guy hiểm. Thế giới của nó giờ khác rồi. Nơi đó không thích hợp với một đứa như mày. Nghe lời anh, quên nó đi, trở về cuộc sống vốn là của mày, như thế sẽ tốt cho tất cả, cho mày, và cho cả nó.
Tôi cắn răng, nhắm chặt mắt, những ngón tay nắm vào nhau nổi cả khớp xương trắng, dù không muốn nghe nhưng những lời của anh trai vẫn lọt vào đầu.
Quên con người ấy ư? Chúng tôi là bạn đã 8 năm rồi, 8 năm ấy nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn. Tình cảm tôi dành cho hắn, từ lâu đã chẳng còn đơn thuần là bạn bè bình thường nữa. Hắn bước vào cuộc đời tôi, từ một người xa lạ trở thành bạn thân thiết, còn biến thân thành tất cả những gì tôi cần đến. Khi tôi buồn phiền, hắn sẽ đưa tôi đến nơi yên tĩnh, ngồi đó cả buổi chỉ để nghe tôi nói hay gào khóc. Khi tôi muốn mua đồ ăn ngon mà không có tiền, không cần tôi nói ra hắn cũng mua về cho tôi ăn. Khi tôi bị bắt nạt, hắn sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Khi tôi làm những chuyện dở hơi, hắn không hề ngăn cản, còn trở thành đồng minh của tôi, cùng nhau quậy phá…
“Nguyễn Hoàng Bách, tôi hận cậu, cả đời này sẽ mãi hận cậu!”
- Tỉnh rồi à?
Tôi vừa mở mắt ra, đã bị người trước mặt làm cho kinh ngạc.
- Chị Hân? Sao chị ở đây?_Tôi vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy, nhưng không hiểu sao cả người như bị rút hết sức lực, ngã lại vị trí cũ, khăn mặt trên trán tuột xuống nệm, mà cổ họng thì đau rát.
- Anh mày gọi chị tới._Chị Hân cầm theo cốc nước đi lại gần giường, đặt cốc nước lên bàn, nhặt khăn mặt bỏ lại chậu nước bên cạnh rồi ngồi xuống đỡ tôi lên.
- Hì.._Tôi giống như đứa mất trí nhìn chị ấy, nhe răng cười._Vậy mẹ em biết chuyện hai người chưa?
- Chưa. Mọi người còn bận lo cho mày, ai mà rảnh dỗi quan tâm chuyện khác.
Gần đây công việc của bố mẹ và anh tôi đều rất bận, sắp cuối năm rồi mà. Có lẽ không thể xin nghỉ, lại lo lắng cho tôi nên anh tôi mới nhờ chị Hân.
- Uống nước đi, rồi có muốn ăn gì thì nói với chị để chị nấu.
Tôi đón cốc nước từ chị ấy, nhấp một chút cho bớt khô họng, tự sờ trán mình một chút. Thì ra tôi bị sốt, hèn gì từ lúc anh Kiệt bế tôi, tôi liền ngủ tới tận bây giờ.
- Em ngủ bao lâu rồi chị?
- Không nhiều lắm, một ngày một đêm.
Thế là tôi bở lỡ tiệc khao của chị Ngọc rồi à? Thật là uổng phí quá!
- Nay chị không phải đi học sao?_Tôi hỏi xong, lại uống thêm 1 ngụm nước.
- Có, nhưng nay toàn tiết của người dễ tính, nhờ điểm danh hộ rồi._Chị Hân đón cốc nước trong tay tôi, để lại bàn rồi đỡ tôi nằm xuống._Mày làm mọi người sợ chết khiếp, chị Ngọc nghe vậy cũng hoãn tiệc khao luôn rồi.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
He, he, vẫn chưa bỏ lỡ sao? Thật là quá tuyệt! Chị Ngọc đúng là sáng suốt. Ý mà tôi quên mất một chuyện, phải hỏi ngay mới được.
- Chị Hân.
- Gì? Chị không biết mày ốm mà còn có thể nói nhiều vậy đấy.
