này thế mà cũng có quà cho tôi. Đợi mọi người đều tặng hết, nó mới chạy từ ngoài đến trước mặt tôi, há miệng để vật nó đang giữ rơi vào tay tôi, là dây buộc tóc đã mất tích hai tháng nay của tôi. Thì ra là nó lấy, ấy vậy mà bây giờ còn đem ra thành quà tặng, thật đúng là Tiểu Hắc láu cá! Nhưng thôi thì hôm nay tôi là người độ lượng, nó cũng coi như có lòng, thế nên tôi bỏ qua cho nó lần này.
Nhận xong quà thì mọi người liền đẩy tôi đi làm vệ sinh cá nhân, còn sắp sẵn quần áo ra cho tôi, sau đó kéo tôi đến cổng, nhét bánh bao nhân trứng cút vào tay tôi rồi lập tức đá ra khỏi nhà, kêu tôi đi đón sinh nhật với bạn bè thật vui vẻ, tiệc tối còn lại gì để mọi người lo nốt là được.
Tôi là con ngoan nha, vậy nên rất nghe lời hẹn mấy người bạn đi chơi một chút. Ngoài đường vô cùng náo nhiệt, người ta đi đều có đôi có cặp, nhìn mãi cũng chỉ có mình tôi cô đơn lẻ bóng, thật là có chút trạnh lòng đấy.
Thực ra nhiều lúc tôi cũng muốn yêu đương một lần cho đời nó tươi đẹp lắm, chẳng qua là tôi sợ chết sớm mà thôi. Bằng chứng là có rất nhiều người yêu đương rồi chia tay đã biến thành nửa người nửa dại đấy, còn có người thì như trở thành một con người khác. Không cần biết quá trình thế nào, nhưng lỡ mà kết quả thất bại thì sao? Tôi có thành một trong số đó không? Hoặc nếu tôi gặp phải một kẻ họ Sở? Và còn rất nhiều vấn đề khác nữa.
Trước đây ngoài anh Kiệt, Bạch công tử và nhóc Quân ra, tôi gần như không có tiếp xúc với người khác giới khác. (Không bao gồm các bậc ông, cha, chú nhé!) Với anh Kiệt, vì anh ấy là anh tôi; với nhóc Quân, vì nó là em trai tôi; còn Bạch thối, thì như tôi đã từng kể đấy, hắn không phải đàn ông. Nhưng sau này bởi vì càng ngày càng phải mở rộng và bổ sung các mối quan hệ xã hội, gắn kết với cuộc sống, tôi học cách không quá “kì thị” người khác giới nữa, chỉ cần họ không có ý đồ khác thường với tôi là được. Nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, tôi liền chạy. Có thể nói là tôi mắc bệnh sợ người khác giới có xu hướng thân thiết với mình, rõ hơn một chút chính là sợ “Yêu” đi.
Hơn nữa yêu đương vừa mất thời gian, vừa tốn tiền, lại không có giấy đảm bảo thời hạn. Thôi thì tôi vẫn là nên yêu Jesse của tôi thôi. Tối nay phải tìm vài album của anh ấy nghe mới được, coi như là tự an ủi bản thân vậy.
Cả một ngày đo đường nhiệt tình, cái chân tôi như muốn rời ra khỏi người, bởi vậy mà lúc tôi đến tiệc của mình, khách còn chưa thấy đâu tôi đã xông đến ăn vụng rồi nằm lăn ra nghỉ ngơi rồi. Mẹ tôi thấy thế liền đá cho tôi vài cái, nhưng con gái bà đã đạt đến cảnh giới “Bất khả xâm phạm” rồi, vẫn cứ ngủ ngon lành thôi. Mãi đến khi tai bị ai đó véo cho đau nhức tôi mới bực bội tỉnh lại, mà người đó lại là anh trai nên tôi lập tức im miệng, biết điều mà chuồn lẹ đi chuẩn bị cùng mọi người. Sinh nhật mà cũng bị bắt nạt là sao? Tôi thật là một cô bé đáng thương mà!
