c xe nằm trình ình trước cửa một ngôi nhà cũ kỹ như thế, thực sự khiến cho người đi qua phải tò mò nhòm ngó. Mỗi lần như thế tôi nhìn Hoàng Bách cười nói chào hỏi những người đó, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu với họ mà thôi.
- Vào trong thôi._Ai đó đã chuyển hết đồ đạc vào nhà, đi ra kéo tôi đang đứng thất thần ở giữa sân đi.
Trong không khí có phần hơi bí do nhà cửa lâu ngày không có người ở, tôi thoáng ngửi thấy mùi nhang.
- Cậu lại chào ông bà một tiếng đi._Hoàng Bách kéo tôi đến bàn thờ ngay giữa phòng khách, đặt vào tay tôi 1 nén nhang đã đốt.
Tôi cầm nhang cúi đầu 3 cái, cẩn thận cắm nhang vào bát hương. Bàn thờ khá nhỏ, chỉ có một bát hương nhưng lại có đến hai bức ảnh thờ.
Khuôn mặt ông bà của Hoàng Bách rất hiền từ, tôi chỉ nhìn thoáng qua thế nhưng lại phát hiện ra một chuyện. Thì ra Bạch thối giống ông bà, làm trước đây tôi còn tưởng hắn với tôi đều được nhặt về nữa chứ.
- Ông bà, đây là người con vẫn thường kể với hai người. Hôm nay con đưa cô ấy đến chào ông bà một tiếng.
Tôi nghiêng đầu, phân tích khuôn mặt của người đang nói. Xem nào, mắt này, mũi này, miệng này…quả thực giống đến 8, 9 phần rồi. Vậy mà ông bà của hắn hiền từ như vậy, còn hắn thì gian xảo như cáo già là cớ làm sao?
Cảm nhận được ánh mắt không kiêng kị gì mà nhìn chằm chằm người khác của tôi, Bạch công tử cũng nghiêng đầu, đối mắt với tôi, chớp hai cái sau đó theo thói quen xoa tóc tôi.
- Đói chưa?
Gật đầu.
- Trong túi có bánh, cậu ăn tạm mấy cái trước đi. Tôi đi mua ít nguyên liệu về làm cơm.
Nghe câu tiếp theo, tôi lập tức túm chặt lấy cánh tay kẻ vừa nói. Hừ, lại muốn bỏ rơi tôi chứ gì, còn lâu nhá! Tôi không có ngu mà để cho người ta bỏ mình lần thứ 2 đâu.
- Muốn đi cùng sao?
Gật đầu. Còn phải hỏi, không đi lại bị cậu cho rớt ở nơi này thì sao? Trên người không có gì thế này có thể sống sót chắc.
Khoan! Sao lại không có gì? Lúc đi tôi có cầm theo hộp quà cơ mà. Đâu rồi? Rơi đâu rồi?
Khuôn mặt tôi tức khắc tối sầm, chạy nhanh ra xe. Hoàng Bách cũng chạy theo, thấy tôi lục tung mọi thứ lên, hắn hỏi mấy câu nhưng đều bị tôi phớt lờ.
Không có trên xe thì có thể ở đâu chứ? Ai mà thèm lấy cái thứ chẳng đáng một xu như thế, chắc chắn là rơi mất rồi. Làm sao đây? Làm sao mà tìm lại đây? Nó không giá trị, nhưng là rất quan trọng với tôi. Bạch thối sẽ không làm cái khác đền cho tôi đâu, hắn sẽ không đâu…
- Đừng tìm nữa, tôi cất rồi.
Gì? Cất cái gì? Hắn biết tôi đang tìm cái gì sao? Không tìm giúp tôi đi còn đứng đó mà nói nhảm nữa. Tôi không thèm để ý hắn, chuyển xuống ghế sau tiếp tục tìm kiếm.
- Hộp quà tôi tặng cậu, tôi cất rồi._Thấy tôi trừng mắt không tìn, Hoàng Bách nhắc lại lần nữa rõ ràng hơn.
Dùng búa đập tôi đi! Đập mạnh vào.