- Kể em nghe hôm trước hai người đã làm gì đi. Em còn chưa được biết.
- Có gì mà kể, chẳng hay ho gì đâu._Chị ấy điều chỉnh tư thế nằm cho tôi, kéo kéo chăn, trả lời qua loa.
Chuẩn bị chuồn đây mà! Tôi quen chị ấy lâu như vậy, lí nào không biết chị ấy muốn làm gì chứ.
- Chị Hân, em đang là “bệnh nhân” đấy, chị chịu trách nhiệm chăm sóc thì phải đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bệnh nhân chứ._Tôi nói còn cố ý nhấn mạnh từ bệnh nhân, nhìn chị ấy bằng ánh mắt cún con để tăng hiệu quả thuyết phục.
Chị ấy lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống bắt đầu kể chuyện. Tôi ôm chăn, nghiêng người nhìn chị ấy, giỏng tay nghe.
Theo lời kể của chị Hân thì hai người ăn tối xong rồi đi xem phim. Anh tôi rất chu đáo, không những đưa đón chị ấy, tặng hoa cho chị ấy, mua vé xem phim hàng ghế đầu, phục vụ đồ ăn nước uống đầy đủ, mà khi ra khỏi rạp còn cố ý ôm vai kéo chị ấy sát vào mình để không bị va phải, sau đó hai người nắm tay đi dạo. Ối cha mẹ ơi, trước đây tôi không biết anh tôi cũng lãng mạn vậy đấy!
- Còn vấn đề quan trọng?_Cái phần gay cấn nhất lại chưa thấy chị ấy đề cập đến là sao?
- Vấn đề gì?_Ôi ôi lảng chuyện kìa! Chị ấy mà không hiểu tôi muốn nói gì á? Có anh tôi tin thôi chứ tôi không tin đâu nhá!
- Kiss chưa? Hai người hôn chưa?
- Làm gì có!
Làm gì có? Anh tôi dễ thường tha cho người ta lắm ấy, huống hồ hai người họ ngay buổi hẹn đầu tiên đã phát triển nhanh chóng như vậy. Chị Hân thân yêu, em sống cùng nhà với anh em cũng sắp 20 năm rồi, chị lừa em kiểu ấy chẳng hợp lí chút nào.
- Lãng mạn giống phim Hàn Quốc không? Hay kịch tính như phim Mỹ? Hay là anh em chơi kiểu đặc biệt? Bắt đầu ở đâu trước? Mắt? Mũi? Tai? Hay từ môi luôn? Kéo dài mấy phút? Có đến 5 phút không? Còn nữa, mau nói cho em biết…
- LÍ THẢO NGÂN!_Chị Hân không cản được tôi, hét lớn.
Chị ấy ngượng? Trời đất ơi con sốc tập 2, hôm nay chị Hân lại đỏ mặt gay gắt như cà chua a.
- Em biết hai người đã hôn rồi, mau kể em nghe đi.
- Gì chứ, chỉ là suýt thôi. Chưa có hôn.
- Sao lại chưa?_Chẳng lẽ có kẻ phá đám?
- Lúc sắp thì anh mày có điện thoại, hình như là một người đàn ông. Sau đó anh mày nói với người ta mấy câu, chị cụt hứng đòi về.
Ặc, anh già, chắc chắn là ANH GIÀ kia rồi! Lại dám phá hỏng hẹn hò của anh chị nhà tôi, anh được lắm, nhất định tôi sẽ cho anh biết tay!
- Thế đã xảy ra chuyện gì? Mày có mấy khi ốm nặng thế này đâu.
Tôi nghe chị Hân hỏi liền trở mình lên cơn ho. Đợi cơn ho ấy chấm dứt, khóe mắt tôi có chút ướt, cay xè.
Nãy giờ tôi đang cố chuyển hướng chú ý của bản thân, tôi tự nhủ sẽ quên được chuyện đó. Nhưng tôi nhầm rồi! Chỉ một chút động chạm có liên quan thôi, tôi cũng đã không thể kiềm chế được bản thân mình như thế. Trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh của con người ấy.