Cũng may những người khác còn nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, cho tôi chút mặt mũi mà sống. Hà, hà, tôi được rất nhiều quà nhé, ăn uống hát hò cũng vui nữa.
- Này, nhân vật chính của tôi ơi, mau lên hát một bài đi nào!_Bảo Yến dơ mic nói lớn, cầm bánh que chỉ vào tôi, làm tôi đang uống nước ngọt sặc một cái, ho đến mức thiếu chút tắc thở.
Cô nương à, có thể đừng đột ngột chĩa mũi nhọn vào chị đây được không? Sẽ có ngày làm chị đây chết bất đắc kỳ tử đấy cô ạ!
Sau khi Bảo Yến mở đầu, những người còn lại liền nhao nhao lên như ong vỡ tổ, lấy hết đồ ăn trong tay tôi, đẩy tôi lên phía trước.
Tôi bị nhét mic vào tay, trở thành trung tâm của mọi ánh mắt, đứng lớ ngớ như con vịt lạch bạch.
- Ê, ê làm cái gì thế? Nay tôi là nhân vật chính thì phải để tôi chủ trì chứ! Mọi người phải hát tặng tôi, sao lại bắt tôi hát hả? Anh Kiệt với chị Hân, hai người song ca tặng em một bài đi!
- Kêu cái gì mà kêu, mày hát trước đi rồi mọi người hát. Đúng không mấy đứa?_Bố mẹ tôi hôm nay cũng hồi xuân hòa vào với con trẻ, và vừa rồi người tự xưng là mẹ tôi ấy đã không hề có ý thức bảo vệ con gái, còn đá thêm cho con gái bà một cái chí mạng, bảo vệ con trai và con dâu tương lai của mình.
Từ ngày anh trai và chị Hân chính thức xác lập quan hệ, mẹ tôi đối xử với chị ấy có nhiều lúc còn tốt hơn với tôi nữa ấy chứ, làm tôi đây ghen tị chết đi được! Rõ ràng tôi là bà mối vậy mà không được đền đáp cái gì cả, được mỗi một trầu kem Tràng Tiền còn vừa ăn vừa chạy nữa chứ.
Vì vậy tôi bắt buộc phải hát, nhưng cũng may nhóc Quân nó hiếu thảo, tình nguyện lên hát cùng tôi, cũng coi như không đến nỗi tệ.
Thế nhưng đó chỉ là khởi đầu, bởi vì sau đó ai cũng lên ép tôi cùng song ca, vì thế sau khi cái mic rời khỏi tay tôi, cổ họng tôi đã khô đến nỗi nói cũng khó khăn luôn rồi. Đúng là toàn người ác độc mà! Hành hạ con người ta đến thân tàn ma dại thế này…ôi ôi cái họng của tôi, đau quá đi mất….
“Thảo Ngân…” Tôi vừa ngồi xuống, Gia Tuấn đã ghé lại, dùng cái giọng điệu ngọt ngào thân thiết gọi tôi.
Run, run, run…toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng ngược. Mỗi lần anh già gọi tôi bằng cái giọng này, thể nào cũng có chuyện cho
mà xem. Không phải anh ta đã ngắm được tên bạn nào của tôi rồi chứ?
“Cậu bé kia có người yêu chưa?”
“Ai?” Tôi nhìn ánh mắt liếc ngang liếc dọc đầy tình ý của anh già mà tiếp tục run run, cổ họng khàn khàn thều thào. Dù đồng chí là ai thì tôi cũng cầu Chúa phù hộ cho đồng chí được bình an! Tôi thật sự không phải cố ý hại đồng chí đâu, chẳng qua là anh già ít nhiều gì cũng giúp tôi, hiện tại cũng xem như bạn bè rồi, tôi mời anh ta tham gia cũng là lẽ thường tình thôi.