Hắn biết tôi tìm cái gì rồi còn không nói sớm, để tôi tìm nãy giờ đến mức sắp khóc đến nơi mới nói là sao? Không thấy mắt tôi giống trứng gà úp vào lắm rồi à?!
Tôi xòe tay ra, ý kêu hắn trả lại. Thế nhưng hắn lại coi lời tôi nói chẳng ra gì, còn nắm luôn bàn tay đang xòe ra, bước đi.
- Nếu muốn đi cùng tôi thì vào trong thay đồ đi._Hoàng Bách vừa nói vừa lôi tôi vào nhà, đẩy vào một gian phòng nhỏ rồi đóng cửa lại.
Tôi tức tối đứng nhìn cánh cửa khép lại ngay trước mũi mình, thở mạnh một hơi nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Bạch thối.
Căn phòng rộng tầm hơn 10m2, chỉ có một chiếc giường cùng một tủ gỗ nhỏ kiểu cũ hai cánh, một bên cánh có gắn gương.
Tôi tiến đến túi đồ đặt trên giường, mở ra. Bên trong đều là quần áo của nữ, còn có cả đồ “cá nhân”. Tôi kiềm chế ý muốn đâm đầu vào tường tự vẫn, xấu hổ đỏ mặt nhanh chóng lấy một bộ quần áo thay lên người rồi đi ra.
Mẹ nó, những thứ này đều rất vừa với tôi. Chẳng lẽ bình thường cái tên mắc dịch kia hỏi mẹ tôi số đo của tôi để làm việc này sao? Oa..oa…xấu hổ quá đi…
- Vừa không?_Áo khoác của ai đó chìa ra trước mặt tôi, cùng với đó chủ nhân của nó rất tự nhiên mà hỏi tôi vấn đề “tế nhị”.
Tôi đón lấy áo khoác, chùm lên người, không dám ngước lên mà gật nhẹ đầu. Mặt tôi nóng quá! Nếu như cái tên này còn lảm nhảm vấn đề này nữa nhất định tôi sẽ một cước đá chết hắn cho xem! Hừ…
Hoàng Bách không để ý đến sự bất thường của tôi, bỏ lại câu “Đi thôi.” rồi bước trước. Tôi lẽo đẽo chạy sau hắn, phát hiện ra hắn cũng đã thay một bộ đồ khác. Bóng lưng hắn thật là lớn. Hắn bây giờ, so với trước đây, hình như có điểm khác biệt. Hóa ra hắn đã trở thành một người đàn ông từ lúc nào rồi, không còn là chàng thiếu niên hay trêu trọc và đùa nghịch cùng tôi nữa. Rồi đây hắn sẽ có cuộc sống của riêng hắn, có vợ, có con, một gia đình mà hắn muốn chăm sóc bảo vệ, tôi sẽ không còn được hắn quan tâm như trước nữa…Nghĩ như vậy làm lòng tôi trĩu nặng, tôi thực sự không muốn thế chút nào! Nếu như thời gian có thể quay ngược thì tốt biết mấy, để chúng tôi mãi là những cô cậu học sinh vô ưu vô lo, thoải mái không vướng bận những toan tính của cuộc sống…sẽ mãi ở bên nhau…
Tốc độ của Bạch công tử bỗng chậm lại, hắn quay đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước nhanh chân đuổi kịp hắn, hai người sóng vai nhau đi trên con đường đất nhỏ.
Những ngôi làng chưa bị quá trình phát triển của xã hội ảnh hưởng tới vẫn giữ được rất nhiều nét mộc mạc. Con đường này hai bên đều xanh cỏ, đi một đoạn lại có vài cái ao. Bạch thối nói rằng mấy cái ao đó người ta dùng để trồng sen, nhưng giờ đang là mùa đông nên không nhìn thấy, phải chờ đến khi thời tiết ấm áp lá và hoa sen mới mọc lên. Tôi tưởng tượng cả một đoạn đường dài hai bên thật nhiều hoa sen hồng, lại còn cả hương sen thoang thoảng thanh mát nữa, thật là thích quá!