Hoàng Bách đáng ghét, cậu là tên xấu xa. Tôi ghét cậu! Tôi hận cậu! Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu…
- Ngân, có gì nói chị nghe. Có thể chị không giúp gì được mày, nhưng ít nhất mày cũng không phải chịu đựng một mình.
Tôi nắm chặt bàn tay vừa xoa tóc mình, co người lại, cố sức nuốt nước mắt vào trong mà chúng cứ trào ngược ra ngoài. Tôi không muốn nói chuyện, không muốn nhắc đến con người ấy. Tôi đau lắm! Giống như từng tế bào trong cơ thể đang chết dần đi, giống như ai đó đang dùng dao rạch từng nhát, từng nhát vào trái tim. Đau đến mức, hít thở cũng trở thành một việc khó khăn. Mỗi lần tôi hít thở là tiếng rấm rứt kèm theo từng đợt nấc lại phát lên.
Có người vỗ nhẹ lưng tôi, nhè nhẹ cho đến lúc tôi ngủ thiếp đi vì mệt.
Chương 11: Quên?
Ads Lần thứ 2 tôi tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ rồi, chỉ thấy mẹ tôi ngủ gục bên cạnh, mà đầu giường còn treo cả dịch truyền nối đến tay tôi. Tay mẹ hơi động, tôi lập tức nhắm mắt giả ngủ.
Chăn trên người tôi được chỉnh lại một chút, sau đó tiếng mở đóng cửa vang lên, không gian trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Tôi lại mở mắt, nhưng chẳng làm gì cả, chỉ nhìn lên trần nhà, cứ nhìn như thế. Bên ngoài có lẽ rất lạnh, tôi nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa từng hồi, bên cạnh là âm thanh của dịch truyền nhỏ giọt. Tí tách, tí tách…
Đột nhiên lúc này tôi rất muốn nhìn trời mây, muốn đón gió lạnh. Chắc là đang có đợt gió mùa tràn về, tôi rất thích thời tiết như thế. Nghe có vẻ quái dị
Tôi cắn răng, nhắm chặt mắt, những ngón tay nắm vào nhau nổi cả khớp xương trắng, dù không muốn nghe nhưng những lời của anh trai vẫn lọt vào đầu.
Quên con người ấy ư? Chúng tôi là bạn đã 8 năm rồi, 8 năm ấy nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn. Tình cảm tôi dành cho hắn, từ lâu đã chẳng còn đơn thuần là bạn bè bình thường nữa. Hắn bước vào cuộc đời tôi, từ một người xa lạ trở thành bạn thân thiết, còn biến thân thành tất cả những gì tôi cần đến. Khi tôi buồn phiền, hắn sẽ đưa tôi đến nơi yên tĩnh, ngồi đó cả buổi chỉ để nghe tôi nói hay gào khóc. Khi tôi muốn mua đồ ăn ngon mà không có tiền, không cần tôi nói ra hắn cũng mua về cho tôi ăn. Khi tôi bị bắt nạt, hắn sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Khi tôi làm những chuyện dở hơi, hắn không hề ngăn cản, còn trở thành đồng minh của tôi, cùng nhau quậy phá…
“Nguyễn Hoàng Bách, tôi hận cậu, cả đời này sẽ mãi hận cậu!”
- Tỉnh rồi à?
Tôi vừa mở mắt ra, đã bị người trước mặt làm cho kinh ngạc.
- Chị Hân? Sao chị ở đây?_Tôi vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy, nhưng không hiểu sao cả người như bị rút hết sức lực, ngã lại vị trí cũ, khăn mặt trên trán tuột xuống nệm, mà cổ họng thì đau rát.
- Anh mày gọi chị tới._Chị Hân cầm theo cốc nước đi lại gần giường, đặt cốc nước lên bàn, nhặt khăn mặt bỏ lại chậu nước bên cạnh rồi ngồi xuống đỡ tôi lên.