“Người hát với em đầu tiên ấy.” Ánh mắt Gia Tuấn lại đảo một vòng, dừng lại phía nhóc Quân.
Tôi thấy lưng thằng bé run rẩy một chút, sau đó nó ngước lên nhìn về phía này. Hai má nó có chút hồng hồng, ánh mắt ngây thơ, sáng long lanh, trong veo không chút vẩn đục. Tôi dơ tay vẫy vẫy nó, nhe răng cười khì khì, nó liền quay đi không dám nhìn nữa, vội vàng lấy nước uống, lén nhìn sang bên này thêm cái nữa rồi lại lấy bánh ăn.
Cái thằng nhóc này, khí chất tiểu thụ bắn ra lung tung thế kia, bảo sao anh già này vừa nhìn đã trúng ngay cơ chứ. Nhưng mà anh già hơn nó gần chục tuổi chứ ít đâu, thật giống với lão già và tiểu thiếu niên a, tôi làm sao nỡ lòng nào hủy hoại đời trai trẻ còn chưa tới của thằng bé đây?
“Thảo Ngân, không phải em nói giúp anh tìm sao. Giờ anh tự tìm được rồi, em làm bà mối đi có được không?” Gia Tuấn lại ghé sát tôi, nũng nịu năn nỉ.
Tôi lại một lần nữa run run. Anh già à, làm ơn đừng có làm cái điệu bộ buồn nôn ấy với tôi ở chốn đông người có được không? Ai không biết chuyện sẽ nghĩ tôi và anh là một đôi đấy. Thật là rợn người mà! Tôi đang suy nghĩ chứ đâu có nói là không giúp anh ta đâu.
“Được rồi, được rồi! Em cho anh số của thằng bé là được chứ gì?! Nhưng em nói trước nhé, nó dù gì cũng chơi với em từ nhỏ, có thể coi như em trai em, anh phải đối xử thật tốt với nó đấy, nếu không em liền “Cắt” của anh, rõ chưa?” Tôi vừa nói vừa lôi di động ra tìm số của nhóc Quân đưa cho Gia Tuấn sao lại.
“Yên tâm đi, anh trước giờ đều rất tốt với người anh thích.” Gia Tuấn cười toe toét, sung sướng ấn số trên điện thoại. Và anh ta cũng không quên chốc ch
Nhận xong quà thì mọi người liền đẩy tôi đi làm vệ sinh cá nhân, còn sắp sẵn quần áo ra cho tôi, sau đó kéo tôi đến cổng, nhét bánh bao nhân trứng cút vào tay tôi rồi lập tức đá ra khỏi nhà, kêu tôi đi đón sinh nhật với bạn bè thật vui vẻ, tiệc tối còn lại gì để mọi người lo nốt là được.
Tôi là con ngoan nha, vậy nên rất nghe lời hẹn mấy người bạn đi chơi một chút. Ngoài đường vô cùng náo nhiệt, người ta đi đều có đôi có cặp, nhìn mãi cũng chỉ có mình tôi cô đơn lẻ bóng, thật là có chút trạnh lòng đấy.
Thực ra nhiều lúc tôi cũng muốn yêu đương một lần cho đời nó tươi đẹp lắm, chẳng qua là tôi sợ chết sớm mà thôi. Bằng chứng là có rất nhiều người yêu đương rồi chia tay đã biến thành nửa người nửa dại đấy, còn có người thì như trở thành một con người khác. Không cần biết quá trình thế nào, nhưng lỡ mà kết quả thất bại thì sao? Tôi có thành một trong số đó không? Hoặc nếu tôi gặp phải một kẻ họ Sở? Và còn rất nhiều vấn đề khác nữa.