Chúng tôi đi khoảng 20’ thì đến chợ. Những người bán hàng đều là phụ nữ, mà người đi chợ cũng gần như vậy, thế nên “người nào đó” đi cùng tôi, đẹp trai ngời ngời hiện lên trong vạn vật, chưa đầy nửa phút đã trở thành tâm điểm chú ý của một đám người, mà người đi bên cạnh là tôi đây cũng được thơm lây hứng chịu không biết bao nhiêu là ánh nhìn.
Hoàng Bách giống như rất quen thuộc với nơi này, ai gặp hắn cũng cười tươi chào hỏi rồi mời mua hàng, nhất là mấy cô gái trẻ chưa chồng, chúng tôi còn được giảm giá nữa đấy. Vậy mới nói người đẹp có cái lợi là đây!
Đi hết một vòng chợ, chúng tôi mua được rất nhiều thứ và chúng được chia ra làm hai loại như sau: thức ăn tôi thích, Bạch thối mua; thức ăn hắn thích, tôi mua.
Lúc chuẩn bị trở về còn có một cô bé chạy theo, đưa cho Bạch thối hai cái túi. Thoạt nhìn cô bé đó khoảng 16, 17 tuổi mà thôi, thế nhưng lại ra chợ ngồi bán đồ như thế này, nếu như ở thành phố thì vẫn còn đang đi học mà…bởi thế nên tôi đối với cô bé cũng sinh ra hảo cảm, hào phóng tặng cho cô bé một nụ cười thật thân thiện.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Sau khi cô bé đã đi xa, Hoàng Bách mở một trong hai cái túi đưa đến trước mũi tôi. Một mùi hương quyến rũ bay đến…là sầu riêng.
- Trước đây tôi hay mua ở đây mang về cho cậu, nên cô bé đó nghĩ tôi thích ăn.
Ngất! Hóa ra là cô bé kia có ý với Bạch thối a, thế nhưng tôi dám chắc cô bé đó không ngờ rằng quà tặng Bạch thối
- Vào trong thôi._Ai đó đã chuyển hết đồ đạc vào nhà, đi ra kéo tôi đang đứng thất thần ở giữa sân đi.
Trong không khí có phần hơi bí do nhà cửa lâu ngày không có người ở, tôi thoáng ngửi thấy mùi nhang.
- Cậu lại chào ông bà một tiếng đi._Hoàng Bách kéo tôi đến bàn thờ ngay giữa phòng khách, đặt vào tay tôi 1 nén nhang đã đốt.
Tôi cầm nhang cúi đầu 3 cái, cẩn thận cắm nhang vào bát hương. Bàn thờ khá nhỏ, chỉ có một bát hương nhưng lại có đến hai bức ảnh thờ.
Khuôn mặt ông bà của Hoàng Bách rất hiền từ, tôi chỉ nhìn thoáng qua thế nhưng lại phát hiện ra một chuyện. Thì ra Bạch thối giống ông bà, làm trước đây tôi còn tưởng hắn với tôi đều được nhặt về nữa chứ.
- Ông bà, đây là người con vẫn thường kể với hai người. Hôm nay con đưa cô ấy đến chào ông bà một tiếng.
Tôi nghiêng đầu, phân tích khuôn mặt của người đang nói. Xem nào, mắt này, mũi này, miệng này…quả thực giống đến 8, 9 phần rồi. Vậy mà ông bà của hắn hiền từ như vậy, còn hắn thì gian xảo như cáo già là cớ làm sao?
Cảm nhận được ánh mắt không kiêng kị gì mà nhìn chằm chằm người khác của tôi, Bạch công tử cũng nghiêng đầu, đối mắt với tôi, chớp hai cái sau đó theo thói quen xoa tóc tôi.
- Đói chưa?
Gật đầu.
- Trong túi có bánh, cậu ăn tạm mấy cái trước đi. Tôi đi mua ít nguyên liệu về làm cơm.
