô gái này, hiện tại tất cả đều tái hiện lại hoàn toàn như đang diễn ra ngay trước mắt, chân thật đến mức khiến cho lòng người ta nhói đau.
.
.
.
Đầu óc tôi lơ lửng thật lâu, cuối cùng cũng nhận thức được một chút, đôi mắt dần dần hé mở.
Lắc đầu mấy cái, lại dụi dụi mắt, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo đôi phần.
Xung quanh hoàn toàn lạ lẫm.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Tôi có bầu rồi, chị nhường chồng đi”

Chỉ vì cố một vài chén rượu với bạn bè mà tôi đã phải ân hận cả đời

Này các chị gái ế, muốn lấy được chồng thì cứ áp dụng “tuyệt chiêu” của tôi

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Chúng Mình Rồi Sẽ Lại Yêu, Không Phải Yêu Nhau Mà Là Yêu Người Khác