Trước đây ngoài anh Kiệt, Bạch công tử và nhóc Quân ra, tôi gần như không có tiếp xúc với người khác giới khác. (Không bao gồm các bậc ông, cha, chú nhé!) Với anh Kiệt, vì anh ấy là anh tôi; với nhóc Quân, vì nó là em trai tôi; còn Bạch thối, thì như tôi đã từng kể đấy, hắn không phải đàn ông. Nhưng sau này bởi vì càng ngày càng phải mở rộng và bổ sung các mối quan hệ xã hội, gắn kết với cuộc sống, tôi học cách không quá “kì thị” người khác giới nữa, chỉ cần họ không có ý đồ khác thường với tôi là được. Nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, tôi liền chạy. Có thể nói là tôi mắc bệnh sợ người khác giới có xu hướng thân thiết với mình, rõ hơn một chút chính là sợ “Yêu” đi.
Hơn nữa yêu đương vừa mất thời gian, vừa tốn tiền, lại không có giấy đảm bảo thời hạn. Thôi thì tôi vẫn là nên yêu Jesse của tôi thôi. Tối nay phải tìm vài album của anh ấy nghe mới được, coi như là tự an ủi bản thân vậy.
Cả một ngày đo đường nhiệt tình, cái chân tôi như muốn rời ra khỏi người, bởi vậy mà lúc tôi đến tiệc của mình, khách còn chưa thấy đâu tôi đã xông đến ăn vụng rồi nằm lăn ra nghỉ ngơi rồi. Mẹ tôi thấy thế liền đá cho tôi vài cái, nhưng con gái bà đã đạt đến cảnh giới “Bất khả xâm phạm” rồi, vẫn cứ ngủ ngon lành thôi. Mãi đến khi tai bị ai đó véo cho đau nhức tôi mới bực bội tỉnh lại, mà người đó lại là anh trai nên tôi lập tức im miệng, biết điều mà chuồn lẹ đi chuẩn bị cùng mọi người. Sinh nhật mà cũng bị bắt nạt là sao? Tôi thật là một cô bé đáng thương mà!
Cũng may những người khác còn nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, cho tôi chút mặt mũi mà sống. Hà, hà, tôi được rất nhiều quà nhé, ăn uống hát hò cũng vui nữa.
- Này, nhân vật chính của tôi ơi, mau lên hát một bài đi nào!_Bảo Yến dơ mic nói lớn, cầm bánh que chỉ vào tôi, làm tôi đang uống nước ngọt sặc một cái, ho đến mức thiếu chút tắc thở.
Cô nương à, có thể đừng đột ngột chĩa mũi nhọn vào chị đây được không? Sẽ có ngày làm chị đây chết bất đắc kỳ tử đấy cô ạ!
Sau khi Bảo Yến mở đầu, những người còn lại liền nhao nhao lên như ong vỡ tổ, lấy hết đồ ăn trong tay tôi, đẩy tôi lên phía trước.
Tôi bị nhét mic vào tay, trở thành trung tâm của mọi ánh mắt, đứng lớ ngớ như con vịt lạch bạch.
- Ê, ê làm cái gì thế? Nay tôi là nhân vật chính thì phải để tôi chủ trì chứ! Mọi người phải hát tặng tôi, sao lại bắt tôi hát hả? Anh Kiệt với chị Hân, hai người song ca tặng em một bài đi!
- Kêu cái gì mà kêu, mày hát trước đi rồi mọi người hát. Đúng không mấy đứa?_Bố mẹ tôi hôm nay cũng hồi xuân hòa vào với con trẻ, và vừa rồi người tự xưng là mẹ tôi ấy đã không hề có ý thức bảo vệ con gái, còn đá thêm cho con gái bà một cái chí mạng, bảo vệ con trai và con dâu tương lai của mình.
Từ ngày anh trai và chị Hân chính thức xác lập quan hệ, mẹ tôi đối xử với chị ấy có nhiều lúc còn tốt hơn với tôi nữa ấy chứ, làm tôi đây ghen tị chết đi được! Rõ ràng tôi là bà mối vậy mà không được đền đáp cái gì cả, được mỗi một trầu kem Tràng Tiền còn vừa ăn vừa chạy nữa chứ.