Nghe câu tiếp theo, tôi lập tức túm chặt lấy cánh tay kẻ vừa nói. Hừ, lại muốn bỏ rơi tôi chứ gì, còn lâu nhá! Tôi không có ngu mà để cho người ta bỏ mình lần thứ 2 đâu.
- Muốn đi cùng sao?
Gật đầu. Còn phải hỏi, không đi lại bị cậu cho rớt ở nơi này thì sao? Trên người không có gì thế này có thể sống sót chắc.
Khoan! Sao lại không có gì? Lúc đi tôi có cầm theo hộp quà cơ mà. Đâu rồi? Rơi đâu rồi?
Khuôn mặt tôi tức khắc tối sầm, chạy nhanh ra xe. Hoàng Bách cũng chạy theo, thấy tôi lục tung mọi thứ lên, hắn hỏi mấy câu nhưng đều bị tôi phớt lờ.
Không có trên xe thì có thể ở đâu chứ? Ai mà thèm lấy cái thứ chẳng đáng một xu như thế, chắc chắn là rơi mất rồi. Làm sao đây? Làm sao mà tìm lại đây? Nó không giá trị, nhưng là rất quan trọng với tôi. Bạch thối sẽ không làm cái khác đền cho tôi đâu, hắn sẽ không đâu…
- Đừng tìm nữa, tôi cất rồi.
Gì? Cất cái gì? Hắn biết tôi đang tìm cái gì sao? Không tìm giúp tôi đi còn đứng đó mà nói nhảm nữa. Tôi không thèm để ý hắn, chuyển xuống ghế sau tiếp tục tìm kiếm.
- Hộp quà tôi tặng cậu, tôi cất rồi._Thấy tôi trừng mắt không tìn, Hoàng Bách nhắc lại lần nữa rõ ràng hơn.
Dùng búa đập tôi đi! Đập mạnh vào.
Hắn biết tôi tìm cái gì rồi còn không nói sớm, để tôi tìm nãy giờ đến mức sắp khóc đến nơi mới nói là sao? Không thấy mắt tôi giống trứng gà úp vào lắm rồi à?!
Tôi xòe tay ra, ý kêu hắn trả lại. Thế nhưng hắn lại coi lời tôi nói chẳng ra gì, còn nắm luôn bàn tay đang xòe ra, bước đi.
- Nếu muốn đi cùng tôi thì vào trong thay đồ đi._Hoàng Bách vừa nói vừa lôi tôi vào nhà, đẩy vào một gian phòng nhỏ rồi đóng cửa lại.
Tôi tức tối đứng nhìn cánh cửa khép lại ngay trước mũi mình, thở mạnh một hơi nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Bạch thối.
Căn phòng rộng tầm hơn 10m2, chỉ có một chiếc giường cùng một tủ gỗ nhỏ kiểu cũ hai cánh, một bên cánh có gắn gương.
Tôi tiến đến túi đồ đặt trên giường, mở ra. Bên trong đều là quần áo của nữ, còn có cả đồ “cá nhân”. Tôi kiềm chế ý muốn đâm đầu vào tường tự vẫn, xấu hổ đỏ mặt nhanh chóng lấy một bộ quần áo thay lên người rồi đi ra.
Mẹ nó, những thứ này đều rất vừa với tôi. Chẳng lẽ bình thường cái tên mắc dịch kia hỏi mẹ tôi số đo của tôi để làm việc này sao? Oa..oa…xấu hổ quá đi…
- Vừa không?_Áo khoác của ai đó chìa ra trước mặt tôi, cùng với đó chủ nhân của nó rất tự nhiên mà hỏi tôi vấn đề “tế nhị”.