- Hì.._Tôi giống như đứa mất trí nhìn chị ấy, nhe răng cười._Vậy mẹ em biết chuyện hai người chưa?
- Chưa. Mọi người còn bận lo cho mày, ai mà rảnh dỗi quan tâm chuyện khác.
Gần đây công việc của bố mẹ và anh tôi đều rất bận, sắp cuối năm rồi mà. Có lẽ không thể xin nghỉ, lại lo lắng cho tôi nên anh tôi mới nhờ chị Hân.
- Uống nước đi, rồi có muốn ăn gì thì nói với chị để chị nấu.
Tôi đón cốc nước từ chị ấy, nhấp một chút cho bớt khô họng, tự sờ trán mình một chút. Thì ra tôi bị sốt, hèn gì từ lúc anh Kiệt bế tôi, tôi liền ngủ tới tận bây giờ.
- Em ngủ bao lâu rồi chị?
- Không nhiều lắm, một ngày một đêm.
Thế là tôi bở lỡ tiệc khao của chị Ngọc rồi à? Thật là uổng phí quá!
- Nay chị không phải đi học sao?_Tôi hỏi xong, lại uống thêm 1 ngụm nước.
- Có, nhưng nay toàn tiết của người dễ tính, nhờ điểm danh hộ rồi._Chị Hân đón cốc nước trong tay tôi, để lại bàn rồi đỡ tôi nằm xuống._Mày làm mọi người sợ chết khiếp, chị Ngọc nghe vậy cũng hoãn tiệc khao luôn rồi.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
He, he, vẫn chưa bỏ lỡ sao? Thật là quá tuyệt! Chị Ngọc đúng là sáng suốt. Ý mà tôi quên mất một chuyện, phải hỏi ngay mới được.
- Chị Hân.
- Gì? Chị không biết mày ốm mà còn có thể nói nhiều vậy đấy.
- Kể em nghe hôm trước hai người đã làm gì đi. Em còn chưa được biết.
- Có gì mà kể, chẳng hay ho gì đâu._Chị ấy điều chỉnh tư thế nằm cho tôi, kéo kéo chăn, trả lời qua loa.
Chuẩn bị chuồn đây mà! Tôi quen chị ấy lâu như vậy, lí nào không biết chị ấy muốn làm gì chứ.
- Chị Hân, em đang là “bệnh nhân” đấy, chị chịu trách nhiệm chăm sóc thì phải đáp ứng đầy đủ yêu cầu của bệnh nhân chứ._Tôi nói còn cố ý nhấn mạnh từ bệnh nhân, nhìn chị ấy bằng ánh mắt cún con để tăng hiệu quả thuyết phục.
Chị ấy lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống bắt đầu kể chuyện. Tôi ôm chăn, nghiêng người nhìn chị ấy, giỏng tay nghe.
Theo lời kể của chị Hân thì hai người ăn tối xong rồi đi xem phim. Anh tôi rất chu đáo, không những đưa đón chị ấy, tặng hoa cho chị ấy, mua vé xem phim hàng ghế đầu, phục vụ đồ ăn nước uống đầy đủ, mà khi ra khỏi rạp còn cố ý ôm vai kéo chị ấy sát vào mình để không bị va phải, sau đó hai người nắm tay đi dạo. Ối cha mẹ ơi, trước đây tôi không biết anh tôi cũng lãng mạn vậy đấy!
- Còn vấn đề quan trọng?_Cái phần gay cấn nhất lại chưa thấy chị ấy đề cập đến là sao?
- Vấn đề gì?_Ôi ôi lảng chuyện kìa! Chị ấy mà không hiểu tôi muốn nói gì á? Có anh tôi tin thôi chứ tôi không tin đâu nhá!
- Kiss chưa? Hai người hôn chưa?
- Làm gì có!
Làm gì có? Anh tôi dễ thường tha cho người ta lắm ấy, huống hồ hai người họ ngay buổi hẹn đầu tiên đã phát triển nhanh chóng như vậy. Chị Hân thân yêu, em sống cùng nhà với anh em cũng sắp 20 năm rồi, chị lừa em kiểu ấy chẳng hợp lí chút nào.