Vì vậy tôi bắt buộc phải hát, nhưng cũng may nhóc Quân nó hiếu thảo, tình nguyện lên hát cùng tôi, cũng coi như không đến nỗi tệ.
Thế nhưng đó chỉ là khởi đầu, bởi vì sau đó ai cũng lên ép tôi cùng song ca, vì thế sau khi cái mic rời khỏi tay tôi, cổ họng tôi đã khô đến nỗi nói cũng khó khăn luôn rồi. Đúng là toàn người ác độc mà! Hành hạ con người ta đến thân tàn ma dại thế này…ôi ôi cái họng của tôi, đau quá đi mất….
“Thảo Ngân…” Tôi vừa ngồi xuống, Gia Tuấn đã ghé lại, dùng cái giọng điệu ngọt ngào thân thiết gọi tôi.
Run, run, run…toàn bộ lông tơ trên người tôi dựng ngược. Mỗi lần anh già gọi tôi bằng cái giọng này, thể nào cũng có chuyện cho
mà xem. Không phải anh ta đã ngắm được tên bạn nào của tôi rồi chứ?
“Cậu bé kia có người yêu chưa?”
“Ai?” Tôi nhìn ánh mắt liếc ngang liếc dọc đầy tình ý của anh già mà tiếp tục run run, cổ họng khàn khàn thều thào. Dù đồng chí là ai thì tôi cũng cầu Chúa phù hộ cho đồng chí được bình an! Tôi thật sự không phải cố ý hại đồng chí đâu, chẳng qua là anh già ít nhiều gì cũng giúp tôi, hiện tại cũng xem như bạn bè rồi, tôi mời anh ta tham gia cũng là lẽ thường tình thôi.
“Người hát với em đầu tiên ấy.” Ánh mắt Gia Tuấn lại đảo một vòng, dừng lại phía nhóc Quân.
Tôi thấy lưng thằng bé run rẩy một chút, sau đó nó ngước lên nhìn về phía này. Hai má nó có chút hồng hồng, ánh mắt ngây thơ, sáng long lanh, trong veo không chút vẩn đục. Tôi dơ tay vẫy vẫy nó, nhe răng cười khì khì, nó liền quay đi không dám nhìn nữa, vội vàng lấy nước uống, lén nhìn sang bên này thêm cái nữa rồi lại lấy bánh ăn.
Cái thằng nhóc này, khí chất tiểu thụ bắn ra lung tung thế kia, bảo sao anh già này vừa nhìn đã trúng ngay cơ chứ. Nhưng mà anh già hơn nó gần chục tuổi chứ ít đâu, thật giống với lão già và tiểu thiếu niên a, tôi làm sao nỡ lòng nào hủy hoại đời trai trẻ còn chưa tới của thằng bé đây?
“Thảo Ngân, không phải em nói giúp anh tìm sao. Giờ anh tự tìm được rồi, em làm bà mối đi có được không?” Gia Tuấn lại ghé sát tôi, nũng nịu năn nỉ.
Tôi lại một lần nữa run run. Anh già à, làm ơn đừng có làm cái điệu bộ buồn nôn ấy với tôi ở chốn đông người có được không? Ai không biết chuyện sẽ nghĩ tôi và anh là một đôi đấy. Thật là rợn người mà! Tôi đang suy nghĩ chứ đâu có nói là không giúp anh ta đâu.
“Được rồi, được rồi! Em cho anh số của thằng bé là được chứ gì?! Nhưng em nói trước nhé, nó dù gì cũng chơi với em từ nhỏ, có thể coi như em trai em, anh phải đối xử thật tốt với nó đấy, nếu không em liền “Cắt” của anh, rõ chưa?” Tôi vừa nói vừa lôi di động ra tìm số của nhóc Quân đưa cho Gia Tuấn sao lại.
“Yên tâm đi, anh trước giờ đều rất tốt với người anh thích.” Gia Tuấn cười toe toét, sung sướng ấn số trên điện thoại. Và anh ta cũng không quên chốc ch