Tôi đón lấy áo khoác, chùm lên người, không dám ngước lên mà gật nhẹ đầu. Mặt tôi nóng quá! Nếu như cái tên này còn lảm nhảm vấn đề này nữa nhất định tôi sẽ một cước đá chết hắn cho xem! Hừ…
Hoàng Bách không để ý đến sự bất thường của tôi, bỏ lại câu “Đi thôi.” rồi bước trước. Tôi lẽo đẽo chạy sau hắn, phát hiện ra hắn cũng đã thay một bộ đồ khác. Bóng lưng hắn thật là lớn. Hắn bây giờ, so với trước đây, hình như có điểm khác biệt. Hóa ra hắn đã trở thành một người đàn ông từ lúc nào rồi, không còn là chàng thiếu niên hay trêu trọc và đùa nghịch cùng tôi nữa. Rồi đây hắn sẽ có cuộc sống của riêng hắn, có vợ, có con, một gia đình mà hắn muốn chăm sóc bảo vệ, tôi sẽ không còn được hắn quan tâm như trước nữa…Nghĩ như vậy làm lòng tôi trĩu nặng, tôi thực sự không muốn thế chút nào! Nếu như thời gian có thể quay ngược thì tốt biết mấy, để chúng tôi mãi là những cô cậu học sinh vô ưu vô lo, thoải mái không vướng bận những toan tính của cuộc sống…sẽ mãi ở bên nhau…
Tốc độ của Bạch công tử bỗng chậm lại, hắn quay đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước nhanh chân đuổi kịp hắn, hai người sóng vai nhau đi trên con đường đất nhỏ.
Những ngôi làng chưa bị quá trình phát triển của xã hội ảnh hưởng tới vẫn giữ được rất nhiều nét mộc mạc. Con đường này hai bên đều xanh cỏ, đi một đoạn lại có vài cái ao. Bạch thối nói rằng mấy cái ao đó người ta dùng để trồng sen, nhưng giờ đang là mùa đông nên không nhìn thấy, phải chờ đến khi thời tiết ấm áp lá và hoa sen mới mọc lên. Tôi tưởng tượng cả một đoạn đường dài hai bên thật nhiều hoa sen hồng, lại còn cả hương sen thoang thoảng thanh mát nữa, thật là thích quá!
Chúng tôi đi khoảng 20’ thì đến chợ. Những người bán hàng đều là phụ nữ, mà người đi chợ cũng gần như vậy, thế nên “người nào đó” đi cùng tôi, đẹp trai ngời ngời hiện lên trong vạn vật, chưa đầy nửa phút đã trở thành tâm điểm chú ý của một đám người, mà người đi bên cạnh là tôi đây cũng được thơm lây hứng chịu không biết bao nhiêu là ánh nhìn.
Hoàng Bách giống như rất quen thuộc với nơi này, ai gặp hắn cũng cười tươi chào hỏi rồi mời mua hàng, nhất là mấy cô gái trẻ chưa chồng, chúng tôi còn được giảm giá nữa đấy. Vậy mới nói người đẹp có cái lợi là đây!
Đi hết một vòng chợ, chúng tôi mua được rất nhiều thứ và chúng được chia ra làm hai loại như sau: thức ăn tôi thích, Bạch thối mua; thức ăn hắn thích, tôi mua.
Lúc chuẩn bị trở về còn có một cô bé chạy theo, đưa cho Bạch thối hai cái túi. Thoạt nhìn cô bé đó khoảng 16, 17 tuổi mà thôi, thế nhưng lại ra chợ ngồi bán đồ như thế này, nếu như ở thành phố thì vẫn còn đang đi học mà…bởi thế nên tôi đối với cô bé cũng sinh ra hảo cảm, hào phóng tặng cho cô bé một nụ cười thật thân thiện.(Các bạn đang đọc truyện tại http://TruyenVip.Pro – website đọc truyện hàng đầu tại việt nam với nhiều thể loại, cập nhật liên tục… chúc bạn online vui vẻ)
Sau khi cô bé đã đi xa, Hoàng Bách mở một trong hai cái túi đưa đến trước mũi tôi. Một mùi hương quyến rũ bay đến…là sầu riêng.
- Trước đây tôi hay mua ở đây mang về cho cậu, nên cô bé đó nghĩ tôi thích ăn.
Ngất! Hóa ra là cô bé kia có ý với Bạch thối a, thế nhưng tôi dám chắc cô bé đó không ngờ rằng quà tặng Bạch thối