- Lãng mạn giống phim Hàn Quốc không? Hay kịch tính như phim Mỹ? Hay là anh em chơi kiểu đặc biệt? Bắt đầu ở đâu trước? Mắt? Mũi? Tai? Hay từ môi luôn? Kéo dài mấy phút? Có đến 5 phút không? Còn nữa, mau nói cho em biết…
- LÍ THẢO NGÂN!_Chị Hân không cản được tôi, hét lớn.
Chị ấy ngượng? Trời đất ơi con sốc tập 2, hôm nay chị Hân lại đỏ mặt gay gắt như cà chua a.
- Em biết hai người đã hôn rồi, mau kể em nghe đi.
- Gì chứ, chỉ là suýt thôi. Chưa có hôn.
- Sao lại chưa?_Chẳng lẽ có kẻ phá đám?
- Lúc sắp thì anh mày có điện thoại, hình như là một người đàn ông. Sau đó anh mày nói với người ta mấy câu, chị cụt hứng đòi về.
Ặc, anh già, chắc chắn là ANH GIÀ kia rồi! Lại dám phá hỏng hẹn hò của anh chị nhà tôi, anh được lắm, nhất định tôi sẽ cho anh biết tay!
- Thế đã xảy ra chuyện gì? Mày có mấy khi ốm nặng thế này đâu.
Tôi nghe chị Hân hỏi liền trở mình lên cơn ho. Đợi cơn ho ấy chấm dứt, khóe mắt tôi có chút ướt, cay xè.
Nãy giờ tôi đang cố chuyển hướng chú ý của bản thân, tôi tự nhủ sẽ quên được chuyện đó. Nhưng tôi nhầm rồi! Chỉ một chút động chạm có liên quan thôi, tôi cũng đã không thể kiềm chế được bản thân mình như thế. Trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh của con người ấy.
Hoàng Bách đáng ghét, cậu là tên xấu xa. Tôi ghét cậu! Tôi hận cậu! Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu…
- Ngân, có gì nói chị nghe. Có thể chị không giúp gì được mày, nhưng ít nhất mày cũng không phải chịu đựng một mình.
Tôi nắm chặt bàn tay vừa xoa tóc mình, co người lại, cố sức nuốt nước mắt vào trong mà chúng cứ trào ngược ra ngoài. Tôi không muốn nói chuyện, không muốn nhắc đến con người ấy. Tôi đau lắm! Giống như từng tế bào trong cơ thể đang chết dần đi, giống như ai đó đang dùng dao rạch từng nhát, từng nhát vào trái tim. Đau đến mức, hít thở cũng trở thành một việc khó khăn. Mỗi lần tôi hít thở là tiếng rấm rứt kèm theo từng đợt nấc lại phát lên.
Có người vỗ nhẹ lưng tôi, nhè nhẹ cho đến lúc tôi ngủ thiếp đi vì mệt.
Chương 11: Quên?
Ads Lần thứ 2 tôi tỉnh lại, cũng không biết là mấy giờ rồi, chỉ thấy mẹ tôi ngủ gục bên cạnh, mà đầu giường còn treo cả dịch truyền nối đến tay tôi. Tay mẹ hơi động, tôi lập tức nhắm mắt giả ngủ.
Chăn trên người tôi được chỉnh lại một chút, sau đó tiếng mở đóng cửa vang lên, không gian trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.
Tôi lại mở mắt, nhưng chẳng làm gì cả, chỉ nhìn lên trần nhà, cứ nhìn như thế. Bên ngoài có lẽ rất lạnh, tôi nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa từng hồi, bên cạnh là âm thanh của dịch truyền nhỏ giọt. Tí tách, tí tách…
Đột nhiên lúc này tôi rất muốn nhìn trời mây, muốn đón gió lạnh. Chắc là đang có đợt gió mùa tràn về, tôi rất thích thời tiết như thế. Nghe có vẻ quái dị